CHƯƠNG 50 Phương Chưng rất không hình tượng mà đánh cái ngáp, Ôn Thủy ngồi bên cạnh hắn dùng cùi chỏ huých hắn một cái, nơi đây là phòng xét xử của tòa án, không phải là phòng ngủ nhà hắn. Phương Chưng lấy lại tinh thần ngồi thẳng người, bọn hắn đang nghe phán quyết cuối cùng, chánh án đã đọc bản án hết nửa tiếng, lúc này chánh án hô to kết án như sau, mấy người Phương Chưng phấn chấn tinh thần lắng nghe. “Bị cáo Lý Cường phạm tội lừa gạt, nhận hối lộ, rắp tâm hại người không thành, với số tội trên phạt mười năm tù, kéo dài thời hạn chấp hành hai năm, tước quyền chính trị năm năm, bồi thường nguyên cáo…” [Đao: mình không hiểu luật lắm nên không rõ kéo dài thời hạn 2 năm là sao?!] Phương Chưng nghe mà ngây ra, chỉ như vậy thôi? Phán quyết vừa kết thúc, những người ngồi nghe bắt đầu tan cuộc, Lý Cường là bị cáo vẫn một mực trừng Phương Chưng và Ôn Thủy. Phương Chưng đứng dậy đi đến trước mặt Lý Cường, “Đừng tưởng như vậy là xong đâu, chú.” “Cháu à, mày còn non lắm.” “Rất nhanh chú sẽ biết thôi. Chúng ta đi, Ôn Thủy.” Phương Chưng gọi Ôn Thủy cùng nhau rời đi, chỗ của hắn còn có một phần chứng cứ, vốn cho rằng những thứ kia đã đủ khiến Lý Cường ngồi tù cả đời, không ngờ lại thành thế này. Phương Chưng rời khỏi tòa án lên xe của Ôn Thủy, “Kháng án, tôi cũng không tin nữa. Bây giờ đi lấy đồ ở chỗ Tiền Hàng về, tôi cũng không tin đánh không lại Lý Cường.” “Cậu bình tĩnh chút, ông ta đắc ý như vậy nói không chừng còn có tội chứng mà chúng ta không nắm được.” Ôn Thủy vừa nói vừa khởi động xe lái về bệnh viện số 5, thứ kia để ở chỗ Tiền Hàng cũng không an toàn, lỡ như Lý Cường biết thứ này ở chỗ anh nói không chừng sẽ gây bất lợi với anh. “Chậc, mắt thấy phải báo thù rồi.” Phương Chưng mặt đầy đáng tiếc. Lúc hai người sắp đến bệnh viện thì gọi điện thoại cho Tiền Hàng, bảo anh mang đồ đến cổng chờ. Tiền Hàng lấy xấp văn kiện kia đi ra vừa vặn trông thấy xe bọn họ dừng trước cổng, biết bọn họ hôm nay mở phiên tòa nghe kết quả, Phương Chưng không mấy thoải mái mà nói mức phạt. “Thắng kiện là tốt, các anh còn định kháng án?” Tiền Hàng nghe ra được Phương Chưng không hài lòng với phán quyết. “Đương nhiên, chí ít cũng phải bắt lão ngồi một lần hai chục năm.” Phương Chưng nhìn ra sau lưng Tiền Hàng, “Tiểu Văn Văn đâu, không đi với chú? Em ấy có rảnh không, tui đi tìm ẻm chơi.” Ôn Thủy liếc xéo Phương Chưng, “Cậu còn có thời gian chơi? Trả hết nợ cho tôi đi rồi tính.” Ôn Thủy nói với Tiền Hàng câu bảo trọng, không để cho Phương Chưng xuống xe đã nhấn ga chạy luôn. Tiền Hàng trở về bệnh viện, cho dù Phương Chưng có thật sự tới cũng không gặp được Nguyễn Văn Hách, bởi vì hôm nay Nguyễn Văn Hách nghỉ. Lúc này đang nhàn rỗi ở nhà, Nguyễn Văn Hách đang cầm một quyển sách dạy nấu ăn nghiên cứu, mỗi lần đều là Tiền Hàng nấu cơm, cậu có chút áy náy, cho nên muốn học nấu cơm, chí ít để cho mình có chỗ dùng. Xem hơn một tiếng nhớ được toàn bộ thực đơn, Nguyễn Văn Hách xắn tay áo vào nhà bếp, nói gì mà trước khi Tiền Hàng trở về phải làm ra một bàn cho giống đồ ăn. Nguyễn Văn Hách lấy thức ăn đã mua xong trong túi ra, cũng không rửa mà trực tiếp thả lên thớt thái, không biết thái to cỡ nào mà thái từng dao từng dao. Cầm lên một mảnh rau