Chó Ngáp Phải Ruồi
Chương 2
<img alt=tumblr_mp9sdaG24N1s9n5tao1_500 src="https://static./chapter-image/cho-ngap-phai-ruoi/tumblr_mp9sdag24n1s9n5tao1_500.png" data-pagespeed-url-hash=40375179 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Khụ khụ~ Các bé ngoan nhớ ngó nghiêng quan sát kĩ rồi mới xem hình nha^^
Ta muốn hét lên: (҂’ ロ ‘)ノ゙Tui muốn bộ truyện này có tí ý nghĩa!!!!! Tui không thích lạm giao nha!!!! Mấy người mà không yêu đương đàng hoàng là tui drop!!!
======Edit: Koori Rin. Beta: Nguyệt Thần======
Lâm Hoài Đông và anh vào phòng vệ sinh đầu tiên ở trong cùng.
Đèn ở đây sáng hơn trong đại sảnh quán bar nhiều. Chương Chiêu xoay người, có thể thấy gương mặt nhợt nhạt ửng đỏ của Lâm Hoài Đông, và cả hai cánh môi ươn ướt của người thanh niên kia. Anh nuốt nước bọt, không thừa thãi nhiều lời, bắt đầu cởi thắt lưng.
Lâm Hoài Đông cũng nhanh chóng cởi quần, để hai chân trần đến gần Chương Chiêu. Chương Chiêu liếc nhìn nơi đó của cậu ta, cảm thấy người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, vậy mà đã hơi cương, khá là lớn. Chương Chiêu liếm môi, không biết mình có thể ngậm hết nó vào hay không: Mấy tên bồ cũ của mình không lớn bằng của Lâm Hoài Đông.
Lâm Hoài Đông cũng đang nhìn dương v*t của Chương Chiêu. Cậu ta vươn tay nắm lấy “em trai” của Chương Chiêu, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, ngón cái vô tình mà hữu ý lướt qua đỉnh quy đầu. Chương Chiêu khẽ thở dốc, đong đưa thắt lưng hướng về phía Lâm Hoài Đông, vừa trấn áp chút lý trí còn lại trong đầu.
Lâm Hoài Đông nắm cổ áo kéo Chương Chiêu lại gần rồi hôn anh. Trong miệng người thanh niên này thoang thoảng mùi bia, đăng đắng ngòn ngọt. Chương Chiêu cắn môi dưới cậu ta, đẩy Lâm Hoài Đông ra: “Làm chính sự.”
Anh quỳ xuống giữa chân Lâm Hoài Đông. Sàn nhà lạnh như băng, khiến Chương Chiêu rùng mình một cái. Anh mở mắt, thấy Lâm Hoài Đông đang tràn đầy mong đợi nhìn mình, khuôn mặt bị tình dục nhuộm hồng. Một giây đó Chương Chiêu đã nghĩ: Thế này hình như không hay lắm. Nhưng rốt cuộc anh vẫn không bỏ chạy, mà dùng tay vuốt ve Lâm Hoài Đông vài cái, rồi ngậm lấy thứ đó của người thanh niên.
Lâm Hoài Đông nắm tóc anh: “Đệch!” Tiếng rên rỉ của người thanh niên vang lên trên đầu Chương Chiêu, mềm mại, như được ngâm trong nước. Chương Chiêu buồn cười, một tay mò xuống nắm lấy vật kia của mình, đong đưa đầu, mút “em trai” Lâm Hoài Đông hai cái, rồi lè lưỡi liếm dọc theo dương v*t.
Lâm Hoài Đông tựa lưng vào cánh cửa. Bàn tay đang nắm tóc Chương Chiêu chợt dùng sức, hơi thở đứt quãng: “Con mợ nó anh thật lợi hại…” Eo cũng hướng phía miệng Chương Chiêu mà đẩy tới. Chương Chiêu không thể làm gì khác ngoài nắm chặt lấy gốc dương v*t Lâm Hoài Đông, liếc mắt lườm cậu ta, ra hiệu cậu đừng có mà lộn xộn.
