Cho Thuê Bạn Trai
Chương 95 : Nữ lãnh đạo ly hôn [1]
Edit: Tiêu Diêu
Beta: Hạc Hiên
Mạnh Vũ Phồn đã đem đến cho Dương Tiếu một cơn lốc cảm hứng.
Cả đêm Dương Tiếu chôn thân trước màn hình máy tính, lòng không vướng bận, những ngón tay giống như có ý thức của chính nó, đem toàn bộ ý tưởng trong đầu gõ ra, xe chỉ luồn kim dệt thành vải, lại cắt may thành những bộ quần áo hoa lệ.
Cô ngồi trước máy tính từ tối đến sáng hôm sau, trừ lúc đi toilet ra, cô đều không rời khỏi chỗ ngồi nửa bước, cũng không lần nào bị phân tâm.
Đồ ăn gọi từ bên ngoài đã đến, Mạnh Vũ Phồn bê hộp cơm ngồi bên cạnh cô, tay cầm đôi đũa, đút cho cô từng miếng từng miếng một. Ăn cơm tối xong, Mạnh Vũ Phồn lại gọt trái cây, cắt thành từng miếng nhỏ, Dương Tiếu hoàn toàn không quan tâm đó là gì, cứ đưa đến miệng cô cái gì cô liền ăn cái đó, còn chuyện ăn cái gì, ăn được hay không, ai đút cho mình, cô hoàn toàn không có chút nhận thức nào.
Cô dồn cả tâm trí vào trong công việc, cô giống như một dũng sĩ dũng cảm vượt mọi chông gai, trước mặt cô chính là những kẻ địch mạnh nhất, con rồng hung ác nhất, cô chỉ muốn giơ thanh bảo kiếm trong tay lên, phá bỏ cửa ải khó khăn này!
. . . Trạng thái làm việc này được duy trì từ tối khuya đến tận sáng sớm hôm sau, khi tia nắng đầu tiên lọt qua khe cửa sổ, chiếu lên người cô, đầu ngón tay cô trên bàn phím nhảy lên cùng với ánh mặt trời, kết thúc bằng một chữ ―― Bảo kiếm vung lên một bông hoa kiếm tuyệt mỹ xong lại khéo léo tra lại vào vỏ kiếm.
Dương Tiếu ngơ ngác nhìn tập tin trên màn hình máy tính, ngay cả bản thân cô cũng không dám tin đây là kiệt tác suốt đêm qua của cô. Bởi vì thời gian gấp gáp, cô không làm thành ppt, nhưng hơn mười trang giấy tràn ngập hình ảnh được kết nối với nhau ở dạng sơ đồ tư duy này cũng đủ cho thấy sự nỗ lực của cô rồi.
Chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ, có thể viết ra một phương án tuyệt mĩ như vậy, đây cũng là do sự tích lũy kinh nghiệm của cô trong mấy năm qua vì có rất nhiều kế hoạch cần làm của hạng mục có mối quan hệ với nhau không thể tách rời. Nhưng người mà cô phải cảm ơn nhất chính là Mạnh Vũ Phồn vì cậu đã gợi ra cho cô ý tưởng này.
Nói đến Mạnh Vũ Phồn ―― ánh mắt Dương Tiếu đảo một vòng khắp phòng sách, nhìn ra phòng khách bên cạnh, thì thấy trên sofa của phòng khách, chàng trai của cô đang nằm trên đó, gục đầu xuống, hai chân dài để vắt vẻo ra ngoài vì không đủ chỗ trên sofa, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ rất say.
Cậu đã hoàn thành lời hứa tối qua của mình: Dương Tiếu chỉ cần an tâm ở đây làm việc là tốt rồi, cậu sẽ lặng lẽ ở bên cạnh cô.
Trong lòng Dương Tiếu mềm nhũn, cô bước nhanh về phía cậu, đẩy khẽ bờ vai cậu.
"Vũ Phồn. . . Vũ Phồn, dậy nào." Cô nhẹ giọng gọi cậu, "Sao lại ngủ ở đây? Về phòng ngủ đi, ở đây lạnh lắm."
Mạnh Vũ Phồn cũng không ngủ say, cô vừa đẩy, cậu liền mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Mặc dù mắt còn chưa mở ra, nhưng cậu đã sờ soạng nắm tay cô lại, mơ hồ trả lời: "Ở trong phòng ngủ không thấy được chị. . ."
Cậu dụi dụi mắt, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, ngơ ngác hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Sáu giờ hơn rồi, sắp bảy giờ rồi."