to cỡ móng tay lên xem, vẫn còn to bèn chẻ thêm mấy dao, thiếu chút nữa thái thành vụn mới ngừng tay. Thái rau xong rồi, Nguyễn Văn Hách đổ vào nồi một muỗng dầu, nhìn thấy ít bèn thêm một muỗng, vẫn còn ít lại thêm một muỗng, cứ như vậy thêm từng muỗng từng muỗng, chẳng hay chẳng biết đã thêm bốn năm muỗng. Cậu đứng trước nồi chờ dầu sôi, chờ một hồi thấy còn chưa nóng thì rất buồn bực, cúi đầu mới thấy chưa nhóm lửa. Bởi vì chưa từng dùng bếp gas, cậu vặn chốt mở, nhưng không thấy lửa đâu, mấy giây sau ngửi thấy một mùi kỳ lạ, cậu đóng chốt lại. Không biết vấn đề ở đâu, cậu mở chốt thêm mấy lần, mùi vị lạ trong bếp tựa hồ càng nồng. Cậu đang quạt quạt tay trước lỗ mũi, ôm ý nghĩ thử một lần dùng sức đẩy chốt mở, sau đó vặn qua trái một cái, lần này lửa nổi lên rồi, ầm một tiếng đốt đến máy hút khói bên trên. “Xong đời rồi, cháy rồi!” Nguyễn Văn Hách nhất thời hoảng hồn, phản ứng đầu tiên là dùng nước. Hất mấy vốc nước lên bếp gas cũng không tác dụng, lúc này cậu mới nhớ tới chốt mở chưa tắt, vươn tay tới tắt còn bị lửa liếm một phát. Khí gas bị đốt một phần, ngọn lửa cũng nhỏ xuống, cậu lấy can đảm khóa chốt lại, lửa triệt để tắt. Vùng xung quanh bếp gas bị hun đen, còn có một mùi khét rất nồng. Nguyễn Văn Hách nhìn nhà bếp đã biến dạng rất là thất bại, Tiền Hàng trở về nhất định sẽ đánh nát mông cậu, hoặc là đơn giản đuổi cậu đi. Vừa nghĩ tới Tiền Hàng trở về sẽ nổi trận lôi đình, chóp mũi cậu liền chua xót thút tha thút thít ngồi bệt xuống đất, lần này nhất định xong đời rồi. “Hắt xì!” Tiền Hàng xoa xoa mũi, một đợt hàn ý bò lên sống lưng, anh nhịn không được rùng mình một cái, chắc là không bị cảm mà sao lại nhảy mũi, cũng may còn có hai tiếng nữa là tan ca rồi. Sau khi tan làm, Tiền Hàng đi ngang qua siêu thị thuận tiện mua chút đồ, trở về nhà vừa mở cửa đã ngửi thấy một cổ mùi vị của hiện trường hỏa hoạn, theo tiềm thức chạy vào nhà bếp. Thấy Nguyễn Văn Hách yên lành ngồi dưới đất, anh thở phào một hơi, rồi nhìn bếp gas đã cháy. “Đường lang… em không có cố ý.” Nguyễn Văn Hách nghẹn ngào, “Em chỉ là muốn giúp anh nấu cơm… hu hu… lửa liền nổi…” Tiền Hàng không biết nói gì cho tốt, đi qua kéo Nguyễn Văn Hách dậy, vỗ bụi trên mông cậu, “Không cần em giúp tôi nấu cơm, nếu em đói thì xuống dưới lầu mua. Em không bị thương chứ, lỡ như bị phỏng thì phiền toái rồi. Lần sau cũng đừng ngồi dưới đất, nhiễm lạnh sẽ sinh bệnh.” Nguyễn Văn Hách lặng lẽ gật đầu, “Anh không chê em phiền phức ư?” Tiền Hàng xoa đầu Nguyễn Văn Hách, “Sao không chê, bớt mang phiền toái cho tôi tôi đã A Di Đà Phật rồi.” Nguyễn Văn Hách đỏ vành mắt, cậu không cách nào ở cùng với mẹ, bây giờ ngay cả Tiền Hàng cũng chán ghét cậu. “Có điều, nếu em không mang phiền toái cho tôi, tôi lại không quen.” Tiền Hàng lau lệ nơi khóe mắt Nguyễn Văn Hách, chút ý xấu xa toàn bộ đều hiện trên mặt. “Nhưng mà cơm tối…” “Em còn muốn ăn chảo khét? Đi thôi, ra ngoài ăn, về rồi thu dọn.” Nguyễn Văn Hách đi lấy áo khoác của mình, Tiền Hàng đã chờ ở cửa. Đến dưới lầu, Nguyễn Văn Hách đột nhiên nói: “Đường lang, em xin lỗi anh, em dùng thân thể bồi thường nha.” Một vị hàng xóm đi ngang qua hai người, dùng ánh mắt khinh bỉ trừng Tiền Hàng, rất có ý đi báo cảnh sát. Tiền