Phản ứng theo bản năng đầu tiên của Quý Nguyên là đưa tay nắm tay nắm cửa, muốn thừa dịp Chu Diễn còn cách mình một đoạn chạy trốn, sau đó bước chân của anh lại dừng lại.
Anh không có nơi để chạy, hơn nữa nghĩ kỹ một chút có chạy cũng không được, chẳng bằng có bệnh thì chữa bệnh, có vấn đề thì giải quyết vấn đề.
Quý Nguyên ôm tâm tình mặc kệ tất cả, lại xoay người lại, bực bội xông lên đầu khiến cả người anh giống như con mèo xù lông, phát tiết cảm xúc.
"Chu Diễn đến cùng thì cậu muốn làm cái gì, sáu bảy năm không gặp sao vừa đến lại càng rỡ làm liều như vậy?"
Giọng điệu khi của anh khi nói chuyện không nhịn được vẫn coi Chu Diễn như đứa trẻ choai choai ngày xưa, nhưng khi nhìn Chu Diễn, chỉ thấy một chút cánh tay lộ ra bên ngoài cũng đều tinh tráng bền chắc, mâu thuẫn giữ trí nhớ và thực tế khiến Quý Nguyên có chút không biết theo ai, không tìm được giọng điệu chính xác để nói chuyện cùng cậu.
Mặt khác, Quý Nguyên hoàn toàn không giải thích được tại sao sau bảy năm Chu Diễn lại quay lại tìm mình, quay đầu lại giống như người không liên quan tới can thiệp cuộc sống của anh.
Như thế nào, trong mệnh của Quý Nguyên anh lại gặp phải một người bệnh thần kinh vậy à?
Bảy bảy tám tám tâm tình loạn thành một đoàn, cứng rắn muốn Quý Nguyên xử lý tốt tất cả là không thể nào.
Chu Diễn đứng dậy đi tới bên cạnh Quý Nguyên, thân mật nắm tay của anh, dẫn anh vào trong nhà. Mà vừa rồi câu nói cáu giận mười phần kia của Quý Nguyên chỉ như gió thoảng qua tai, không có một chút động tĩnh gì.
So với cảm xúc bắt đầu dâng trào giống như cả người Quý Nguyên muốn phun lửa, Chu Diễn lúc này tỉnh táo đến đáng sợ.
"Em một mực chú ý anh," mắt cậu nhìn Quý Nguyên, giọng nói có thể coi là dịu dàng, nhưng ánh mắt sâu thẳm đó lại giống như lưỡi rắn mang theo lạnh lẽo thấu xương quấn lên Quý Nguyên, Chu Diễn mở miệng giải thích những gì đã trải qua trong những năm này, "Em trở lại chỗ cha ruột, mấy năm qua ở đó cũng không yên ổn, nếu như khi đó anh và em có quan hệ gì có thể anh sẽ bị kẻ thù làm bị thương, cho nên em vẫn không tìm anh"
Quý Nguyên là một người rất dễ mềm lòng, Chu Diễn nói như vậy hình như cũng rất khổ tâm, anh thật sự khó có thể mắng ra tiếng được, vì vậy anh không lên tiếng, nghe Chu Diễn tiếp tục nói: "Những năm này mỗi một quảng cáo, mỗi một bộ phim truyền hình của anh, em đều biết, đều kiểm định qua......"
"Kiểm định?" Quý Nguyên chợt nghe ra có cái gì không đúng, anh cắt đứt lời nói của Chu Diễn hỏi ngược lại cậu, "Kiểm địn cái gì?"
Đầu ngón tay Chu Diễn vuốt vuốt khóe mắt của Quý Nguyên, rất muốn cúi đầu hôn mí mắt anh, nhưng mà vẫn phải kiềm chế lại cảm giác kích động này, nói: "Nhưng chỉ nhìn một chút xem kịch bản kia có hợp với anh không."
Trong đầu Quý Nguyên là một tiếng ong ong.