Lâm Hoài Đông mặt đã đỏ bừng: “Ưm, xin lỗi.” Cậu ta xin lỗi chẳng có xíu thành ý nào, vẫn không khống chế được mà đẩy eo về phía trước. Mắt ngựa của cậu ta đã rỉ ra chất lỏng, chảy ướt đẫm miệng và cằm Chương Chiêu, dưới ánh đèn trông anh thật chật vật. Chương Chiêu liếm môi dưới, miễn cưỡng khống chế được hành động của Lâm Hoài Đông, cúi xuống cắn lấy tinh hoàn người thanh niên kia, lại liếm lên trên, lần thứ hai ngậm lấy phía trước của Lâm Hoài Đông.
Lâm Hoài Đông rên một tiếng. Cậu ta kêu rất gợi tình, chất giọng khàn khàn, khiến phía dưới Chương Chiêu cũng có chút hưng phấn. Chương Chiêu nhắm mắt lại, vừa thật nhanh chà xát thứ kia của mình, vừa há to miệng, cố gắng để bản thân thả lỏng, để Lâm Hoài Đông đâm
Thân thể Lâm Hoài Đông lập tức cứng đờ. Nhưng một giây sau cậu ta lại đột nhiên cử động, dùng sức đẩy eo về phía trước. Chương Chiêu bất ngờ, không kịp chuẩn bị, lại bị Lâm Hoài Đông giữ đầu không thể động đậy, miệng thì bị cậu ta mạnh bạo cắm vào. Đỉnh dương v*t hung hãn đâm sâu vào họng anh, bộ phận thô to cọ vào vách khoang miệng đau đến tê dại. Chương Chiêu kêu lên đau đớn, nắm lấy chân Lâm Hoài Đông định mắng chửi.
Thế nhưng Lâm Hoài Đông nào để cho anh cơ hội mở miệng. Cậu thanh niên đè gáy Chương Chiêu, đẩy eo một cái về phía miệng Chương Chiêu, rồi liên tục đâm vào không theo quy luật, hổn hển thở gấp, đỉnh dương v*t liên tiếp rút ra cắm vào miệng Chương Chiêu, anh vội lùi ra sau một chút, đầu lưỡi lướt qua mắt ngựa của thứ đồ chơi kia, Lâm Hoài Đông lập tức rên rỉ như nức nở: “Em —— Em muốn ——”
Muốn cái nồi. Chương Chiêu nghĩ: Không thể nào. Mấy phút rồi?
Anh lùi ra sau, thấy Lâm Hoài Đông đưa tay đỡ lấy bộ phận kia của mình, sờ sờ hai cái, bắn ra thật.
Cậu ta bắn rất nhiều, một dòng trắng đục, một ít còn văng lên cằm Chương Chiêu. Chương Chiêu ngớ người, quên cả lau tinh dịch đi, nhìn Lâm Hoài Đông tựa vào cửa thở dốc, tay vẫn còn nắm dương v*t, thứ đã ướt nhẹp nước bọt Chương Chiêu và tinh dịch. Trông vậy mà thật gợi tình.
Thật lâu sau Chương Chiêu mới đứng lên. Bộ phận kia của anh vẫn còn ở trạng thái bán cương cứng, đang lơ lửng giữa không trung. Lâm Hoài Đông thở hổn hển một chút, định thần lại, ngượng ngùng nhìn “cậu em” của Chương Chiêu, rồi lại nhìn mặt Chương Chiêu: “Ờm… Em giúp anh?”
Chương Chiêu thật sự quá thất vọng. Anh đã hiểu tại sao Thái Thư không có hứng thú lên giường với Lâm Hoài Đông rồi. Tên này nhìn mặt thì đẹp, nhưng mọe nó bắn sớm vãi ra! Anh phất phất tay, giọng khàn khàn: “Không cần, tôi tự xử được rồi. Cậu ra ngoài đi.”
Mặt Lâm Hoài Đông vẫn còn ửng hồng, dường như cũng bối rối về việc “bắn sớm” của mình. Cậu ta mở miệng như muốn giải thích, nhưng cuối cùng lại xé giấy ăn, qua loa lau lau phía dưới, rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Chương Chiêu tựa vào vách ngăn, nghe từng tiếng loạt xoạt bên ngoài. Anh nhắm mắt lại, tay phải dùng sức nắm chặt bộ phận bên dưới, di chuyển lên xuống. Thằng nhóc kia vừa rồi đâm vào miệng anh quá thô bạo, nên đến giờ vẫn còn cảm giác như có dương v*t trong miệng, Chương Chiêu há miệng, cho ngón trỏ và ngón giữa tay trái vào, mô phỏng dương v*t đang rút ra đâm vào miệng mình.
