Cho em xin chút vía của anh

Chương 17 : Cho em xin chút vía của anh

Chuyện đầu tiên Minh Khê làm sau khi về phòng là hào hứng đếm tiền, à, không phải, là đếm số chồi non trong chậu chứ!   Việc nhặt rau mùi hình như đã làm ba chồi mới mọc lên, mua thuốc thoa thuốc là năm cây, trước đó cộng thêm mười lăm cây, gộp lại tầm hai mươi ba cây… Nhưng sao đám này lại có tận ba mươi tám cây nhỉ?!   Từ từ đã, mặt mình hẳn là sẽ… Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Minh Khê kinh ngạc, vui mừng tháo khẩu trang xuống, soi gương xem thử.   Nó biến mất thật rồi!   Có dí sát vào nhìn cũng chẳng thấy tì vết gì, thậm chí dấu vết thương tích cũng không thấy tăm hơi. Quả là thần kì quá đỗi!   Minh Khê sống lại đã rất lâu rồi nhưng đây mới là lần đầu tiên cô vui tới mức suýt rơi nước mắt.    Hệ thống giải thích: “Vì cô đã cầm tay cậu ta đấy.”   Minh Khê tính nhẩm, kinh ngạc: “Cầm tay chút xíu mà được tận 15 cây ư?”   Vậy trước đây cô dùng trăm phương ngàn kế để làm gì? Chi bằng ngay lần đầu chạm mặt Phó Dương Hi mình và 520* cùng nhau xông đến chộp lấy tay cậu ta cho rồi. *520 là tên của hệ thống. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Hệ thống: “Chính cô cũng không chú ý thời gian sao, hai người dây dưa cầm tay nhau những ba phút. Đây là lần đầu tiên cô và cậu ta đụng chạm tay chân lâu thế, vì là lần đầu tiên nên có ảnh hưởng mạnh hơn là đúng.   Đúng là Minh Khê đã không chú ý đến thời gian, lúc ấy Phó Dương Hi định rụt tay lại nên cô chỉ có thể nắm lấy ngón tay cậu.   Bị hệ thống nhắc nhở, tự nhiên thấy mờ ám sao ấy nhỉ?   Hệ thống kinh ngạc: “Thế mà cậu ta lại chẳng nổi cáu với cô.”   Minh Khê cũng muốn tự vấn bản thân, cô cảm thấy hay dạo này mình được đằng chân lân đằng đầu quá, nên Phó Dương Hi đã quen với sự quấy quả này rồi.   Đúng là dạo này Phó Dương Hi hình như không chán ghét cô như trước nữa, hơn nữa dần dà còn chấp nhận cô làm bạn mình.   Với Minh Khê thì đây là một chuyện rất tốt.   Minh Khê hào hứng đi rửa mặt, ngồi xổm xuống, bắt đầu sắp xếp đống đồ dưới chân.   Lúc ở thư viện mấy thứ đựng trong va li lẫn lộn hết cả lên, cô không nhìn rõ Phó Dương Hi đã nhét vào những gì.   Bây giờ lấy ra xem kỹ một chút mới phát hiện tất cả đều là hàng hiệu, nào là hoodie và áo khoác thu đông thiết kế theo hướng thoải mái. Minh Khê là một cô gái có vóc dáng cao gầy, mặc gì cũng thành đồ free size, cô mặc thử, thế mà lại vừa người.   Ngoài quần áo ra còn giày, trong một góc còn nhét một đống đồ thập cẩm, nào là khăn quàng cổ, kem đánh răng, thậm chí có cả một cái gối.   Chắc chắn là cô không thể trả chúng lại. Với tính cách của Phó Dương Hi, nếu cô làm thế thì cậu ấm ấy nhất định sẽ nổi cáu. Sự tình sẽ càng phiền toái hơn.   Vì vậy Minh Khê nhanh chóng tính nhẩm xem đống đồ này đáng giá bao nhiêu tiền.   Dựa theo nhãn mác thì chúng có giá không dưới 70.000 tệ.   