Anh không biết Chu gia, cũng không hiểu rõ rốt cuộc những năm này Chu Diễn đã làm cái gì, nhưng mà từ Trì Lập An giữ kín như bưng cùng với sự thay đổi của Chu Diễn hôm nay, anh cũng không khó có thể đoán ra Chu gia tất nhiên không phải là một gia đình bình thường, có thể can thiệp vào con đường của một Tiểu Minh Tinh như anh dễ như trở bàn tay.
Cái gọi là chỉ nhìn một chút của Chu Diễn, cũng rất có thể là một trong những nguyên nhân khiến tiền đồ của anh trở lên quỷ dị trong những năm nay.
Tại sao rõ ràng có rất nhiều tài nguyên tốt, nhưng cuối cùng đến tay anh đều là những tiết mục có chút ngoài ý muốn?
Tại sao rõ ràng anh già địa vị không lớn, nhưng cũng không phải chịu quá nhiều khó khăn?
Tại sao vài năm dần đây đường tình cảm của anh nhấp nhô không ngừng, còn nhiều đối tượng vừa lâm trận đã bỏ chạy?
Trước kia Quý Nguyên có chút đần độn u mê không đoán được nguyên nhân vấn đề, lúc này cũng đã có đáp án. Mặc dù trong đầu Quý Nguyên thoáng tồn tại cái giả tưởng này những cũng không khỏi quá phong phú rồi, nghĩ thôi cũng khiến anh sợ hãi.
"Tứ Hôn, Thanh Nịnh, Kỳ Phùng Địch Thủ, đều là do cậu từ chối sao?" Quý Nguyên không thể tin được mà hỏi Chu Diễn.
Đây là ba bộ phim rất hot, mà lúc ban đầu diễn viên chính là Quý Nguyên. Tứ Hôn là một bộ phim cổ trang, Thanh Nịnh là bộ thanh xuân vườn trường, Kỳ Phùng Địch Thủ là cường cường kinh doanh. Kịch bản của ba bộ phim này đều rất hay, vô cùng hợp khẩu vị của Quý Nguyên, nhưng cũng giống nhau, vào lúc cuối cùng lại đổi diễn viên chính của ba bộ phim này, khiến Quý Nguyên vô duyên với ba bộ phim này, mà diễn viên chính đều trở thành đại minh tinh.
Chu Diễn không nặng không nhẹ ừ một tiếng.
Lúc trước Quý Nguyên vẫn luôn cho rằng mình gặp phải những chuyện này chẳng qua do mình xui xẻo, kết quả tương lai của anh bị người ta nắm lấy? Anh là người bình thường, anh thích nhất là diễn, muốn diễn hay, thứ hai đương nhiên anh cũng có dục vọng, cũng có hỏa, muốn đi xa hơn trên con đường này.
Anh tức đến trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời, cả người không tự chủ được run rẩy.
Khóe môi Chu Diễn khẽ nâng lên: "Lạnh sao?" Cậu đứng dậy đóng cửa sổ lại.
Quý Nguyên đang ở trước mặt mình, đối với Chu Diễn thật sự mà nói rất ngọt ngào, tâm tình của cậu chưa từng tốt như vậy.
"Tại sao cậu làm vậy?" Rốt cuộc Quý Nguyên cũng tìm về giọng nói của mình, nhưng mà cổ họng vẫn không ổn như cũ, "Tại sao cậu có thể yên tâm thoải mái chỉ tay năm ngón với cuộc sống và lựa chọn của tôi?"
Thì ra lúc trước anh cảm thấy Chu Diễn điên khùng vậy cũng vẫn còn nhẹ nhàng, anh cảm thấy nhất định Chu Diễn chính là có bệnh!
Chu Diễn đứng đưa lưng về phía anh, cậu bắt đầu từ từ kéo rèm cửa sổ lên.
"Em cũng đã hỏi mình tại sao," rèm cửa sổ từ từ khép lại, khiến gian phòng nho nhỏ này hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, Chu Diễn quay người lại nói: "Bắt đầu từ hai năm qua em đã đi khám rất nhiều bác sĩ tâm lý, trong nước ngoài nước, nổi danh lẫn vô danh, "
Giọng nói của cậu quá mức bình thản, bất luận nói qua cái gì đều không có một chút gợn sóng, nhưng từng chữ từng chữ rơi vào tai Quý Nguyên lại nóng rực đến kinh người.