Anh biết bộ dạng mình lúc này có lẽ rất phóng đãng. Miệng ướt nhẹp, phía dưới cũng ướt cả rồi, hai chân vẫn còn mở lớn. Thế mà không ai nhìn thấy. Lâm Hoài Đông cũng ở ngoài…
Ừm, mình không nên bảo Lâm Hoài Đông đi ra. Phải bắt thằng nhóc kia phục vụ cho mình mới đúng chứ. Nói không chừng miệng cậu ta chặt lắm đây*. Chương Chiêu dùng đầu lưỡi quấn lấy đầu ngón tay mình, tay phải dần dần vuốt ve lên xuống mạnh hơn. Nắm tay siết chặt một xíu… lại chặt thêm một xíu… Chương Chiêu ngửa cổ ra sau, cảm nhận được Lâm Hoài Đông há miệng ngậm thứ của anh vào.
*Nói sao nhỉ… Kiểu như lúc khẩu giao miệng ngậm chặt một chút sẽ tạo ma sát hơn => sướng hơn í…
Anh ê a rên rỉ, lại cắm thêm một ngón tay vào miệng, dùng sức đâm vào một lúc rồi rút ra, luồn tay vào áo mò đến đầu ti đã dựng đứng, mạnh bạo vân vê một chút, “Ưm” một tiếng, phía dưới xuất ra.
Sau khi lên đỉnh Chương Chiêu không còn chút sức lực. Hai chân anh như nhũn ra, gắng gượng chống đỡ mãi mới không lăn kềnh ra sàn, toàn thân vẫn run rẩy từng cơn. Thật lâu mới tỉnh lại từ trong dư vị, chậm chạp lấy giấy ăn ra lau khô trên dưới, mặc quần, chỉnh lại quần áo xong rồi đẩy cửa bước ra.
Vậy mà Lâm Hoài Đông vẫn còn đứng bên ngoài chờ anh.
Chương Chiêu không biết người này ở lại chỗ này làm gì: “Cậu không đi hả?”
Trên mặt Lâm Hoài Đông còn hơi ửng đỏ, ánh mắt nhìn lướt qua phía dưới Chương Chiêu, rồi ngẩng đầu đối diện với anh: “Vừa nãy em —— ờm, em muốn nói, bình thường em không ——”
Chương Chiêu giơ tay lên cắt ngang lời cậu ta: “Đừng lo. Không sao cả.” Coi như lần này Chương Chiêu được mở mang kiến thức.
Lâm Hoài Đông vẫn cố chấp: “Em thật sự không bắn sớm mà! Anh cứ hỏi bạn gái cũ của em thì biết.”
Chương Chiêu dịu dàng mỉm cười, xoay người rửa tay: “Tôi không có quen bạn gái cũ của cậu.”
Lâm Hoài Đông ngập ngừng, lát sau lại nói: “Em chỉ là —— Em nói anh rồi, trước giờ em chưa từng làm với đàn ông. Khó tránh khỏi có hơi căng thẳng…”
Chương Chiêu lười nghe cậu ta lảm nhảm. Anh và Lâm Hoài Đông có quan hệ cái rắm ấy, sao phải đứng đây nghe tên này giải thích? “Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói gì với Thái Thư.” Có lẽ Thái Thư cũng biết lâu rồi: “Tôi phải đi. Cậu có đi không?”
Lâm Hoài Đông trợn tròn mắt nhìn anh. Chương Chiêu cũng bình tĩnh nhìn lại, chợt nhận ra người thanh niên này khi buồn bực thì lông mày nhếch rất cao, đôi mắt cũng mở to, không còn chút điệu bộ vênh váo ngông ngênh nào, mà lại có chút đáng yêu. Anh bỗng chốc cũng không hiểu được, tại sao Lâm Hoài Đông bắn sớm như vậy, mà Thái Thư vẫn chia tay với mình vì cậu ta.
Anh thở dài, lại phát hiện bản thân mình rốt cuộc cũng không còn phiền muộn khôn tả như trước; xem ra phát tiết đúng lúc quả là có lợi với cả thể xác và tinh thần.