Vậy chỉ còn cách chăm chỉ làm thêm, kiếm được tiền mua quà đáp lễ Phó Dương Hi thôi.   Bây giờ tạm coi như chỗ này là đồ mua bằng tiền ứng trước đi.   ============   Sáng hôm sau, Minh Khê tỉnh giấc từ sớm tinh mơ, đến bệnh viện một chuyến, tới khoa da liễu.   Bác sĩ vẫn là người từng thăm khám cho cô, đối phương vẫn nhớ cô, thấy cô đến tái khám, nói với cô: “Cháu tháo khẩu trang xuống cho chú kiểm tra một chút, cháu có kiên trì bôi kem chống nắng và thoa thuốc không, chớ để vết thương lan rộng thêm…”   Lời còn chưa dứt, Minh Khê đã tháo khẩu trang xong.   “…” Đến bác sĩ cũng vô cùng ngạc nhiên.   Ông vẫn nhớ hai tuần trước Minh Khê đến khám, má trái cô có một vết thương rất lớn.   Ông nhanh chóng lấy tay sờ mặt cô, kiểm tra trái phải: “Sao lại hồi phục nhanh vậy nhỉ? Cháu đi phẫu thuật à?”   Nhưng dù đụng chạm dao kéo cũng chẳng thể khiến vết thương biến mất không để lại tì vết như thế này được!   “Cháu không rõ ạ, chắc là kiên trì dùng thuốc nên nó mới lành lại nhanh vậy.” Tâm trạng Minh Khê hôm nay nói là sảng khoái như gió lộng cũng không ngoa. Không cần đeo khẩu trang nên hít thở dễ dàng hơn nhiều.   Bác sĩ cũng tin đây là kỳ tích của nền y học, ông chưa từng thấy ca nào hồi phục một cách hoàn mỹ như vậy.   “Thế thì chúc mừng cháu nhé.”   Hai người nói chuyện với nhau, cô y tá vào lấy đồ cũng tò mò mà dán mắt vào mặt Minh Khê. Lúc nãy cô bé này bước vào khi vẫn đeo khẩu trang, nên người ta chỉ thấy được đôi mắt đẹp của cô, ai mà ngờ khi tháo khẩu trang ra ngũ quan cô lại tinh tế nhường này.   Đó là kiểu ngoại hình trắng trẻo, rạng ngời, nổi bật đến mức ai cũng phải chú ý ngay từ cái nhìn đầu tiên, dù là trong đám đông. Nếu không vì cô mặc đồng phục học sinh thì hầu như người nào cũng nghĩ cô là một nghệ sĩ trẻ tuổi.   Là kiểu người nhờ vào nhan sắc mà nổi tiếng đến bỏng tay.   Minh Khê hỏi: “Chú cảm thấy với tình trạng này của cháu có thể ngừng dùng khẩu trang chưa ạ?”   “Chú thấy được rồi đấy.” Bác sĩ ngẫm một chút, dặn: “Nhưng chú vẫn đề nghị cháu quan sát thêm hai ngày nữa. Nếu ngày mai cháu không thấy dấu hiệu bỏng rát hay ngứa ngáy nào thì được tháo, hàng ngày chỉ cần thoa kem chống nắng thôi.”   Hai ngày. Minh Khê cảm thấy mình chờ được. Kiếp này cô không muốn gặp chuyện rủi ro nào nữa.   Ra đến cổng thư viện, Minh Khê vốn định về trường , đến thư viện ôn tập tiếp, nhưng không ngờ điện thoại lại rung lên.   Chủ bài post mà cô tự tin ứng cử đêm qua đã trả lời cô.   Đối phương lãnh đạm gửi địa chỉ cho cô, hẹn cô chiều nay đến gặp mặt bàn bạc.   Minh Khê đứng ở trạm xe buýt, kích động đến mức suýt nhảy cẫng lên, nói với hệ thống: “Đây quả là song hỷ lâm môn trong truyền thuyết.”   Hay là vận khí thay đổi nên may mắn đã đến với cô?   