Chờ Khi Nỗi Nhớ Nở Hoa

Chương 39 : Hoa nâng trên tay.

Tần Việt bưng trà nóng thò đầu ra khỏi tấm rèm cửa, ngoài kia tuyết đã bay khắp trời, chú ngẩng đầu nhìn lên trên, bên hiên hiệu sách có hai ngọn đèn lồng đang rũ xuống, thoạt nhìn không có vấn đề gì, nhưng phần tua rua đã dính tuyết, trông như thể dãi gió dầm sương. Hai bên đường phố cũng được giăng đèn kết hoa, giữa trời băng đất tuyết thế này cũng sôi động thêm phần nào, tuy chẳng đẹp đẽ cho nổi nhưng cũng có nét hấp dẫn riêng. Tần Việt liếc về phía phòng Úc Thần nhưng chỉ nhìn thấy lối ngoặt, trời tuyết rơi dày thế này có lẽ nó vẫn đang ru rú trong phòng, tính tình quái đản của tên nhóc này tột cùng giống ai vậy không biết? Tuyết rơi không nhanh không chậm, chạm đất trong im ắng, lặng lẽ bước vào đêm. … Úc Thần cởi được một nửa số cúc áo sơ mi của Lệnh Tử thì kéo vạt áo trái của cô sang một bên làm lộ ra nửa bờ vai nhẵn nhụi, xương quai xanh mảnh dẻ, phía dưới là đôi gò bồng đào được vây kín dưới áo ngực màu đen, xuống dưới nữa vẫn còn bị áo che khuất. Lần trước anh từng nhìn thấy một lần khi tình cờ thấy Lệnh Tử thay đồ trong phòng luyện múa, từ xa cũng đã mê mẩn bởi làn da trắng nõn nà của cô, hiện tại nhìn gần lại càng khó nhịn nổi. Úc Thần lại gần Lệnh Tử hơn, môi anh dán sát vành tai cô, anh thì thầm: “Chuyện này có lẽ không được văn minh lắm đâu, em chắc là đã sẵn sàng chứ?” Cô mím môi không nói gì, gật đầu. Lệnh Tử thấy ngực chợt lạnh, tiếp sau đó đã được bao vây bởi khoang miệng âm ấm ươn ướt. Đâu chỉ là không văn minh? Thực sự làm càn là khác… Anh buông cô ra, bờ môi mỏng được phủ một lớp nước mờ từa tựa men gốm, anh hôn cô thật khẽ, bế cô vào phòng, trên đường vào phòng lại trằn trọc hôn từng nụ hôn đầy khiêu khích. Trước khi vào cửa anh đột nhiên dừng lại, nói: “Bước vào cánh cửa này là không thể quay đầu lại nữa đâu.” Vốn Lệnh Tử đã đủ thấp thỏm, anh đột nhiên làm thế càng khiến cô tức giận, Lệnh Tử siết chặt áo anh, “Úc Thần, đừng khiến em phải đổi ý.” Anh cười, “Nói vậy nghĩa là anh phải khiến em vừa lòng đúng không?” Cô nôn nóng cao giọng nói: “Em không có ý đó!” “Biết mà, anh đùa em thôi.” “…” Lệnh Tử không nói nhiều mà chủ động thò tới hôn anh, động tác vẫn ngây ngô như cũ, cô cố nhớ lại những lúc anh hôn mình, Lệnh Tử cắn môi dưới của Úc Thần, nhả ra rồi lại vươn lưỡi tìm đầu lưỡi anh… Anh há miệng phối hợp với cô, vào phòng rồi tiện thể đóng cửa lại, Úc Thần ngồi bên mép giường, dang tay ôm cô lại gần mình thêm. Có lẽ đã hiểu ra được kiến thức cốt lõi nên cô hơi sa đà trong đó, vừa thật chủ động rồi lại rất trúc trắc. Xong rồi, công chúa nhỏ của anh mới nếm thử mùi tình mà đã quen mùi nhớ vị mất rồi. Úc Thần lặng lẽ bật cười, anh hơi tránh ra. Hiển nhiên cô quá mê mẩn nên như bị cướp đồ ăn, cứ ngồi yên không nhúc nhích, bỡ ngỡ nhìn anh. Anh liếm liếm bờ môi bị răng cô cọ đau, nói khẽ: “Để anh.” Úc Thần điều khiển nhịp điệu, vừa dẫn đường cho Lệnh Tử vừa tiếp tục cởi cúc áo sơ mi của cô, sau khi cởi ra tiện tay ném lên giường, tiếp đó nữa lại lăn lộn với áo ngực của cô, cố cởi hồi lâu nhưng nó vẫn yên tĩnh nằm đó… Anh đổ mồ hôi, dứt khoát cởi áo trên ra ném xuống cuối giường, sau đó ấn cô vào lồng ngực mình, cằm dựa vào vai Lệnh Tử nghiên cứu cách cởi áo ngực của cô một lát mới hiểu được nguyên