“Có cần tôi đưa cậu về không?” Anh mở cửa xe, thân thiện nói với Lâm Hoài Đông.
Lâm Hoài Đông nhìn anh lâu thật lâu, cuối cùng không chịu nổi nữa bèn ỉu xìu, buồn buồn đáp: “Không cần.”
+++
Một tuần sau đó trôi qua khá vui vẻ. Chương Chiêu đã nghĩ kĩ: Anh không cần phải giữ lại mấy thứ đồ của Thái Thư, thế nên buổi tối sinh nhật hôm ấy, vừa về nhà là anh xóa ngay Weibo của Thái Thư đi. Rồi anh quét tước trong ngoài một lần, những món đồ nho nhỏ lúc trước Thái Thư tình cờ để lại cũng bị anh ném đi từng cái từng cái một. Lúc nên chấm dứt thì chấm dứt, Chương Chiêu nghĩ, hài lòng ngả người lên giường thiếp đi.
Cuối tuần, Chương Chiêu đến đại học Thuận Thành trả sách. Anh mượn vài quyển tạp chí về giáo dục ở thư viện đại học Thuận Thành, bởi Thái Thư nên trước đó anh cũng không muốn đi, giờ đã quá hạn. May mà nhân viên quản lý là bạn anh.
“Mày sao thế?” Trình Kiếm Nghi bất mãn nhận lấy quyển tạp chí từ tay Chương Chiêu: “Đã nói bao nhiêu lần là đừng có quá hạn rồi. Em rất khó xử đó đại ca à.”
Chương Chiêu không thèm để ý đến lời càu nhàu của anh ta. Trình Kiếm Nghi nhìn vào mắt anh, cũng ngậm miệng lại, sắp xếp sách xong thì đến gần hỏi: “Có chuyện gì vậy? Không vui hử? Thái Thư đâu?”
Chương Chiêu không đỡ nổi cái vẻ mặt hóng hớt của Trình Kiếm Nghi. Nhưng bọn họ dù gì cũng là bạn thân lớn lên cùng nhau, nên điều gì cũng rất thẳng thắn, Chương Chiêu cũng không có ý định giấu giếm làm gì: “Chia tay.”
“Hả?” Hai mắt Trình Kiếm Nghi trợn to: “Khi nào?”
“Cũng được hơn một tháng rồi.” Chương Chiêu nói.
“Ể?” Trình Kiếm Nghi lại bối rối: “Hơn một tháng? Chú không coi anh là huynh đệ à.” Anh ta nhìn Chương Chiêu từ trên xuống nhiều lần, một lúc sau lại giơ hai tay lên, thở dài: “Thôi, tùy mày vậy.” Dừng một chút, lại nói: “Cơ mà cũng tốt. Thái Thư không hợp với mày. Thằng nhóc còn nhỏ quá.”
Chương Chiêu không chịu được nữa. Anh đeo balo lên, chỉ chỉ bên ngoài: “Tao ra ngoài đi dạo.” Trình Kiếm Nghi cũng không giữ anh lại, chỉ đáp: “Vậy tối mày đến nhà tao ăn cơm.” Chương Chiêu ừ một tiếng, chạy ra ngoài.
Giờ là đầu tháng Tư, tiết trời cuối xuân, khí trời mát mẻ. Cơn gió buổi chạng vạng vi vu lùa qua tai Chương Chiêu, man mát như tiếng thì thầm đầu môi. Chương Chiêu đứng trong khoảng sân rộng trước thư viện, xa xa về phía Tây Nam có thể thấp thoáng thấy được một tòa ký túc xá: Thái Thư ở đó. Anh chỉnh lại dây đeo balo, hướng thẳng về phía Đông.
Từng học sinh ríu ra ríu rít lướt qua anh. Chương Chiêu ung dung bước từng bước, cả nửa ngày mới đi đến một sân bóng, ngồi trên khán đài nhìn xuống. Cách anh không xa có vài nữ sinh đang ngồi, cười ha ha tán gẫu rôm rả, rồi chỉ chỉ trỏ trỏ phía bên dưới. Chương Chiêu nhìn sang hướng các cô chỉ, mới nhìn thấy có người đang tập luyện ở góc sân.
