Cho em xin chút vía của anh

Chương 19 : Cho em xin chút vía của anh

Mới sáng sớm ngày ra đã gây chuyện.    Cả hai lớp khỏi cần phải chào cờ luôn.    Chủ nhiệm khoa tức cái mình, nói cả đám đến độ văng cả nước miếng.  Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Phó Dương Hi và đám đàn em của cậu, cùng với hơn mười người của lớp chất lượng - tất cả đều bị túm đến văn phòng giáo viên.    Văn phòng ở phía bên phải, cuối dãy nhà học, cách từ xa đã nghe được tiếng gầm gừ của thầy chủ nhiệm: “Các cậu thuộc lớp chất lượng và lớp quốc tế mà hành xử như thể lớp cá biệt! Học sinh trung học gì mà không khác đám lưu manh vô công rồi nghề!”    “Các cậu học theo Phó Dương Hi làm gì? Nhà người ta dư phi cơ để chơi cờ năm quân, các cậu không học thì chỉ có nước về quê chăn gà! Người ta đi học có ngủ thì giáo viên cũng không dám quản, còn các cậu đã đến cái mức mà giáo viên mặc kệ thì sau này chỉ có đi bốc vữa!”    Chủ nhiệm khoa tính tình khó ở, nói chuyện chua ngoa, trước kia Phó Dương Hi chẳng quan tâm ổng nói gì, vào tai nọ ra tai kia, nhưng hôm nay cậu lại thấy mấy câu này khó nghe thực sự.    Gào to thế làm gì, nhỡ bé khẩu trang ở bên phòng học nghe được thì sao.    Phó Dương Hi đánh ngáp, liếc chủ nhiệm khoa một cái: “Ông nhỏ giọng chút được không? Không thì đừng thắc mắc sao khoản đầu tư xây khu dạy học năm sau lại bay mất?”    “........”    Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Giọng chủ nhiệm khoa ngay lập tức bé lại.    Nhưng Minh Khê ngồi trong phòng học cũng đã nghe được hết rồi.    Tiết tự học buổi sáng, cô dùng sách che mặt mình, không kìm được quay qua hỏi Kha Thành Văn: “Nhà cậu ấy mua được mấy chục cái phi cơ để chơi cờ năm quân thật á?”    Nguyên tác chủ yếu xoay quanh nam nữ chính và một số nhân vật phụ như cô, những nhân vật mà giới thiệu chỉ gói gọn trong một câu thì đều bị coi như phông nền.    Cô chỉ biết Phó thị rất giàu, nhưng không ngờ lại giàu đến thế!    “Đại khái là vậy.”    Ngồi sát bên cạnh khuôn mặt xinh đẹp đến độ sắc sảo của Minh Khê khiến Kha Thành Văn có phần luống cuống.    Chẳng hiểu sao, cậu ta bỗng thấy không khí xung quanh trở nên vô cùng ngọt ngào.    Mình bị sao rồi? Đây là nét hấp dẫn của con gái ư? Khác hẳn với mùi mồ hôi của đám con trai......    Sao trước kia cậu ta không nhìn ra Minh Khê lại đẹp đến thế nhỉ?    Thực ra, trước kia cậu ta chưa từng nhìn kỹ Minh Khê, mặt cô bị khẩu trang đậy kín mít, chỉ lộ trán và mắt. Con gái có mắt đẹp thì đầy ra đấy, thế nên Kha Thành Văn cũng không để tâm.    Bây giờ Kha Thành Vân hối hận.    Vô cùng hối hận.    Nếu biết trước Minh Khê xinh đẹp đến nhường này thì ngay ngày đầu tiên cổ bị anh Hi bắt nạt, mình đã đứng ra che chở rồi!    