Hệ thống: “Vị giáo sư này là một người nằm danh sách có thể xin ké vía, lại còn thuộc nhóm có tính tình quái gở, mặc dù % không nhiều lắm nhưng tiếp xúc gần cũng được lợi ít nhiều. Chỉ có điều tôi đoán ông ấy là người không dễ đối phó đâu, cô cẩn thận thì hơn, đừng để bị ông ấy mắng mỏ đuổi khỏi cửa đấy.   Minh Khê: “Vâng.”   Nhà thầy Cao nằm ở một nơi khá hẻo lánh, nằm trong một hẻm nhỏ treo kín quần áo.   Minh Khê tìm được số nhà, lễ phép gõ cửa hai cái.   Một lát sau, có tiếng bước chân, cửa được mở ra. Một ông cụ mặc áo may ô màu trắng, tóc muối tiêu đi ra, lấy kính đeo lên, quan sát đánh giá cô.   Kiếp trước, khi học đại học Minh Khê cũng được gặp thầy Cao một lần. Lúc ấy ông còn tiều tụy hơn so với hiện tại. Trong trường, đại đa số học sinh không có cơ hội được thầy hướng dẫn nhưng ai cũng biết mặt ông rồi, nếu giả vờ không biết lại thành giả nai quá.   Vì vậy Minh Khê làm bộ ngạc nhiên ra mặt: “Thầy Cao ạ?”   Ông cụ liếc nhìn bộ đồng phục mà cô mặc trên người: “Em là học sinh trường ta?”   “Vâng ạ.”, vì phép lịch sự nên Minh Khê vội tháo khẩu trang ra: “Không ngờ lại là thầy ạ, em đang vừa học vừa làm.”   “Lớp 12 à?”   “Phải ạ.”   Một cô gái đơn thuần, không trang điểm lòe loẹt quả thật rất khiến người ta có ấn tượng tốt.   Mặc dù tính cách của ông cụ hơi cổ quái nhưng cũng không để Minh Khê phải đứng đực ngoài cửa, ông nghiêm nghị nói: “Vào nhà trước đã, thầy có mấy vấn đề cần trao đổi với em.”   Minh Khê theo sau ông vào nhà, lúc này mới hiểu nguyên do khiến vì sao ở kiếp trước của cô thầy lại nghỉ hưu sớm.   Khoảng sân bên trong rộng bằng bàn tay mọc đầy cỏ xanh, nhìn hơi hoang vu, nơi không có cỏ mọc cắm một cây sào đang phơi mấy bộ quần áo đầy vết bẩn của đứa trẻ khoảng mười mấy tuổi. Trời mây mù, nếu mỗi ngày cháu thầy đều làm bẩn mấy bộ quần áo thì giặt cũng không kịp khô.    Mình ông cụ phải cưu mang đứa cháu như vậy, đúng là rất vất vả.   Nếu không nhìn kĩ thì hoàn toàn chẳng phát hiện ra sau những cụm cỏ hoang mọc um tùm, có một cậu bé chừng 12, 13 tuổi , đưa lưng về phía này, đang yên lặng chăm chú xem kiến bò.   Thấy Minh Khê khựng lại, đưa mắt nhìn đằng ấy, mặt mũi ông cụ cổ quái dài ra thườn thượt.   “Công việc này chẳng dễ dàng như em tưởng đâu, nếu muốn kiếm tiền tiêu vặt hay là em đi gia sư hoặc đến khu vui chơi gì đó thì hơn, nếu thấy không ổn thì tranh thủ về sớm đi.”   “Không sao ạ, thưa thầy.” Minh Khê rảo bước, theo ông cụ vào phòng khách.   **************   Ông cụ đăng tin vì muốn tìm người cùng làm Toán với cháu ông, chỉ có lúc làm chuyện này thì cậu bé ấy mới có thể đắm chìm vào thế giới thanh tĩnh của bản thân.   Hiển nhiên là việc này không thể nào chọn thuê đại người như một cô hộ lý từ bệnh viện được, các cô hộ lý 40-50 tuổi không thông hiểu chuyện ấy. Nhưng nếu mời giáo viên chuyên môn từ ngành giáo dục thì ông cụ không trả nổi tiền thuê. Thế nên, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ đành tìm một em học sinh làm bán thời gian đến nhà mỗi cuối tuần.   