Kỷ Hoài chăm chú nhìn Thời Cấm bằng ánh mắt bình thản tựa như mặt nước phẳng lặng.   Anh nhớ cô đã từng nói, cô rất yêu thích Tôn Yến Tư, khó trách ca khúc này lại có thể hát thành thạo đong đầy cảm xúc như vậy.   Sau khi kết thúc, Thời Cấm đặt micro xuống bàn rồi dựa vào trên thành ghế sofa, gò má đỏ bừng, khẽ chau mày, ánh mắt mơ mơ màng màng.   Có một nữ sinh đã uống say mở một bài hát quen thuộc rồi bỗng nhiên lần lượt đưa hai micro cho Trịnh Tư Nhã và Kỷ Hoài.   “Tư Nhã, Kỷ Hoài, hai người cùng song ca một ca khúc cho bọn tớ nghe đi.’’   Cô vừa dứt lời, mấy cặp mắt trong căn phòng KTV đều đồng loạt rơi vào trên người hai người bọn họ, bao gồm cả Thời Cấm đang mệt nhoài ngồi trên ghế sofa cũng không thể không ngồi thẳng dậy, khẽ nheo mắt nhìn về Kỷ Hoài.   Thời Cấm liếc mắt nhìn vào màn hình lớn đang hiện lên ca khúc “Hạnh phúc khi có em” của Ngụy Thần và Toa Toa, rõ ràng đây là một bản tình ca.   Cô vô thức nhìn chằm chằm vào Kỷ Hoài, trái tim vô cùng căng thẳng, bàn tay đang cầm ly rượu xiết chặt lại.   Anh ấy sẽ đồng ý sao?   Kỷ Hoài cảm nhận được ánh mắt trực tiếp của Thời Cấm đang rơi vào trên người mình nhưng vẫn im lặng không lên tiếng, chỉ bình tĩnh nhìn nữ sinh đưa micro tới, khẽ nâng mí mắt, không hề nhúc nhích.   Trịnh Tư Nhã thoáng nhìn qua Kỷ Hoài, chỉ cần một cái liếc mắt cô cũng đã biết, cậu ấy không có ý định cầm lấy, khuôn mặt nhất thời trở nên nóng bừng, có chút xấu hổ, cô nói với nữ sinh kia:   “Tiểu Nghệ, cậu đang làm gì vậy?’’   Người nữ sinh tên Tiểu Nghệ mỉm cười, “Tớ không làm gì cả, tớ chỉ muốn tạo cho hai người một cơ hội, lớp trưởng và bí thư đoàn của chúng ta rất đẹp đôi nha, ánh mắt của mấy người ngoài như bọn tớ đều sáng như tuyết đấy.’’   Nghe cô ấy nói như vậy, trong căn phòng này ngoại trừ Thời Cấm, Lương Hòa và Kỷ Hoài, tất cả mọi người đều bắt đầu ồn ào nhao nhao cả lên.   “Đúng vậy, Kỷ Hoài, cũng đã tốt nghiệp rồi, hơn nữa sắp tới hai người còn học chung một trường đại học nha, chẳng phải sẽ như hình với bóng sao?’’   “Lúc trước bởi vì kỳ thi tuyển sinh nên mọi người mới kiềm chế lại, bây giờ thì tốt rồi, kỳ thi cũng đã kết thúc, cho nên có điều gì muốn nói thì nhân lúc còn sớm hãy nói ra đi, các cậu thấy có đúng không?’’   “Không sai, Kỷ Hoài, nam tử hán chủ động một chút đi.’’   Đối với sự đùa giỡn của mọi người, Kỷ Hoài cũng chỉ nhàn nhạt cười một tiếng.   “Xin lỗi, tớ không biết hát.’’ Giọng nói của anh không lớn lắm nhưng đủ để cho tất cả mọi người trong căn phòng này nghe rõ.   Nghe được Kỷ Hoài thốt ra những lời này, trên khuôn mặt Thời Cấm lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, nhưng cô cũng không dám quá mức rêu rao mà chỉ nghiêng đầu sang chỗ khác, tránh tầm mắt của mọi người.   Tất cả những người có mặt ở đây không thể ngờ được rằng anh lại dứt khoát từ chối như vậy, cũng hơi sững sốt.   Trịnh Tư Nhã khẽ mím chặt đôi môi, cô theo bản năng nhìn về phía Kỷ Hoài, nhìn dáng vẻ vân đạm phong khinh* của cậu ấy, bàn tay vô thức xiết chặt mép váy.   (Vân đạm phong khinh - chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi. Nguồn: Sưu tầm)   “Kỷ Hoài, cậu thật sự không cho người khác mặt mũi rồi, lời này của cậu là có ý gì?’’ Tiểu Nghệ phá vỡ bầu không ý im lặng trong căn phòng.   Cậu ta làm như vậy không phải là đang trực tiếp từ chối Trịnh Tư Nhã sao?   “Tớ không có ý gì cả, thực sự tớ không biết hát.’’   “Cậu…’’   “Tiểu Nghệ, đừng nói nữa, Kỷ Hoài thực sự không biết hát đâu cho nên đừng làm khó cậu ấy nữa.’’ Trịnh Tư Nhã bỗng nhiên mở miệng nói.   Yêu cầu Kỷ Hoài cùng cô hát một bản tình ca vốn đã rất khó xử rồi, bây giờ còn bị cậu ấy từ chối như thế này, thật sự là xấu hổ chết mất.   Lương Hòa tê liệt nằm trên ghế sofa nhìn bầu không khí trong căn phòng bỗng chốc rơi vào sự lúng túng, không thể không ngồi thẳng người, hòa giải nói:   “Không phải chỉ là một bản tình ca thôi sao, Kỷ Hoài không biết hát, tớ sẽ hát cùng cậu.’’   Trịnh Tư Nhã cảm kích nhìn Lương Hòa, “Được.’’   Tiểu Nghệ liếc nhìn Kỷ Hoài, cuối cùng đành phải giận dữ đưa micro cho Lương Hòa.   Kỷ Hoài nhận ra được Thời Cấm đã dịch chuyển lại gần anh hơn một chút, vốn dĩ khoảng cách giữa hai người trước đó là hai cái nắm tay, bây giờ bị cô giảm xuống chỉ còn một cái mà thôi.   Anh nghiêng đầu nhìn cô mấy lần.   Vừa rồi còn bày ra một vẻ mặt nhăn nhó, lúc này mặt mày lại vui mừng hớn hở như vậy.   “Kỷ Hoài?’’ Thời Cấm xít lại gần Kỷ Hoài, nhỏ giọng gọi anh.   “Ừ?’’   Cô lấy tay che miệng lại, “Em uống say rồi.’’   Kỷ Hoài nhếch khóe môi, “Sau đó thì sao?’’   “Em uống say rồi, lát nữa anh đưa em về nhà được không?’’   Đúng lúc này giai điệu của bài hát đột nhiên vang lên, đôi môi của Kỷ Hoài mấp máy hai cái, nhưng lại bị tiếng nhạc át đi, Thời Cấm không thể nghe rõ.   Phần lời của nữ được Trịnh Tư Nhã thể hiện một cách nhẹ nhàng êm tai, còn đến lượt Lương Hòa, anh vừa mở miệng cất tiếng hát một cái đã khiến tất cả mọi người ôm bụng cười ngoặt nghẽo.   Mệt mỏi anh ta vừa rồi còn bày ra một dáng vẻ trong lòng đã có dự tính, cuối cùng vừa mới mở miệng đã phô bày ngũ âm khuyết thiếu của mình, một bản tình ca hay như vậy lại bị anh phá nát hoàn toàn.   Nhưng sau khi ca khúc này kết thúc, mọi người đã hoàn toàn quên đi sự lúng túng vừa rồi, bầu không khí lại trở nên náo nhiệt một lần nữa.   Đến khi mọi người chơi đến tận hứng, vỏ bia ném đầy mặt đất, người biết hát thì hát, người không biết hát cũng gân cổ lên cất giọng quỷ khóc sói gào.   Tuổi thanh xuân, những con người nhiệt huyết chỉ muốn tùy tiện buông thả bản thân một lần, nếu không chẳng phải nó sẽ trôi qua trong tiếc nuối sao?   Cho đến tám giờ tối, buổi tiệc sinh nhật này mói hoàn toàn kết thúc.   Ra khỏi KTV, cơn gió đêm mùa hè mát lạnh thổi tan khi cái oi bức của ban ngày, tất cả những khó chịu hỗn loạn trong đầu bị cơn gió lạnh này thổi cho tỉnh táo hơn không ít.   Mọi người cùng nhau gọi xe trở về, nhưng ngặt nổi một chiếc xe taxi chỉ chở được nhiều nhất là năm người, mà bọn họ tổng cộng có bảy người, một chiếc e là không đủ.   Thời Cấm đưa tay kéo kéo áo khoác của Kỷ Hoài, Kỷ Hoài nhìn cô một cái rồi mở miệng nói.   “Các cậu đi về trước đi, tớ đưa cô ấy về nhà.’’   Lương Hòa nhìn Kỷ Hoài, đưa tay vỗ vỗ bả vai anh.   “Vậy chúng tớ đi trước.’’   “Ừ.’’   Sau khi lên xe, Trịnh Tư Nhã hạ cửa xe xuống, cô nhìn Kỷ Hoài, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng đôi môi mỏng mấy máy mấy cái, cuối cũng vẫn không nói gì.   Chiếc taxi bắt đầu chạy đi rồi nhanh chóng biến mất vào trong đường phố nhộn nhịp, cùng với vô số chiếc xe taxi khác cùng màu cùng thương hiệu hòa làm một.   Thời Cấm tựa vào người Kỷ Hoài trong lúc anh đang vẫy tay bắt một chiếc taxi khác, “Đi thôi, đưa em về nhà.’’   Ngồi ở trên xe, Thời Cấm vô cùng yên tĩnh, cô ngã người ra thành ghế phía sau, gò má đỏ ửng, ngay cả hơi thở thoát ra ngoài cũng thoảng thoảng mùi bia rượu.   