Thế thì giờ anh Hi làm gì có cửa?    “Từ sau cậu không cần khẩu trang nữa hả?” Cậu ta hỏi.    Minh Khê giải thích: “Năm ngoái trước khi chuyển trường mình bị thương ở mặt, bây giờ lành rồi, không cần đeo nữa.”    Học sinh chuyển lớp vẫn là học sinh chuyển lớp, giọng điệu nói chuyện vẫn điềm đạm bình thản như trước.    Nhưng có một khuôn mặt xinh đẹp kèm theo khiến Kha Thành Văn cảm thấy giọng cô êm tai như tiếng chim oanh.    Kha Thành Văn nói: “Thế thì tốt, không thì quá đáng tiếc.”    Hầy, mỗi cái là anh Hi được vớ bở thôi.    *    Phó Dương Hi từ văn phòng trở về, chỉ thấy Kha Thành Văn đang ghé đầu nói chuyện với Triệu Minh Khê, vẻ mặt simp chúa.    Không chỉ mình cậu ta, cả trai lẫn gái trong lớp bề ngoài thì đang cầm sách ngâm cứu, khóe mắt lại không kìm được mà liếc về phía Triệu Minh Khê.    Phó Dương Hi cảm giác như ai nấy đều đang lăm le muốn đập chậu cướp hoa, nguy cơ khắp chốn.    Mặt cậu như đâm lê, sải bước lại kéo áo Kha Thành Văn, xách cổ cậu ta lên, túm cậu ta đến chỗ cách xa Triệu Minh Khê nhất, bản thân mình thì chen vào giữa ngồi: “Tuân thủ nội quy đê! Đang tiết tự học, đừng có tám chuyện?!”    Nói xong, tầm mắt cậu đảo qua toàn lớp.    Đám đàn em đang nhìn chằm chằm Triệu Minh Khê ngay lập tức thu hồi ánh mắt.    Kha Thành Văn không nói gì, chỉ dám nghĩ thầm: người không tuân thủ kỷ luật nhất là anh đó anh giai.    Phó Dương Hi ngồi vào chỗ của mình.    Ngồi xong rồi mới nhận ra Triệu Minh Khê đang ngồi ngay cạnh, mặt cậu chợt nóng lên.    “Ban nãy cảm ơn cậu.” Minh Khê dùng sách che mặt, nghiêng đầu sang bên phải, hỏi: “Chủ nhiệm khoa không phạt cậu gì chứ?”    Triệu Minh Khê vừa ghé người qua, toàn thân Phó Dương Hi liền cứng còng, không khác bức tượng sáp đầu nhím màu đỏ chót.    Cậu không dám nhìn cô, hơi nghiêng đầu, mất tự nhiên nói: “Ph-phạt gì đâu, d-dọn nhà WC ấy mà.”    Dọn nhà WC? Có cơ hội cọ ‘vía’ rồi!    Minh Khê nhanh nhảu: “Để tôi giúp cậu!”    Không biết vì sao mà Phó Dương Hi trông như con thỏ bị dồn đến chân tường, sắp bị làm thịt, lỗ tai cậu hồng hồng, né né người vào góc tường: “Không cần đâu.”    Minh Khê không biết cậu có nghe thấy mình nói gì không, cô sấn lại gần một tẹo nữa, ngẩng đầu nhìn giáo viên đang đứng trên bục giảng rồi hạ giọng thì thầm: “Phó thiếu gia à, xin cậu đấy, chuyện dọn WC cứ giao cho tôi!”    Quá đáng!    Phó Dương Hi cảm thấy Minh Khê đang cố tình khiêu khích cậu, bỏ khẩu trang xuống trông xinh đẹp vô cùng đã đành, lại còn thì thầm nói chuyện với cậu, hơi thở cô toát ra đều đọng lại trên khuỷu tay cậu.    Hơn nữa dọn nhà vệ sinh đâu có gì khó, cho dù không cần đến đám đàn em thì mình cậu cũng có thể làm được.    Chắc chắn là vì cô muốn bám dính lấy cậu.    “Là WC n-nam.” Phó Dương Hi cào cào bàn học, tim đập thình thịch, phải cố lắm mới giữ bình tĩnh nổi. Cậu nhìn chằm chằm cái bàn, cố nói lưu loát: “Cậu không vào quét được đâu.”    Minh Khê đành phải “Ồ” một tiếng.    Trông cô ấy có vẻ hơi thất vọng?    “Mà sao cậu tự dưng nói lắp thế?” Minh Khê ngờ vực nhìn Phó Dương Hi.    Phó Dương Hi thì phải tạo dựng tâm lý trong lòng một hồi lâu.    Đừng có cuống.    Bây giờ mới gần gũi một chút đã cuống cả lên thì sau này biết phải làm sao......    Cậu thầm hít sâu một hơi, ra vẻ thản nhiên nhìn về phía Triệu Minh Khê. Chẳng qua là dòm đẹp đẹp chút xíu ấy mà, bản thân cậu cũng rất đẹp trai đấy thôi.    Nghĩ thì hay lắm, mới liếc một cái mặt cậu đã đỏ bừng, mẹ nó, vẫn hoảng chết đi được!    “Tôi đ-đâu có nói lắp.”    “Thế sao c-cậu ——”    Phó Dương Hi gấp sách lại cái “rầm” một tiếng, vội dùng chuyện khác chen ngang lời của cô: “Mà này, đám kia là chuyện quái gì đấy?”    Ý của Phó Dương Hi là đám người lớp chất lượng.    Minh Khê nhún nhún vai, giải thích: “Ngạc Tiểu Hạ bên lớp chất lượng có chút tư thù cá nhân với tôi, nhưng giờ thì không sao nữa, giải quyết xong cả rồi.”    Phó Dương Hi chả biết Ngạc Tiểu Hạ là ai, thực lòng mà nói, đến cả bạn cùng lớp ba năm trung học cậu còn không nhớ hết, nói gì đến người lớp khác.    Nữ sinh mà cậu nhớ kỹ tên trước giờ mới có mình Triệu Minh Khê.    Có nghĩ nát óc chắc cậu cũng không ngờ được tư thù cá nhân theo lời Triệu Minh Khê là chuyện cả hai người đều từng theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu, tình địch gặp gỡ thì nhìn nhau không vừa mắt - chỉ tưởng rằng là mâu thuẫn nhỏ giữa nữ sinh với nhau.    Thế nên Phó Dương Hi nhíu mày, ngẫm nghĩ xem liệu có nên tìm người đi ‘nhắc nhở’ con bé Ngạc Tiểu Hạ này để nó nghỉ làm mấy trò mờ ám sau lưng này hay không.    Hai người đang nói chuyện riêng, ánh mắt đám đàn em đang ôm sách bên cạnh lại không nhịn được mà ngó sang phía Minh Khê.    Phó Dương Hi hung hăng lườm lại cả đám.    Phó Dương Hi rất rất muốn Minh Khê lại đeo khẩu trang vào, bây giờ có quá nhiều người chú ý đến cô.    Cậu không vui nổi.    Nhưng lại nghĩ đến chuyện con gái không ai là không yêu cái đẹp, vết thương trên mặt khỏi rồi, chắn hẳn cô đang rất vui.    Thế là Phó Dương Hi đành phải ghìm mong muốn ích kỷ của mình lại.    Cậu nhìn về túi sách sau lưng Minh Khê, thấy vẫn là cái túi cũ, bèn hỏi: “Cậu không thích cái túi lần trước à?”    Biết ý cậu nói chiếc túi sách mới hôm thứ Năm tuần trước, Minh Khê cười cong tít mắt, nhỏ giọng đáp: “Thích, nhưng tôi mới giặt, đang phơi chờ khô, chắc ngày mai là dùng được.”    Phó Dương Hi thế mới vui, ra vẻ tsun hừ một tiếng, đến cả quả đầu lỉa chỉa như con nhím thoạt trông cũng mềm mại hơn: “Tùy cậu, dù gì cũng là đồ của cậu rồi.”    