Dù thế thì việc tìm kiếm cũng rất khó khăn, trong trường không ai biết cháu trai ông cụ gặp phải vấn đề này, ông cụ vốn là người thanh cao nên chẳng cậy nhờ đám học sinh mình hướng dẫn.   Nửa năm trước, ông tiện tay đăng một bài lên diễn đàn trường, chẳng mấy ai phản hồi, thế là ông cụ gác chuyện này lại, chỉ có thể bớt thời gian ở bên cháu trai.   Không ngờ rằng nửa năm sau khi đăng tin, Minh Khê lại tìm đến cửa.   Ông cụ để Minh Khê làm mấy đề Sudoku* và hỏi thêm về việc sắp xếp thời gian. Ông nghiêm nghị ngồi một bên xem, làm Minh Khê hồi hộp cả quá trình, chỉ có thể dốc hết sức giải đề.  *Sudoku là một câu đố xếp số theo tổ hợp, dựa trên logic. Trong sudoku cổ điển, mục tiêu là điền vào một lưới 9 × 9 với các chữ số sao cho mỗi cột, mỗi hàng và mỗi chín ô con 3 × 3 tạo thành lưới chứa tất cả các chữ số từ 1 đến 9.   Cô làm bài xong, ông cụ xem lướt.   “Tạm được, đầu óc khá linh hoạt, nhưng còn thói quen xấu, nhảy bước quá nhanh, chưa chứng minh logic rõ ràng.” Ông cụ nhận xét ngắn gọn và súc tích.    Thật ra thầy còn chưa nói hết, ông hơi kinh ngạc trong lòng, bởi vì đứa trẻ này làm đề nào cũng có những phát kiến sáng tạo, không thể đánh giá qua loa trình độ của cô bằng một tờ đề kiểm tra.   Nhưng ông có thể xác định trình độ của cô ít nhất không phải là học sinh của một lớp phổ thông.   Nhưng nếu đầu óc nhạy bén thế này, cứ coi như là em ấy chưa tham gia các cuộc thi ngoài bao giờ, thì thành tích học tập trong các kì thi trong trường cũng rất tốt mới đúng chứ? Nhưng vì sao ông chưa từng nghe ai nhắc đến cô?   Ông cụ cau mày dò xét Minh Khê, lạnh lùng nói: “Trước đây em dùng chân thi thử hả?”   Minh Khê: “…”   Minh Khê tưởng thầy Cao có ấn tượng xấu với mình, ảo não vì sắp bị ông từ chối, ai ngờ ông cụ lại quay ngoắt chủ đề: “Mỗi Chủ nhật tới một lần, mỗi buổi 200 tệ, được chứ? Tiền công không nhiều lắm, nhưng nếu em có vướng mắc gì cần giải đáp thì có thể hỏi thầy. Chỉ có hai điều kiện là không thể đến muộn so với thời gian quy định thầy đặt ra, không được đề cập chuyện này với người trong trường.”   Minh Khê vui mừng đến mức đứng bật dậy: “Vâng ạ, không thành vấn đề!”   Minh Khê ở lại nhà ông cụ cả buổi chiều, đến buổi tối trước khi về còn nán lại nấu cơm.   Sự ân cần của cô hiện rõ trên mặt, nhưng không khiến người ta chán ghét mà chỉ khiến họ liên tưởng đến chồi non vất vả chui khỏi những khe đá, nỗ lực hết mình, tích cực đón ánh mặt trời để tiếp tục sống sót.   Ông cụ và cháu trai rõ ràng đã bị tay nghề nấu ăn của Minh Khê làm cho kinh ngạc rồi, quét sạch cả mâm cơm.   Cơm nước xong xuôi, Minh Khê còn tất bật thu dọn bát đũa, định đi rửa luôn.   Tuy ông cụ là người có tính cách quái dị nhưng cũng không phải người chẳng biết xấu hổ, để một cô bé rửa bát hộ già trẻ nhà ông.   Ông vội vàng đi vào bếp, khi vào cửa, sắc mặt ông nhìn Minh Khê ôn hòa lên trông thấy: “Để cho thầy, em về nhà đi thôi.”   …   Hôm nay, Minh Khê về trường liền đến ngay thư viện, viết ra những ý tưởng thầy Cao vô tình chỉ ra cho cô vào chiều nay, lúc cô đang chơi với cháu của thầy.   Được thầy hướng dẫn ưu tú như vậy chỉ điểm, trong lòng Minh Khê tựa như bừng lên một hồi trống trận, càng có sự tự tin nghênh đón cuộc thi 100 trường sắp tới.   -----------------------   Mà cùng lúc ấy, Minh Khê đang phấn đấu cho sự sinh tồn của bản thân, không hề hay biết thứ hạng của mình trong cuộc bình chọn hoa khôi của trường đang ngày càng tăng lên.    Mấy hôm trước, Phó Dương Hi phát hiện Minh Khê cố nén nước mắt, cậu đoán là cô mặc cảm vì bị hai đứa chim lợn trong lớp chê xấu. Rốt cuộc, làm gì có cô gái nào lại không quan tâm đến dung mạo của chính mình chứ?   Phó Dương Hi có an ủi, nhưng hình như không có tác dụng rồi, Minh Khê chẳng hề đoái hoài đến lời cậu nói.   Vì thế Phó Dương Hi bèn bắt ép đám đàn em của mình vote cho Minh Khê lên hạng 20.   Cậu nghĩ rằng nếu Minh Khê thấy kết quả này hẳn cô sẽ vui lắm. Có tận 500 phiếu bầu cho cô, cô chẳng hề thua kém ai cả.   Vote nữa hay không là một chuyện khiến Phó Dương Hi phải cân nhắc, cậu là một người tính tình khá hẹp hòi. Nếu lên tận hạng nhất, biết đâu người ta sẽ phát hiện hàng mi cong vút và làn da trắng cửa cô, biết cô làm đồ ngọt khá ngon, rồi họ đến tranh giành cô với mình thì sao?   Học sinh chuyển lớp trông chẳng giống một người kiên định lắm, nói không chừng cô ấy lại thích ai khác từ cái nhìn đầu tiên rồi tặng tên đó đồ ngọt ấy chứ.   Phó Dương Hi rất muốn giấu cô đi.   ================   Nhưng một đám khác lại bắt đầu điên cuồng bỏ phiếu cho Triệu Minh Khê.   Trước đây, Ngạc Tiểu Hạ ôm lòng ghen ghét Triệu Minh Khê, ghen tị vì cô thân thiết với Thẩm Lệ Nghiêu, ngứa mắt vì cô đeo khẩu trang suốt ngày chẳng biết mồm ngang mũi dọc ra sao mà dám quấn lấy quấy rầy Thẩm Lệ Nghiêu mãi không thôi.   Vì vậy, sau khi Ngạc Tiểu Hạ đối diện với một Thẩm Lệ Nghiêu thần sắc lạnh như băng và dọa người, bị cậu ta đưa tới phía sau dãy lớp học, không chút lưu tình ép cô ta khai ra chân tướng chuyện Triệu Viện bị dị ứng, Ngạc Tiểu Hạ hận Triệu Minh Khê đến nghiến răng nghiến lợi.   So với Triệu Minh Khê, thời gian cô ta biết Thẩm Lệ Nghiêu lâu hơn hẳn. Ngạc Tiểu Hạ là người đầu tiên xuất hiện trước mặt Thẩm Lệ Nghiêu. Nhưng vì sao Thẩm Lệ Nghiêu chỉ trò chuyện với mỗi mình Triệu Minh Khê, chỉ dạy thêm cho mỗi nó?   Ngạc Tiểu Hạ không có dũng khí theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu, nhưng Minh Khê lại dám thản nhiên bày tỏ mình yêu thích Thẩm Lệ Nghiêu.   Sự can đảm này làm người ta ghen tức.   Thấy Minh Khê đứng thứ 20 trong cuộc bình chọn hoa khôi trường, Ngạc Tiểu Hạ vừa khinh thường, vừa bực bội, sao chỗ này nó cũng chúi mũi vào? Nó dựa vào đâu mà lọt top? Ai biết mồm ngang mũi dọc của nó ra sao sau lớp khẩu trang?   