lý, sau đấy nhích nhích ngón tay, áo ngực rơi ra thật dễ dàng. Úc Thần để cô nằm lên giường rồi duỗi tay bật đèn ngủ bên tủ đầu giường, ánh sáng dìu dịu khắc họa từng chút từng chút một dáng hình cơ thể cô, mỗi một phần đều rất diệu kỳ, sắc đèn vàng nhạt chồng lên làn da trắng trẻo của Lệnh Tử một vần sáng vàng, khiến nó phiếm ánh sáng đẹp đẽ như ngọc. Ánh mắt cô dán lên người anh, nơi đáy mắt mịt mờ một tầng nước, mũi và môi hồng hồng, khung cảnh quyến rũ này với anh như thêm dầu vào lửa, ngọn lửa đang âm ỉ chợt bùng lên đốt trụi cô từ đầu tới chân. … Đầu ngón tay Úc Thần trượt từ sườn đến bắp đùi cô, Lệnh Tử hơi ngạc nhiên, cô định né tránh theo bản năng nhưng cố nhịn, ánh mắt anh chìm trong đáy mắt cô, chui thẳng vào nơi con tim. Động tác thăm dò của anh khiến cô thấy ngại ngùng, hơn nữa cảm xúc ngại ngùng này càng ngày càng tăng thêm, như thể một giọt mực đột ngột rơi xuống trên mặt giấy trắng. Úc Thần hơi hôn cô, “Anh nói này, chuyện này không văn minh lắm đâu.” Lệnh Tử nghiêng mặt qua chỗ khác, nhịn mãi mới đáp: “Anh có vẻ quen…” Anh bật cười, “Anh thề, trước đó anh vẫn còn hoàn toàn trong sạch nhé.” Cô thì thầm: “Em có bảo không phải đâu.” Lệnh Tử nói xong thì đột nhiên thở gấp vì kinh ngạc, cô run khẽ. Úc Thần chậm rãi cười, anh đùa cợt nhìn cô, “Chỗ này à?” Mặt cô đỏ rực, cái hiểu cái không, “Cái gì cơ…” Úc Thần không đáp lời mà cố gắng kiềm chế ngọn lửa đang không ngừng lớn dần, thêm nữa trong phòng có bật máy sưởi, nên mồ hôi mướt ra ròng ròng trên lưng anh, chúng chảy từ vai đến đường cong phần eo trông vô cùng gợi cảm. Trong con ngươi cô gái nằm dưới thân anh tràn ngập sắc xuân, gương mặt ửng đỏ càng thêm đẹp đẽ. Úc Thần cúi người sát tai cô, anh cắn cắn vành tai Lệnh Tử, hàm răng cọ xát rất nhẹ, hơi thở nóng rực phun thẳng lên gương mặt cô, anh nói nhỏ: “Anh không có kinh nghiệm gì đâu, mạo phạm vậy, công chúa nhỏ à.” Lệnh Tử cho rằng anh chỉ chòng ghẹo cô mấy câu như thường ngày nên không hề nghĩ ngợi. … Trong phòng càng thêm ấm áp, đang lúc tình nồng, áo sơ mi nữ màu lam nhạt và áo thể thao nam màu xám đậm chồng lên nhau phía cuối giường. Trong không gian sáng mờ mờ, tiếng động mập mờ đan vào nhau, tiếng thở hổn hển khe khẽ, tiếng rên rỉ khó kiềm lòng của cô. Cô gái vẫn còn ngây ngô chưa biết phải khống chế mình, tiếng kêu tựa mèo hoang trêu chọc anh quá độ. Úc Thần cúi mặt nhìn nét xuân sắc đã tràn ra khỏi khóe mắt cô, đã không còn rụt rè, đã mất cái gọi là văn nhã. Lệnh Tử nhớ anh thích chơi tennis, thường cuối tuần nếu rảnh anh sẽ đi đánh tennis một buổi chiều. Vận động mạnh như vậy, dùng sức nhiều đến thế… Cô hoàn toàn không kiềm được từng cơn giật anh mang tới, anh cứ đâm mạnh đến độ cô cơ hồ vỡ vụn. Lệnh Tử thở dốc một lần lại thêm một lần. Rõ ràng cô không phải làm gì cả nhưng sao lại mệt vậy chứ… Một cơn sóng nóng hầm hập chợt ập tới, cái cảm giác phiêu diêu lênh đênh này khiến cô ôm anh theo bản năng, bàn tay đặt trên lưng anh bất cẩn mà cào thật nhẹ. Người anh mướt mồ hôi, từng giọt chảy xuống hòa vào người cô, cả hai quấn quýt thành một. … Úc Thần ôm cô một lát, thấy vành tai phải của cô bị anh cắn tới mức sưng đỏ bèn cọ cọ chóp mũi vào chỗ đó, “Có đau không?” Anh hỏi khẽ, giọng vì nhuộm đẫm tình dục mà khàn khàn đầy quyến rũ. Cô lười biếng chẳng muốn