". . . Bảy giờ. . . Bảy giờ. . . Bảy giờ hả? ! ! ! ! !" Mạnh Vũ Phồn chớp mắt liền tỉnh táo lại, cậu nhảy dựng khỏi sofa, giống y như dưới mông có một khẩu súng vậy, "Nguy rồi, huấn luyện viên bảo tôi sáu giờ sáng có mặt ở trường tập chạy! !"
Cậu với tay lấy điện thoại xem, quả nhiên, trên màn hình điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ và rất nhiều tin nhắn, cậu run rẩy mở WeChat lên, Huấn luyện viên Vũ gửi tới một icon cười dữ tợn.
Mạnh Vũ Phồn: ". . . Chết mất."
Phạt chạy hai mươi vòng trốn không thoát rồi.
Hai người bọn họ, một người phải đi làm, một người phải đi học, chen chúc một chỗ thay quần áo, đánh răng rửa mặt. Gần đây Mạnh Vũ Phồn uống thuốc bổ nên râu mọc rất nhanh, chỉ mới có một đêm thôi nhưng râu trên cằm cậu đã lún phún mọc đầy ra rồi.
Dương Tiếu vừa đánh răng, vừa tò mò đưa tay sờ thử lên cằm cậu, cảm giác châm chích nhè nhẹ, lại nhột nhột, giống như đang sờ một cây xương rồng vậy.
Mạnh Vũ Phồn né tránh đôi tay không thành thật của cô, nhanh chóng cạo râu. Dương Tiếu nhìn cậu trong gương, thấy cậu cầm dao cạo râu đầy thành thục, lại một lần nữa nhận ra, cậu đã là một người "đàn ông" chứ không phải là "chàng trai" nữa.
"Chị Tiếu Tiếu à, cả tối hôm qua chị không ngủ rồi, có cần nghỉ ngơi một chút không?" Chàng trai trong gương hỏi cô.
"Không còn thời gian nữa rồi." Dương Tiếu lắc đầu, nhìn vào gương trang điểm, "Tôi đến công ty uống tách cà phê là được, ít nhất cũng phải giải quyết chuyện hôm nay cho xong đã."
Hai người bọn họ đều là chiến sĩ, đối mặt với khó khăn, chiến sĩ sẽ không bao giờ lui về phía sau cả.
. . . . . .
"Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
Tám giờ ba mươi phút sáng, văn phòng làm việc kênh truyền hình vệ tinh đài truyền hình Hoa Thành, vang lên những lời chào hỏi ân cần niềm nở.
Lúc Vu Lệnh Long đi ra khỏi thang máy, không ngoài dự đoán, có rất nhiều nhân viên cấp dưới chào hỏi anh ấy.
Vì đội ngũ trước đây đã bị người ta câu dẫn đi mất rồi, Vu Lệnh Long từ một đạo diễn bình thường không có tiếng tăm gì, xoay người một cái trở thành "Lão thần trung thành và tận tâm", nháy mắt một cái liền trở thành cấp dưới có quyền lực nhất dưới trướng Chu Hội.
Chuyện này cũng có nguyên do cả, lúc những nhân viên khác trong tổ nhìn thấy anh ấy, tự nhiên tươi cười niềm nở đón chào anh ấy, cực kì nghe theo sự điều động sắp xếp của anh ấy.
Vu Lệnh Long đến sớm, lúc anh ấy đến, trong văn phòng mới có hơn nửa nhân viên đến, hôm nay là thứ sáu, là ngày cuối cùng đi làm theo luật pháp của nhà nước ―― nhưng mà trong tổ của nữ ma vương Chu Hội mà nói, cô ấy chính là “luật”, cô ấy nói nói một tuần phải đi làm bao nhiêu ngày thì phải đi làm bấy nhiêu ngày.
Vu Lệnh Long nhìn xung quanh một vòng, thấy chỗ ngồi của Dương Tiếu trống không, trong lòng không khỏi cười nhạo một tiếng.
Quả nhiên, cái cô đạo diễn mới đến bị Chu Hội tra tấn đến nỗi vừa lâm trận đã bỏ chạy . . .
Anh ấy hoàn toàn không hiểu Chu Hội rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Đội nhóm trước bỏ đi, cô ấy cũng không xem lại sai lầm của bản thân, ngược lại, điên cuồng trút hết tất cả áp lực xuống người anh ấy, bắt buộc anh ấy viết ra một phương án mới, kết quả là phương án nào đưa ra cô ấy cũng không hài lòng. Vu Lệnh Long đi theo cô ấy nhiều năm như vậy, nhưng chức vị chỉ được tăng đúng một lần, Vu Lệnh Long ngoài miệng không nói gì nhưng kỳ thật trong lòng oán khí đã chất thành đống rơm rồi.
