- Hoài ơi...Hoài...Em làm gì mà như người mất hồn thế? Anh gọi mấy câu không nghe thấy à? Tiếng anh Thắng vang lên sau lưng, kéo tôi khỏi mớ bòng bong trong đầu: - Em đang mải suy nghĩ 20 tháng này giỗ bố em, tí nữa em phải xin sếp nghỉ thế nào? - Ui dời. Tưởng chuyện gì to tát lắm. Cái này đơn giản, bảo anh Thiện một câu, anh ấy sắp xếp người thay chỗ em cho. - Em tưởng phải xin anh Long chứ? - Không cần đâu. Anh Thiện cũng được. - Em cảm ơn nhé. - Tiện thể xin nghỉ mấy hôm ở nhà chơi với mẹ rồi hãy lên. Con gái xa nhà, các cụ ở quê một mình hay buồn. - Vâng ạ. Trưa hôm đó nhân lúc mọi người đi nghỉ ngơi hết, tôi mới lò dò bước tới chỗ Thiện đặt nhẹ cái ghế, ngồi xuống ngay cạnh: - Anh ơi 19 - 20 tháng này cho em nghỉ được không? - Em có việc gì quan trong à? - Em về quê giỗ bố, tối hôm qua mẹ vừa gọi điện. Sáng 19 em với chị Hòa bắt đầu về, chiều 20 xong việc em lại lên. - Ừ. Vậy cứ về đi. 21 hãy lên, anh cho nghỉ 3 ngày đấy. Không lại bảo bếp phó bóc lột sức lao động của em. Tôi phì cười, quay sang trêu Thiện: - Thì đúng thế thật mà. Ngày nào cũng hơn 9h tối mới về đến nhà, cứ tình hình này thì không biết đến bao giờ em mới có người yêu? - Một mình anh này chưa đủ à? Còn muốn kiếm thêm mấy anh nữa? Đứng hình trước câu trả lời xỏ xiên của Thiện. Cái vẻ hào hoa, lịch sự hàng ngày chạy đâu mất rồi? Sao giờ lại thẳng như ruột ngựa thế này? - Anh là của chị Nhi, em không dám động vào hàng cấm đâu... - Ai bảo em anh là của Nhi? - À thì... - Lại à thì đoán mò chứ gì? Phụ nữ các em giỏi nhất khoản này. Tôi cứng họng không phản bác được câu gì, chỉ dám ngồi im chờ Thiện nói tiếp: - Anh với Nhi là bạn bè bình thường thôi, chơi với nhau gần chục năm rồi nên cảm giác thân thiết hơn mọi người. - Nhưng có vẻ chị Nhi thích anh thật đấy. - Thích là một chuyện, còn đến được với nhau hay không lại là chuyện khác. Tình cảm nam nữ trước giờ không ai ép được đâu. - Vâng ạ - Em đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần chuyên tâm thích anh là được. Tôi đỏ mặt, đứng dậy lao thẳng về phía trước. Bỏ mặc tiếng cười hả hê đằng sau của Thiện. Vào trong nhà vệ sinh tôi cúi đầu vỗ mạnh nước vào mặt mình, cho thật tỉnh táo. Lau khô tay định ra ngoài, thì nghe thấy tiếng thì thầm của hai chị lễ tân đang tiến lại gần. Lẽ ra những chuyện này tôi không giờ quan tâm, nhưng tôi nghe thấy tên tôi và Thiện trong cuộc nói chuyện đó. Nên tôi tò mò lén vào một phòng, đóng chặt cửa lại vểnh tai lên nghe: - Sáng nay bà Nhi có dặn mày gì không? - Cũng như mọi lần thôi. Bảo tao để mắt đến anh Thiện, con nào léng phéng thì thông báo với bà ấy. - Giống hệt tao. Đau đầu phết, đi làm mệt bở hơi tai rồi còn mất công canh người yêu cho người ta. - Mày bé bé cái mồm thôi, tai vách mạch rừng ai nghe thấy lại rước họa vào thân. - Tao quên mất còn chuyện này nữa. Sáng nay tao thấy con Hoài phụ bếp bị bà Nhi gọi lại nói chuyện lâu phết. Chắc ăn văn cảnh cáo rồi, lần trước vụ mày báo nó được anh Thiện chở về bà ấy cho bao nhiêu? - Cho tao 1 củ, còn dặn lần sau phải chụp ảnh lại cho chắc. - Công nhận bà này ghê thật, có tiền có sắc yêu thằng nào mà chẳng được. Cứ mất công đâm đầu vào anh Thiện làm gì không biết? - Thế người ta mới gọi là tình yêu, chứ nói như mày thì chán chết. Mà không biết con Hoài cặp với anh Thiện thật không nhỉ? Nếu thật thì ngon quá còn gì? Đúng kiểu mèo mù vớ cá rán. - Tao nghĩ anh Thiện chơi bời thôi. Đẹp trai, nhà giàu như anh ấy