"Còn uống qua rất nhiều thuốc, các loại thuốc, " Chu Diễn nửa quỳ ở trước mặt Quý Nguyên, ngước nhìn anh từ dưới lên trên, "Nhưng lại không có tác dụng, không có chỗ dùng, em vẫn muốn anh, muốn thượng anh, muốn ăn anh, những thứ này kích động em không khống chế được."
Chu Diễn nói như vậy, nhưng giọng nói vẫn bình thường như cũ giống như là chuyện đương nhiên.
Quý Nguyên bắt đầu sợ: "Cậu...Cậu điên rồi sao?"
Chu Diễn nghe vậy lại cười.
Cậu thật sự điên rồi, hơn nữa Chu Diễn rõ ràng biết mình điên rồi.
Tinh thần của cậu giống như có hai người hết sức cực đoan, như thể vẫn luôn có một người luôn bình tĩnh lý tính nhìn bản thân lúc đó làm ra vô số chuyện điên cuồng. Lúc đầu, một mặt cậu hiểu được trạng thái của mình có cái gì không đúng, cho nên mới phải đi kiểm tra bác sĩ tâm lý, muốn khống chế tâm tình của mình từ đó sẽ không tiến một bước tạo ra thương tổn với Quý Nguyên. Mà một mặt khác, cậu không có cách nào ngừng lại việc từng chút nắm Quý Nguyên trong tay cùng với việc khống chế cuộc sống hàng ngày của anh mà chỉ càng lún sâu hơn.
Kết quả cuối cùng đúng là, cậu hoàn toàn học được cách khống chế cảm xúc bên ngoài, nhưng bên trong không có cách nào lấp đầy chỗ trống dục vọng, như cánh tay khô héo của con quỷ muốn kéo Quý Nguyên vào trong giếng cạn để cùng nhau cắn nuốn.
Cậu không có nhiều thứ thực sự muốn tìm, chỉ riêng có một loại giống như nghiện đến tận xương tủy chính là Quý Nguyên.
"Nếu như anh muốn diễn," Chu Diễn trìu mến hôn một cái lên tay Quý Nguyên, "Anh muốn diễn cái gì cũng được, điều kiện tiên quyết là cùng với em."
Bị cậu hôn mu bàn tay giống như bị một dòng điện nhỏ chạm vào, Quý Nguyên không nhịn được co rụt lại, lúc này đầu óc anh rối một nùi, theo bản năng hỏi Chu Diễn: "Kịch gì cũng có thể?"
"Ừ......" Chu Diễn dừng lại hơi suy tư một chút, "Không diễn cảnh trên giường được, diễn cảnh hôn, có thể thử một chút?"
Giọng điệu mấy câu thắc mắc cuối cùng, phảng phất giống như nói ra việc thử là vô cùng hào phóng.
Quý Nguyên nghiêng người trên giường dùng gối đầu đập vào mặt Chu Diễn, chặn lại cái khuôn mặt anh tuấn kia.
Anh tuấn cũng là biến thái, biến thái không biết xấu hổ.
"Nếu như tôi không cần?" Quý Nguyên hít sâu một hơi, mở miệng hỏi.
"Không cần cái gì?" Chu Diễn để gối đầu qua một bên, ngưng mắt nhìn mặt Quý Nguyên, mặc dù giọng nói vẫn không có biến hóa gì, nhưng người lại từ từ đứng lên.
Người ngồi phía trước cảm giác bị áp bức co rút cả người, lúc này đứng lên lần nữa, bóng dáng cao lớn hoàn toàn bao lại Quý Nguyên, mà Chu Diễn đột nhiên thu lại nụ cười càng làm cho cả người cậu càng thêm lạnh lẽo, vốn là một bầu không khí hòa bình chợt trở lên bén nhọn căng thẳng.
Quý Nguyên có dự cảm, lúc này chỉ cần anh nói sai một câu nói, tình hình phía sau sẽ hoàn toàn mất khống chế. Nhưng trong lòng anh tức giận, rồi vô cùng bất mãn với Chu Diễn, có thể nói mang theo chút mâu thuẫn đan vào căm hận, vì vậy lời nói phía sau câu kia 100% sẽ chọc giận Chu Diễn, Quý Nguyên cũng nói một hơi ra ngoài.