Điều làm cho anh ấy không thể chấp nhận được là, sau khi Chu Hội nhận ra anh ấy không thể đưa ra được ý tưởng phù hợp nào, thế là liền đi kênh khác tìm một đạo diễn về đây.
Anh ấy đã hỏi thăm người khác, chương trình mà trước đây Dương Tiếu làm, bình quân số lượng người xem chỉ có 0.8 gì đó mà thôi, hơn nữa đợt ghi hình chào năm mới, còn xảy ra sự cố ghi hình nữa, tạo nên một làn sóng dư luận không hề nhỏ, cả kênh tống nghệ vì sự cố kia mà sứt đầu mẻ trán, làm kinh động đến tận ba vị tổng giám kênh . . .
Một đạo diễn nhỏ như vậy, cho dù Chu Hội dẫn về đây, chẳng lẽ còn hy vọng cô có thể làm ra ý tưởng ‘kinh thiên động địa’ gì hay sao?
Thật sự là quá nực cười!
Khóe miệng Vu Lệnh Long khẽ nhếch lên, giấu sự trào phúng trong ánh mắt, anh ấy đang định đi về phía bàn làm việc của mình, bỗng nhiên cửa phòng Pantry đột nhiên mở ra, một bóng dáng xinh đẹp lọt vào tầm mắt anh ấy.
Trong tay Dương Tiếu bưng một ly cà phê, bên trong là những giọt cà phê đen đặc đắng ngắt, không thêm sữa cũng không cho đường.
Xem ra cô có chút mệt mỏi, trong mắt có thể thấy được những tia máu ẩn hiện, nhưng mà tinh thần lại rất tốt, đi nhanh như gió.
Cô không hề để ý tới Vu Lệnh Long, bước nhanh về phía vị trí làm việc của mình, đánh thức máy tính đang ở chế độ sleep ―― Vu Lệnh Long đứng từ xa khẽ liếc mắt, phát hiện trên màn hình máy tính của Dương Tiếu tràn đầy chi chít những chữ cùng các kí hiệu.
Trong lòng Vu Lệnh Long căng thẳng, một loại cảm giác không an toàn lan tỏa trong lòng.
Anh ấy bước nhanh về phía bàn làm việc của Dương Tiếu giả vờ như đang tán gẫu.
"Dương Tiếu, đi làm sớm thế? . . . Không phải tối qua tăng ca suốt đêm ở đài đấy chứ."
"Không có." Dương Tiếu ngẩng đầu và mỉm cười, nói né nói tránh, "Nhà tôi ở ngay bên cạnh thôi, đi bộ chỉ mười phút là đến, cho nên tới sớm một chút."
Lúc này Vu Lệnh Long mới giả vờ nhìn vào tập tài liệu trên máy tính, hỏi: "Sao rồi? Kế hoạch cho buổi họp chiều nay đã chuẩn bị xong chưa?"
Dương Tiếu đối với anh ấy cũng không có ý cảnh giác, cho rằng anh ấy chỉ đơn thuần là một tiền bối, hỏi han cũng chỉ là xuất phát từ sự quan tâm cô mà thôi: "Có vài ý tưởng, tối hôm qua soạn bản thảo dạng văn bản đơn giản rồi, nhưng còn chưa sửa thành file ppt."
"Ồ . . . Vậy thì không được đâu." Lúc này Vu Lệnh Long mới nhẹ nhàng thở ra: viết ý tưởng trên phần mềm soạn thảo văn bản? Chẳng qua chỉ là chút linh cảm bé nhỏ mà thôi. "Có thể cô không biết, kênh truyền hình vệ tinh và kênh truyền hình mặt đất không giống nhau, cả bầu không khí làm việc cũng không giống nhau, chỗ chúng tôi đề cao tính chuyên nghiệp. Có thể kênh của các cô họp triển khai phương án, tùy tiện dùng phần mềm soạn thảo văn bản word là được, nhưng mà ở kênh truyền hình vệ tinh chúng tôi, tất cả ‘pre’ phải sửa lại thành ppt để tất cả mọi người xem, nội dung đơn giản, rõ ràng tóm gọn ―― trình bày đoạn văn giống như cô vậy, người chế tác không có kiên nhẫn để xem đâu."
". . ." Không biết có phải Dương Tiếu nghĩ nhiều hay không, nhưng cách nói chuyện của Vu Lệnh Long làm cô cảm thấy rất không thoải mái.
Cái gì mà "Kênh truyền hình vệ tinh và kênh truyền hình mặt đất không giống nhau kia chứ"? Cái gì mà "Chúng tôi đề cao tính chuyên nghiệp"? Cái gì mà "Các cô tùy tiện liền có thể đưa ra một bản báo cáo phương án bằng file Word" chứ?