Minh Khê hơi do dự, nói thêm: “Nhưng không làm mà có ăn thì hơi ngại, tôi có làm đồ ngọt cho cậu ba năm cũng không bằng ba món quà của cậu, Phó thiếu gia này, thôi thì chờ tôi có tiền lãi sẽ trả lại cậu nhé.”    Trong lòng Phó Dương Hi hò hét, thế cứ làm đồ ngọt ba năm đi, sao lại không làm?!    Chẳng lẽ hết ba năm sẽ dính lời nguyền ba năm*, định đi thích người khác ư?!   (*三年之痒 tam niên chi dương, nhái theo ”Thất niên chi dương” – nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp)    Phó Dương Hi lật sách ào ào, nhướn mày, hầm hừ hỏi: “Thế ba năm nữa cậu tính làm gì? Ra nước ngoài hay là lên cung trăng?”    Hơi ngừng lại.    Phó Dương Hi gom góp dũng khí từ tận đáy lòng, nhưng bên ngoài vẫn làm bộ bình tĩnh, thuận miệng nói: “Nếu cậu chân thành muốn tôi đi nước ngoài cùng thì cũng không phải không được.”    Minh Khê “hở?” một tiếng.    Gì dzậy ba?    Phó Dương Hi thấy cô ngơ ngác, sắc mặt cậu sa sầm.    Có đôi khi cậu vô cùng hoài nghi liệu Triệu Minh Khê có thích mình thật hay không, nếu thích thì sao vẫn cứ khách sáo gọi ‘Phó thiếu gia’, rồi đến cả tương lai của đôi bên cũng chưa từng tưởng tượng! Hay chỉ là hứng thú nhất thời, muốn trêu đùa cậu?!    Tâm tình Phó Dương Hi không khác đang ngồi tàu lượn cao tốc, lên lên xuống xuống.    “Phó thiếu gia, ý cậu là sao?” Minh Khê thấy cậu hình như không mấy vui vẻ, bèn hỏi.    “Sao cậu vẫn gọi tôi là Phó thiếu?” Phó Dương Hi ấm ức.    Gọi thẳng tên ra cũng còn đỡ hơn cách xưng hô khách khí này.    Lần nào cô cũng ‘Phó thiếu gia’ thế này thế kia, khác nào coi cậu như cố chủ?    Minh Khê tưởng ý cậu là: trải qua trận đánh nhau vừa rồi, quan hệ giữa hai người họ từ người ghét và kẻ bị ghét đã thăng cấp thành quan hệ giữa đại ca và đàn em.    Hôm nay dù gì cậu cũng che chở cô, ít nhất thì cô cũng nên như những người khác, tôn cậu làm đại ca?    Minh Khê ngoan ngoãn gọi: “Anh Hi.”    Anh... Anh Hi?    Cách xưng hô này thốt ra từ miệng đám Kha Thành Văn, Phó Dương Hi chỉ nghe cho có, thậm chí còn thấy không khác lũ chuunibyou*.  (*中二 trung nhị: phiên âm Hán Việt của Chuunibyou/Chūnibyō, một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản(tương đương lớp 8 ở Việt Nam). Tại Việt Nam, chūnibyō đôi khi còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi dậy thì".)    Nhưng mà, đột nhiên nghe được hai chữ ‘Anh Hi’ từ miệng bé khẩu trang.    Tim cậu bỗng trật một nhịp, mặt đỏ tai hồng.    Đáng... đáng yêu quá.    Tâm tình Phó Dương Hi lên lên xuống xuống mấy bận, cuối cùng cũng được dỗ cho vui.    Cậu dùng sách che mặt lại, cong môi, mỉm cười.    Lời tác giả: Hôm nay hết rồi, mai gặp ~