Chờ Ngày Mưa Rơi

Chương 5 : Partime

Sau một hồi đi bộ thả rông đầu óc và gặp lại “lũ trẻ trâu” trên đường đầy gió. Thiên Thy cũng đã đến được chỗ mình muốn đến. Là một quán coffee sân vườn. Chính vì chán ghét cái ngôi nhà mà trong đó chẳng ai ưa mình nên Thiên Thy rất ít khi ở nhà, đối với cô ngôi nhà ấy chỉ là chỗ ở qua đêm mà thôi, phần lớn thời gian của cô là đi học trên trường và đi làm parttime vào buổi tối, dù rằng bị gia đình ghẻ lạnh nhưng Thy vẫn được họ cung cấp đầy đủ chi tiêu cho bản thân bằng cách chuyển tiền vào tài khoản riêng của cô, nhưng đó là việc của họ. Thiên Thy không cấm nhưng cũng chẳng màng đến những chuyện đó. Việc cô đi làm parttime chẳng phải là do túng thiếu mà chỉ đơn giản là cô không biết đi đâu sau giờ tan học, về nhà lúc ấy thì lại quá sớm. Đối với cô việc hạn chế thời gian ở nhà càng nhiều càng tốt. Đã bao nhiêu lần Thy có ý định ra ở riêng nhưng không hiểu sao ba lại cấm cô tuyệt đối không được nhắc lại chuyện đó nữa. Hồi còn học cấp hai, Thiên Thy cũng đã từng bỏ nhà đi rong không dưới ba lần, nhưng lần nào cũng bị người của ba tìm ra và bắt cô về nhà. Cô thật không hiểu nổi ba mình, một khi đã hắt hủi đứa con ruột vậy thì tại sao không cho nó ở riêng,? chẳng lẽ ba ghét cô đến nỗi chỉ muốn trả thù cô bằng cách bắt cô chứng kiến cảnh gia đình mới của ông hạnh phúc như thế nào sao? Đã từng có người thắc mắc một tiểu thư con nhà giàu như cô, nếu không muốn về nhà thì tại sao lại không đi chơi mà lại đi làm việc past time cụ thể là làm bồi bàn trong một quán cà phê như thế này? Lúc ấy cô chỉ mỉm cười rồi quay đi. Đi chơi bời ư? Đối với cô không có hứng thú vào mấy trò vô bổ đó. Cỡ tuổi cô, đám tiểu thư cậu ấm thường hay đi đâu vào cái tầm từ 7g đến 12g tối này nhỉ? Chắc lại chỉ vòng vòng mấy quán bar, hay tụ tập đua xe, rồi thì ăn uống nhậu nhẹt rồi sau đó sẽ dẫn đến hút chích mà bọn thanh niên lúc nãy là một điển hình. Chỉ thế thôi, thật là nhạt nhẽo. Nhưng nói như thế thì cũng đừng tưởng rằng Thiên Thy đây chưa từng trải qua những thứ đó bao giờ. Thiên Thy của trước kia cũng là một trong số những kẻ “dân chơi không sợ mưa rơi” nhất nhì thành phố này. Trước khi làm partime ở đây thì quán bar là ngôi nhà thứ hai của cô và những lúc mệt mỏi thì đua xe chính là thú vui “tao nhã” để xả stress của Thy. Cô cứ đốn đời như thế cho đến khi đám bạn ăn chơi của cô dần dà sa đà hết vào nghiện ngập hút chích, đến lúc ấy Thiên Thy mới bắt đầu cảm thấy những cuộc vui kia thật là nhàm chán.. Nhưng đâu ai biết được Thy là một đứa con gái yếu đuối, cố tình làm những chuyện điên rồ chỉ để gây sự chú ý với ba kia chứ. Vốn không phải dân nghiện chơi nên cô đã dễ dàng từ bỏ được con đường mòn đó và tìm cho mình một nơi thích hợp hơn. Qua thời gian, Thiên Thy đã nhận ra thay vì đi nhét mình vào chốn đông người, để rồi những điệu nhạc xập xình, tiếng hò reo điên dại tra tấn lỗ tai. Ánh đèn mờ ảo rất dễ khiến cho người ta điên loạn ở các quán bar thì Thy có hứng thú hơn với những bản nhạc nhẹ nơi góc quán cà phê, với những tia sáng dịu nhẹ phát ra từ những chiếc đèn lồng được treo trên các cành cây và con người ở đây cũng không điên loạn như bọn người thích chứng tỏ bản thân ở nơi có những âm thanh nhức nhối kia. Nếu Trần Thiên Thy đây muốn sống buông thả thì chắc cũng chẳng có ai ngăn cấm và không chừng bây giờ cô cũng sẽ là kẻ cầm đầu của một băng đảng quậy phá nào đó. Nhưng cô bản lĩnh hơn những kẻ chán đời khác là ở chỗ biết dừng lại suy nghĩ đến việc mình cần làm gì và không nên làm gì. Với cô, bất cần không có nghĩa là sống buông thả. Chỉ có những kẻ yếu đuối mới có lối sống buông xuôi thỏa mãn sự sung sướng nhất thời rồi mặc nó giết cuộc đời mình lúc nào không hay. - A, xin lỗi quý khách, là do tôi bất cẩn quá.! Mải nghĩ đến những chuyện linh tinh trong đầu mà Thiên Thy đã làm đổ coffee vào một vị khách nào đó khi hai người đi ngang qua nhau. - Okay, không có gì. Cũng may đây là một chàng khách dễ tính, không làm khó cho cô mà chỉ buông một câu khá dễ chịu rồi lướt qua luôn. Đây là một quán coffe sân vườn, trời thì tối đen như mực chỉ có những ánh sáng yếu ớt từ những chiếc đèn lồng được gắn trên các cành cây nên cô bé cũng chẳng nhìn rõ khuôn mặt của chàng thanh niên vừa rồi, chỉ sau khi anh ta bước đi bỏ cô ở lại phía sau cô mới kịp nhìn dáng người ấy. Là một thanh niên có dáng người khá chuẩn và style ăn mặc cũng rất bắt mắt. Đó là tất cả những gì Thiên Thy nhận xét cho vị khách vừa rồi. Không để cho tâm trí lạc lõng nữa, lần này Thiên Thy tập trung vào công việc với những chiếc giấy stick viết vội, với những khay coffee chờ cô mang tới cho khách. Và tất nhiên cô cũng không hề biết là mình đang bị quan sát bởi một ánh mắt nào đó mà có lẽ sau này ánh mắt đó sẽ ở trong tâm trí cô đến suốt cuộc đời.