Hàng vội vàng che miệng Nguyễn Văn Hách, hận không thể tìm kim chỉ vá mồm cậu lại, lời này nếu truyền đến chỗ hàng xóm, không xem anh là biến thái mới lạ. “Có chuyện thì về rồi nói, đừng có ở đây làm tôi mất mặt.” Nguyễn Văn Hách gật gật đầu, lúc này Tiền Hàng mới thả cậu ra. Bên ngoài tiểu khu mà Tiền Hàng ở chính là chợ bán thức ăn, còn có mấy tiệm cơm nhỏ, giá rẻ cơm nhiều ăn cũng ngon, Tiền Hàng lười nấu cơm sẽ đến đây mua. Hai người đều không phải kẻ có sức ăn lớn, chỉ chọn một đĩa đồ ăn hai phần cơm. “Tiền Hàng, em còn muốn ăn cái này, cái kia…” Nguyễn Văn Hách cầm đũa chỉ lên thực đơn trên tường. “Em còn ăn nổi à?” Tiền Hàng liếc nhìn phần cơm không còn nhiều trong chén Nguyễn Văn Hách, cậu không nói gì cúi đầu nhìn chén của mình, “Ngày mai sẽ làm cho em.” “Em biết Tiền Hàng là người tốt mà.” Nguyễn Văn Hách lập tức vui vẻ. Tiền Hàng tiếp tục ăn, nhóc con này vẫn thật dễ dỗ. Hai người ăn xong về nhà, sắp dến dưới lầu Tiền Hàng mới nhớ tới cái nồi kia ở nhà tám phần là không dùng được nữa rồi, siêu thị bây giờ hẳn là còn chưa đóng cửa, thế là anh bảo Nguyễn Văn Hách về nhà trước, mình thì đi siêu thị mua nồi. Nguyễn Văn Hách đại khái là tham ăn, ồn ào đòi mua đồ ăn vặt về. Mùi khét trong nhà vẫn còn rất nặng, Nguyễn Văn Hách cũng không mở ti vi, trở về liền chạy thẳng vào bếp bắt đầu thu dọn. Cậu dùng giẻ lau lau bàn bếp, vết cháy đen không dễ dàng gì chùi sạch, cậu nghĩ chờ Tiền Hàng về sẽ hỏi thử, thế là chạy đến chỗ ban công chờ, Tiền Hàng mà trở về là có thể trông thấy. Nguyễn Văn Hách đứng ở ban công hơn hai mươi phút tới phát lạnh, xoay người muốn trở vào mặc thêm áo, đã trông thấy Tiền Hàng xách hai túi đồ to đi về bên này. Cậu mở cửa sổ muốn gọi Tiền Hàng, một chiếc xe van nhỏ chạy tới, Tiền Hàng ở dưới lầu phát hiện có xe thì cập vô lề, chiếc xe kia lại dừng trước mặt anh chắn đường, một đám người từ trên xe bước xuống, Nguyễn Văn Hách phát giác sự việc không đúng vô ý thức chạy ra trợ giúp Tiền Hàng. Tiền Hàng nhìn mấy người vây quanh mình, vung nồi sắt trong túi đánh về phía một người, đối phương không thấy rõ trong túi của anh giấu cái gì bèn giơ tay cản, áu một tiếng hét thảm. Mấy tên khác đoán là trong túi giấu đồ có khả năng công kích, phần phật cùng tiến lên. Chút ít công phu mèo quào kia của Tiền Hàng đối phó một tên còn được, đối phó năm sáu tên chính là trò cười, không tới mấy quyền đã bị đánh ngã ra đất. Nguyễn Văn Hách chạy xuống dưới lầu liền trông thấy đám người đó mang thứ gì đó lên xe, ngay sau đó xe van khởi động chạy ra ngoài tiểu khu, cậu lập tức chạy đuổi theo. Người trên xe căn bản không để ý Nguyễn Văn Hách truy đuổi, nhấn ga rời khỏi tiểu khu, Nguyễn Văn Hách liều mạng vẫn đuổi không kịp, mắt thấy xe van ở đầu đường phía trước rẽ cua, cậu vẫn không buông tha tiếp tục đuổi theo. Không biết đã đuổi theo mấy con phố, Nguyễn Văn Hách chạy tới mức chân cũng nhũn ra, cuối cùng chạy không nổi nữa ngừng lại. Nhìn kiến trúc xa lạ xung quanh, trong lòng cậu sợ hãi, bốn phía tối tăm đèn đường cũng không thấy rõ, cậu kêu tên Tiền Hàng run run rẩy rẩy tiếp tục chạy. Lại chạy đến một giao lộ, cậu phát hiện ở xa xa có một người nằm đó, thấy giống Tiền Hàng liền chạy tới xem. Đăng bởi: admin