Phương án vốn dĩ nằm ở trong đầu, chỉ cần trình bày ý tưởng của mình rõ ràng, nhấn mạnh những điểm quan trọng là được, thế nên hình thức không quan trọng.
Đương nhiên, mỗi nơi đều có một quy tắc khác nhau. Chu Hội yêu cầu cấp dưới trình bày bằng file ppt, vậy thì Dương Tiếu có thể đem file Word sửa lại thành file ppt. Hình thức khác nhau, đây không phải là lý do Vu Lệnh Long khinh thường cô.
Ban đầu Dương Tiếu đối với vị tiền bối Vu Lệnh Long này có chút thiện cảm, nhưng không nghĩ tới, vậy mà anh ấy lại thích đi soi mói người khác
Vu Lệnh Long cũng không phát hiện ra đánh giá của Dương Tiếu dành cho hắn ta giảm xuống một bậc, tiếp tục nói ba hoa ――
"Dương Tiếu, đây là tôi muốn tốt cho cô thôi, đây đều là kinh nghiệm xương máu của tôi đấy." Vu Lệnh Long tiếp tục cao hứng nói, "Nhưng mà cô cũng cần phải hiểu là, Chu lão sư yêu cầu chúng tôi cao như thế cũng có nguyên nhân cả. . . Dù sao, ‘nữ cường nhân’ như cô ấy hơn bốn mươi tuổi mới kết hôn lại nhanh chóng ly hôn, chung quy cũng sẽ hay soi mói chuyện công việc thôi."
Dương Tiếu: ". . ."
Nếu như trong tay cô có chiếc búa, Dương Tiếu nhất định sẽ đánh vỡ cái đầu chó của Vu Lệnh Long! ! ! !
Ban đầu cô còn nghĩ rằng hắn là nam thanh niên hào hoa lịch thiệp, nào nghĩ đến vậy mà hắn còn lắm mồm hơn cả mấy bác gái hay ngồi lê la ven đường.
Dương Tiếu quả thật không biết tình trạng hôn nhân của Chu Hội, nhưng mà tình trạng hôn nhân và thái độ trong công việc của Chu Hội có mối quan hệ trực tiếp gì hay không? ? ? Trong lời nói của Vu Lệnh Long ám chỉ "Chu Hội ly hôn ở độ tuổi trẻ như vậy nên tâm lý cô ấy không bình thường, chỉ có thể tra tấn cấp dưới", hơn nữa muốn đem loại ý tưởng này giáo huấn lại cho Dương Tiếu.
Nhưng với cách nhìn của Dương Tiếu mà nói, cách nói chuyện này quá vô trách nhiệm rồi.
Dương Tiếu chỉ là nhân viên mới đến nhậm chức, hắn liền vội vàng đi mách lẻo chuyện của cấp trên với cô, lẽ nào hy vọng cô "Đứng cùng chiến tuyến" hay sao?
Cô tiếp xúc với Chu Hội không nhiều lắm, lần đầu tiên gặp mặt là hôm trước. Quả thật, Chu Hội yêu cầu cao, tính tình mạnh mẽ, nói chuyện cũng khó nghe, tác phong lãnh đạo mạnh mẽ giống như những vị lãnh đạo nam vậy. Dù sao thì, người chịu trách nhiệm sản xuất cần nắm bắt tất cả các nội dung, hình thức của chương trình, tính cách không đủ mạnh mẽ thì khó mà lãnh đạo được mọi người rồi. Không có vị lãnh đạo nào sẽ gộp thái độ công việc với tình trạng hôn nhân lại với nhau cả, tại sao hắn ta lại nói xấu sau lưng Chu Hội như thế?
". . . Anh Vu à, Chu lão sư kết hôn hay ly hôn với đề án lần này của tôi chẳng liên quan gì cả." Dương Tiếu thản nhiên nói, "Ngại quá, tôi còn có chuyện gấp phải làm. Dù sao, tôi cũng phải tranh thủ thời gian, sửa chỗ văn bản này lại thành file ppt nữa."
"Cô . . ." Vu Lệnh Long bị cô nói kháy, nhưng lại không tìm ra chỗ sai nào, chỉ đành cắn răng rời đi.
Hắn ta về chỗ ngồi của mình ngồi xuống, càng nghĩ càng tức.
Dương Tiếu này, hắn ta đã tung cành ô-liu ra cho rồi, cô lại cố ý không nhận. Thế nên lát nữa trong phòng họp đừng trách hắn "Cố ý bắt bẻ" cô!
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
67 chương
48 chương
57 chương
63 chương