"Tôi không muốn cùng với cậu." Anh ngẩng đầu không sợ hãi chút nào thẳng vào mắt Chu Diễn nhìn, từng chữ từng câu câu đều là những câu Chu Diễn không muốn nghe nhất.
Trong lòng Chu Diễn như một cái giếng cạn quỷ quái lập tức bay ra, hận không được kéo Quý Nguyên xuông đập vỡ rồi nuốt luôn sạch sẽ, làm trong miệng của anh không thể nói ra những lời này.
Tối thiểu không phải hiện tại. Sáu chữ này Quý Nguyên giấu ở trong lòng, bởi vì nếu như nói ra, chính anh cũng sẽ cảm thấy mình thật không có tiền đồ.
Không giải thích được bị Chu Diễn bức đến quyết mọi việc, cuộc sống của anh bị đảo loạn thành ra như vậy, như vậy nhưng anh không có biện pháp gì từ trong đáy lòng ghét Chu Diễn.
Cuối cùng là do cấp độ của Chu Diễn cao.
Rõ ràng cậu biết lúc này trong lòng Quý Nguyên cũng không chứa người khác, cho dù là Trì Lập An, đó cũng là do lòng hiếu kỳ và cảm giác mới mẽ của Quý Nguyên quấy phá mà thôi, nói thật sự thích, tình cảm từ đầu tới đuôi của Quý Nguyên cũng chỉ là nhàn nhạt rối rắm khi còn trẻ với mình, nhiều năm như vậy chưa bao giờ cậu cho rằng Quý Nguyên có cơ hội động lòng với người khác.
Lúc nghe thấy chính miệng Quý Nguyên nói ra câu không muốn ở chung với mình, mặc dù Chu Diễn biết tâm tình của Quý Nguyên, cậu cũng không cách nào đè nén tức giận của mình.
Chu Diễn một tay áp đảo Quý Nguyên trên giường, ánh mắt của cậu giống như thú dữ, dưới cơn thịnh nộ phát ra khí thế to lớn khiến Quý Nguyên không nhịn được co rúm lại. Tay chân của cậu bị Chu Diễn giữ chặt, chỉ có thể cảm nhận từng nụ hôn y như lửa cháy rơi trên mặt mình, khóe môi và cần cổ.
"Chu Diễn, cậu," anh nghĩ muốn mở miệng trách cứ hành động của Chu Diễn, lại bị Chu Diễn nghiêng đầu cố định, tùy ý đùa bỡn.
Quý Nguyên hoàn toàn bị động bị Chu Diễn đè xuống giường ta lấy ta đoạt, lần trước thân mật như vậy của hai người là vào bảy năm trước, lúc này tình cảnh trao đổi tâm tình của hai người lại hoàn toàn khác nhau.
Chu Diễn mang theo tức giận hôn khiến Quý Nguyên rất không thoải mái. Quý Nguyên muốn nói, Chu Diễn con mẹ nó dựa vào cái gì mà dám tức giận?
Anh hoàn toàn tức giận, bởi vì biết Chu Diễn cố ý phòng bị, cho nên dứt khoát buông lỏng thân thể của mình, thậm chí giữa môi và lưỡi nghênh hợp tiến lên.
Cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại của Quý Nguyên Nhu đang cuốn lấy của mình, trong phúc chốc Chu Diễn mất hồn, theo sau là một tiếng thở trầm, cậu đưa tay xuống phía dưới muốn cởi áo khoác của Quý Nguyên, không ngờ Quý Nguyên lại cong chân lên đá mạnh vào giữa chân cậu.
May mà Chu Diễn bị Quý Nguyên đá phải chỗ đau, thoáng cái tránh sang bên cạnh.
Nhân cơ hội này Quý Nguyên lập tức nhảy xuống giường vừa lau miệng vừa tận lực cách xa Chu Diễn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên Chu Diễn mở miệng gọi một tiếng: "Anh Quý Nguyên."
Bộ dáng có chút đáng thương.
Truyện khác cùng thể loại
190 chương
35 chương
85 chương