Họ vốn cách Chương Chiêu khá xa, anh cũng không thấy rõ. Lát sau bọn họ xếp thành hàng tập chạy, nắng chiều bao phủ khắp người, vàng óng lấp lánh, khiến Chương Chiêu bất giác hơi chói mắt. Anh đưa tay dụi dụi hai mắt, lại nhìn sang, bỗng nhận ra có một người trong nhóm đó đang nhìn anh.
Gương mặt góc cạnh rõ ràng, lông mày dài đậm, đôi mắt sáng bức người… Là cái tên Lâm-Hoài-Đông-bắn-sớm đây mà.
Chương Chiêu không khỏi có chút ngượng ngùng. Anh tự cảm thấy bộ dạng mình lúc này, ngồi ở đây xem người ta tập luyện, giống như là cố tình đến vậy. Anh chỉ có thể âm thầm hi vọng Lâm Hoài Đông đừng tới chỗ mình.
Mà, đương nhiên là Lâm Hoài Đông muốn đến tìm anh.
Người thanh niên nhoẻn miệng cười với anh, rời khỏi hàng ngũ, chạy tới phía anh. Nhìn gần, Chương Chiêu mới thấy trên mặt cậu ta đầy mồ hôi, quả đầu đinh nhìn chẳng khác gì bị dội nước, mọe nó đúng là tuổi trẻ mà. Chương Chiêu chợt có chút xúc động.
“Sao anh tới đây vậy?” Lâm Hoài Đông dừng lại trước mặt Chương Chiêu, kéo áo lau mồ hôi. Áo ba lỗ bị kéo lên để lộ cơ bụng sáu múi, Chương Chiêu còn chưa có manh động thì đã nghe đám nữ sinh ngồi bên kia lén cười khúc khích.
“Đúng lúc đi ngang.” Chương Chiêu thành thật đáp. Lâm Hoài Đông lại nhếch khóe miệng, nét mặt kiểu “Tui bít chắc anh hổng có vô tình đi ngang đâu” ngồi xuống bên cạnh Chương Chiêu.
“Đó là bạn gái cũ của em.” Lâm Hoài Đông đột nhiên nói.
“Hở?” Chương Chiêu không theo kịp mạch máu não của cái tên thần kinh này. Anh nhìn cô nữ sinh đứng cạnh nhóm người tập luyện mà Lâm Hoài Đông đang chỉ, tóc dài tung bay, dáng vẻ thanh lịch thuần khiết: “Thì sao?”
“Vậy nên anh có thể hỏi cổ bình thường em có bắn sớm không.” Lâm Hoài Đông đáp.
Ơ cái con mịa nó —— Chương Chiêu hết nói nổi. “Tôi nói rồi.” Anh nói: “Không quan trọng.”
Lâm Hoài Đông: “Đối với em nó rất là quan trọng hiểu không? Liên quan đến danh dự của em đó.” Cậu ta nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Chương Chiêu, bắt anh phải đi xác minh.
Chương Chiêu kích động trợn mắt: “TÔI PHẢI ĐI.”
“Nè, đợi đã.” Lâm Hoài Đông kéo anh lại: “Đến phòng thay đồ với em. Em có cái này cho anh.”
Chương Chiêu nhướng mày. Lẽ nào là cái thứ chứng minh mọi khi cậu ta không bắn sớm chăng?
“Cái gì?”
Lâm Hoài Đông cười hì hì: “Anh cứ đến đi rồi biết.”
=========
Editor: *vỗ vai* Đừng có vớt vát hình tượng nữa anh à~
Lâm Hoài Đông: (ノ°Д°)ノ︵ ┻━┻
Chương Chiêu: Cứ tiếp tục phát huy, khỏi lo truyện không ai xem nữa rồi.
Editor:╰(*≧▽≦*)╯Hi sinh vì đại cuộc đi~
Bonus cảnh “bước đến dưới ráng chiều” nà ❤
<img alt=bdfb06b1b207ed600c4c9a1734283087 src="https://static./chapter-image/cho-ngap-phai-ruoi/bdfb06b1b207ed600c4c9a1734283087.jpg" data-pagespeed-url-hash=2804488904 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Share this:
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
17 chương
40 chương
123 chương
52 chương