mai mốt không thích nấu ăn nữa, thì về phụ trách công ty cho bố. Tội vạ gì vướng vào con Hoài cho mất giá. Tôi càng nghe càng nóng mặt, từ bao giờ tôi trở thành con hề cho người ta mang ra mua vui thế này? Ức lên tận não... Chẳng lẽ lại xông ra cho mỗi bà một bài ca. - Hâm à? Nhìn nó cũng ngon gái, thêm cái mác nhà quê rau sạch thì anh nào chả thích? - Ai chứ anh Thiện tao chẳng tin đâu, mấy năm làm ở đây anh ấy hay trêu bọn mình thật nhưng có thấy đi quá giới hạn với con nào đâu? - Ừ nhỉ. Thôi vào đi còn chuẩn bị làm, muộn rồi đấy. Tiếng giày cao gót "lộp cộp" xuống sàn càng ngày càng xa. Xác định trong phòng không còn ai, tôi mới thập thò đi ra. Chậm rãi suy nghĩ lại những lời hai bà kia vừa nói. Đầu tiên là Nhi cho người theo dõi tôi và Thiện. Nói ra cũng lạ thật, tôi không biết chị ta ăn học đàng hoàng thế nào? Mà lại nghĩ ra cái trò vô duyên, vớ vẩn này. Thiện yêu ai, thích ai là quyền của anh ấy, không liên quan đến tôi. Cứ cho rằng chị ta yêu Thiện thật lòng, thì cũng không có quyền làm những hành động này. Tiếp đến là tin đồn tôi cặp với Thiện lan ra khắp nhà hàng. Mà người đứng mũi chịu sào lại chỉ có tôi? Tôi bắt đầu thấy hoang mang, mọi chuyện hình như phức tạp hơn tôi nghĩ nhiều. Tối hôm đó tôi đi bộ ra bắt xe bus, chứ không chờ Thiện như mọi ngày nữa. Xe chạy được nửa đường, thì điện thoại kêu inh ỏi. Tiếng Thiện nhàn nhạt, nghe chẳng phát hiện ra đang vui hay đang buồn: - Em về trước rồi à? Sao không đợi anh? - Tại nay em có việc gấp cần về ngay, em xin lỗi nhé. - Thôi bỏ đi. Ngồi trách khúc gỗ như em cũng vô dụng, để sức mà ngủ cho khỏe người. Tôi biết Thiện đang giận, nhưng không biết phải nói thế nào. Chẳng lẽ lại bảo "Từ nay anh đừng chở em về nữa, ở nhà hàng đang có người mang sổ dày ghi chép đầy đủ hoạt động của anh đấy" ___ Hai hôm sau mới hơn 7h Thiện đã đỗ ô tô trước cổng nhà tôi. Còn lịch sự vào chào chị gái tôi nữa: - Hai chị em chuẩn bị đi, anh chở ra bến xe cho nhanh. Tôi ngại ngùng, gãi đầu từ chối: - Thôi anh đi làm đi, em với chị Hòa bắt taxi cũng được. - Giờ không phải giờ làm, em đừng đuổi khéo anh. - Ai dám đuổi anh chứ, em nói thật mà. - Nhưng anh cứ thích chở hai chị em đấy. Chị Hòa trong bếp nghe thấy, hô vọng ra: - Anh ấy đã nói vậy rồi thì cứ kệ anh ấy, mày đừng nói nhiều nữa nhức đầu quá. Tôi cay cú trợn ngược mắt lên lườm Thiện. Thiệm nham nhở cười khanh khách: - Em nghe chị em nói gì chưa? Đừng có bướng. Hết cách với hai người này, tôi không đấu lại được. Họ quá lưu manh, quá gian xảo. Ra đến bến đỗ, chờ xe đi khuất tôi mới thấy bóng dáng Thiện loáng thoáng rời đi. Trước kia tôi không nghĩ anh lại tỉ mỉ đến vậy đâu. Hơn 10h trưa xe dừng trước cổng nhà tôi. Tôi vừa chạy vừa "gào" mẹ ầm ĩ: - Mẹ ơi...Mẹ...Con về rồi. Mẹ đang nhặt mấy luống cỏ rau ngoài vườn. Tay xoa xoa cho đỡ đất cát, bỏ cái nón ra nhìn chị hai em tôi cười thật tươi: - Hai đứa vào nhà pha nước mơ uống cho mát. Mẹ rửa tay bắt con gà tí thịt cho mà ăn. - Thôi mẹ ơi, không cần thịt gà đâu. Để con ra chợ mua con cá về kho cho ngon, trên đấy ăn thịt nhiều chán lắm rồi. - Vậy thì đi đi không hết. Tôi gật đầu chạy sang nhà bác Quốc mượn cái xe máy đi cho nhanh, chứ xe tôi nửa năm nay không động đến khéo giờ sắp thành đống sắt vụn rồi. Chợ gần trưa chẳng còn mấy người, cũng may vẫn còn xót lại ít cá. Tôi mua nhanh chóng, rồi đi về luôn. Không ngờ vừa ra đến cổng chợ, lại nghe thấy tiếng gọi quen thuộc: - Hoài...Hoài ơi...