Cô đã say, chỉ là ngay cả chính bản thân cô cũng không nhận ra được.   Một lát sau, Thời Cấm tựa như nhớ tới chuyện gì đó, bỗng nhiên ngồi thẳng người, nhìn Kỷ Hoài đang ngồi ở bên cạnh.   “Anh thật sự không biết hát sao?’   “Anh thật sự không biết hát hay anh cố tình nói như vậy để không phải hát cùng với Trịnh Tư Nhã?’’ Vẻ mặt Thời Cấm đầy mong chờ nhìn anh, cô dĩ nhiên hy vọng anh sẽ trả lời vế sau.   Kỷ Hoài nghiêng đầu liếc cô một cái, “Không biết hát.’’   Ý cười trong ánh mắt Thời Cấm ngay lập tức trở nên ảm đạm, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, “Nói như vậy có nghĩa là nếu như anh biết hát anh vẫn sẽ song ca cùng với cô ấy sao?’’   Kỷ Hoài hơi sửng sốt, tại sao tốc độ trở mặt của con gái lại có thể thay đổi nhanh như vậy chứ, nhanh đến mức khiến người khác bất ngờ không kịp đề phòng.   “Tôi không nói như vậy?’’   “Vậy ý của anh là, coi như anh biết hát, anh cũng sẽ không hát với cô ấy đúng không?’’   Kỷ Hoài, “…….”   * Taxi dừng lại bên lề đường.   Bước chân của Thời Cấm hơi lảo đảo, Kỷ Hoài đi bên cạnh đỡ cô.   Lúc nãy còn không cảm thấy có chuyện gì, nhưng sau khi lên xe lắc lư trở về nhà, rượu cồn kích thích cộng thêm bản thân có bị say xe nhẹ, bây giờ trong dạ dày cô giống như sóng cuộn biển gầm.   Thời Cấm ôm bụng, cảm thấy vô cùng khó chịu, đầu óc choáng váng.   “Sao vậy?’’ Kỷ Hoài thấy sắc mặt của cô không được tốt lắm.   “Hơi khó chịu, muốn nôn.’’   “Bảo em đừng uống, bây giờ mem rượu vào bụng mới biết thế nào là khó chịu?’’   “Không phải bởi vì bia, mà là say xe.’’   Kỷ Hoài không đáp lại cô, đã là lúc nào rồi mà còn có thể cãi nhau, nhìn dáng vẻ này của cô xem, khó chịu chưa đủ sao.   Anh đỡ cô ngồi xuống một băng ghế bên cạnh đường.    “Em ngồi đây một lát, tôi đi mua chai nước.’’   “Vâng.’’ Thời Cấm ngoan ngoãn gật đầu.   “Anh quay lại nhanh nhé.’’ Cô gái mang vẻ mặt đáng thương nhìn anh.   Ánh mắt Kỷ Hoài khẽ dao động,  theo bản năng muốn sờ sờ đầu cô một cái, nhưng vẫn kiềm chế lại.   Cuối cùng, anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu với cô, đồng ý.   Kỷ Hoài bước nhanh đến một cửa hàng tạp hóa nhỏ ở phía đối diện.   “Ông chủ, cho cháu một hộp sữa tươi.’’   Lúc Kỷ Hoài cầm một hộp sữa tươi quay trở lại, cách con đường nhỏ, bước chân của anh đột ngột dừng lại, không chớp mắt nhìn người con gái bên kia đường.   Trong nháy mắt, trái tim đập loạn như sấm, giống như bị một cái gì đó gõ vào rung động dữ dội, anh thậm chí còn có thể lắng nghe được nhịp đập mạnh mẽ trong lồng ngực của mình.   “Thình thịch, thình thịch.’’   Người con gái đang nhón chân nhảy múa dưới ánh đèn đường, biểu cảm trên khuôn mặt rất chuyên tâm, dường như đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, bên trong thế giới ấy, ngoại trừ những điệu nhảy, cũng chỉ có một mình cô, phảng phất như muốn hòa làm một.   Ánh đèn đường mờ ảo chiếc vào trên người, những bước chân nhẹ ngàng không ngừng xoay tròn, vòng eo nhỏ nhắn, yêu kiều, làn váy nhịp nhàng lay động theo từng bước nhảy,  tựa như những cánh hoa đang nở nộ, rung động lòng người.   Kỷ Hoài không hiểu về nhảy múa, nhưng một con người ngày thường luôn bình tĩnh thờ ơ, ở trong khoảnh khắc tuyệt diều kia cũng ngây ngẩn đến thất thần.   Trong mắt anh dường như cũng chỉ còn lại người thiếu nữ đang nhảy múa dưới ánh đèn ở phía bên kia đường ấy, ngoài ra không thể dung nạp bất kỳ thứ khác nữa.