nói chuyện. Lúc anh muốn ôm cô dậy Lệnh Tử cũng không thèm nhúc nhích. “Đừng chạm vào em…” Cô mệt tới độ hơi mơ màng “Dựa vào người anh sẽ thoải mái hơn.” Anh dịu dàng dỗ dành. Cuối cùng anh vẫn ôm cô vào lòng mình, góc giường là một đống chăn bông, anh kéo tới bao quanh người cả hai, Úc Thần dán bờ môi lên thái dương cô, “Anh ôm em đi tắm nhé?” Cô mơ màng sắp ngủ, yên tĩnh một lúc mới giơ tay ôm cổ anh, cọ cọ mặt vào ngực anh rồi lại bất động… “Muốn ngủ à?” Anh hỏi. “…” Mãi cô vẫn không trả lời, Úc Thần cũng không dám động vào cô thêm nữa. Lúc nãy anh hơi quá đáng, đang còn trẻ nên rất nóng nảy, nhất là khi cô gái dưới thân mình là cô, bởi thế lại càng không kiềm chế nổi. Bả vai đột nhiên hơi nhoi nhói, lúc nãy anh không để ý nhưng giờ nghĩ lại, hồi cuối anh bị cô cào, có khi giờ vẫn còn vết. Mèo cào chăng? Có lẽ cô đã ngủ say nên bàn tay đặt trên cổ Úc Thần chậm rãi trượt xuống ngực anh, Úc Thần cười nhạt, cầm tay cô lên nhìn, đúng cái tay “tội lỗi” đây mà, cào cũng đau thật đấy. Lúc Lệnh Tử ngủ còn tưởng có chiếc lò sưởi dán sát người mình, nóng đến nỗi cô chảy mồ hôi ròng ròng, cô tỉnh ngủ, mở mắt ra thấy là Úc Thần lại mơ mơ màng màng thò tới dán mặt vào cổ anh, tiếp tục mơ màng sắp ngủ. Cằm anh để sát mặt cô, anh nói: “Mệt đến thế à? Em có ra sức đâu mà lại mệt thế chứ? Đúng là bắt nạt người ta mà.” Cô bất thình lình ngẩng đầu lên cười với anh, vẻ mặt vô cùng đáng yêu. Anh nhếch miệng, “Đừng quyến rũ anh, bị em vét sạch rồi.” Cô cười càng thêm ngọt, gương mặt hồng hồng tươi đẹp như hoa bừng nở. “Hay là uống say đấy?” Anh buồn cười. “Em chỉ thấy hơi vui thôi.” Cô ôm chặt eo anh. “Anh đã chiều theo lòng em như thế mà lại chỉ khiến em hơi vui thôi à?” Anh hỏi. “Ừ.” Úc Thần bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, anh sờ sờ phía dưới chăn, bàn tay tuột dần xuống dưới đùi cô, Lệnh Tử định tránh nhưng không tránh được, cô nói đừng —— anh cười, “Đừng nghĩ bậy, ai muốn “chiến” nữa hả?” Anh sờ sờ chỗ cẳng chân cô, nói: “Có dấu răng của anh, lúc nãy cắn hơi mạnh, đau không?” Cô lắc đầu. Trời bên ngoài đã tối. Lúc Úc Thần ôm cô vào phòng tắm tắm rửa có chú ý tới cẳng chân và chỗ bụng cô, quả thực có dấu răng nhưng may mà không chảy máu, chờ lát nữa là hết ngay. Sau khi tắm xong anh ôm cô ra, lúc này cô vừa nằm xuống đã ngủ. Úc Thần nằm bên người Lệnh Tử, ôm chặt lấy cô. Giấc này Lệnh Tử ngủ rất sâu, cuối cùng Úc Thần là người gọi cô dậy, đã 11 giờ 50 phút. Cô ngơ ngác ngồi bên giường, đầu óc hãy còn rối bời, hoàn toàn quên mất đêm nay là đêm nào, Lệnh Tử đột ngột xốc chăn lên tìm dấu răng ở cẳng chân và trên bụng, đã nhạt đến độ cơ hồ không nhìn rõ nữa, cô thấy hơi đáng tiếc. Lệnh Tử cứ thế để đôi chân trần trụi thò ra ngoài chăn, hồn nhiên không thấy có vấn đề gì. Úc Thần kéo chăn che chân cho cô, “Bây giờ anh không chịu được kích thích đâu, em ngoan chút nhé.” Anh đưa quần áo cho Lệnh Tử, bộ nào bộ nấy đã được gấp chỉnh tề. Lệnh Tử cầm quần áo trốn trong chăn mặc vào xong xuôi, mới thò ra đã bị anh ôm vào lòng hôn thật sâu, đầu lưỡi trong khoang miệng bị anh khảy tới khảy lui, Úc Thần nâng cằm cô để tiến vào sâu hơn nữa, hơi thở nóng hầm hập trút vào mũi cô. Đại khái hơn mười mấy giây anh mới buông cô ra, vừa hơi thở phì phò vừa nói: “Chúc mừng năm mới.” 12 giờ.