Dù là đôi mắt đẹp thì cũng không có nghĩa toàn bộ khuôn mặt sẽ xinh nhỉ?   Nếu ngoại hình thật sự nổi bật thì sao không khoe khoang như chim khổng tước xòe đuôi. Có ai vì bị tí thương tích ngoài da mà tối ngày bịt mặt không?   Ngạc Tiểu Hạ dốc sức mua phiếu khống bầu cho những người khác tăng hạng, định kéo chân Triệu Minh Khê, đỡ ngứa mắt.    Nhưng ngẫm lại thì… Tại sao mình lại không đâm theo lao nhỉ? Vote cho Triệu Minh Khê lên top đầu luôn??   Nếu như đạt top đầu, sau khi bình chọn xong, học sinh toàn trường và thậm chí là cả trường khác cũng sẽ tò mò hiếu kỳ về Triệu Minh Khê. Họ nhất định sẽ tưởng cô ta rất xinh đẹp, Triệu Minh Khê không còn đường lui phải bỏ khẩu trang ra. Thế là tất cả sẽ thất vọng tột đỉnh, ca thán rồi giải tán. Vậy là Triệu Minh Khê sẽ ê mặt, tổn thương, tự ái?   Ngạc Tiểu Hạ nghĩ thế, quyết định chơi tới bến luôn.   Việc này đơn giản như đan rổ, chỉ cần vung mấy chục nghìn tệ thuê kẻ khác nhúng tay vào là xong.   Bên này Ngạc Tiểu Hạ bày trò kéo số phiếu, ở trường bên cạnh, Khổng Giai Trạch cũng chú ý đến chuyện số phiếu của Triệu Minh Khê đang tăng vọt trong cuộc bình chọn hoa khôi trường A.   Cô nàng rất thông minh, ngay lập tức cũng vận động người quanh mình bầu cho Triệu Minh Khê lên hạng thêm nữa.   Có hai thế lực này thêm dầu vào lửa, đến sáng thứ hai, số phiếu của Minh Khê lao vọt lên hạng hai.   Tốt xấu gì thì Ngạc Tiểu Hạ cũng muốn tiếp tục làm bạn với Triệu Viện, không dám thuê người bầu Triệu Minh Khê lên vị trí số một.   Thế nên lượng vote cho Triệu Minh Khê dừng ở 2900, đứng sau 3000 phiếu của Triệu Viện.   ------------------   Minh Khê hoàn toàn không biết chuyện này, cô chỉ lờ mờ phát hiện lúc đi đến dãy lớp học vào sáng thứ hai, ai cũng nhìn cô với ánh mắt rất kỳ quái.   Cô không phải người duy nhất trong trường này đeo khẩu trang, rất nhiều học sinh khác bị cảm hoặc viêm xoang cũng dùng, bình thường cũng không ai săm soi cô đeo chúng. Cô hoàn toàn chìm lẫn trong đám đông.   Nhưng hôm nay chẳng hiểu vì sao, trên đường đi có rất nhiều nữ sinh xa lạ nhìn cô chằm chặp, trong ánh mắt họ trừ sự tò mò, còn có “Thế thôi hả?” “Như này cũng là người xếp thứ hai năm nay?”   Minh Khê kiềm chế, đến thẳng lớp quốc tế. Phó Dương Hi vẫn chưa tới, cậu luôn đi muộn về sớm nên Minh Khê cũng quen rồi.   Minh Khê bèn ngồi luôn xuống vị trí của mình.   Có thể là vì danh hiệu “Bạn cùng bàn của Phó Dương Hi” quá vang dội nên số người soi mói đánh giá cô ít đi rất nhiều, nhưng vẫn có người nhìn chòng chọc vào cô.   “Rốt cuộc là sao?” Minh Khê không kìm được tóm lấy một cậu đàn em của Phó Dương Hi đang lướt qua.   Cậu đàn em lúng búng trả lời: “Cậu mở giao diện bình chọn hoa khôi trường mình ra, lướt qua thì sẽ biết.”   Minh Khê bối rối mở điện thoại ra. Đang lúc mạng 4G của cô lừ đừ load thì một đám đông hiếu kỳ mò đến hành lang hóng hớt, chen lấn bu kín cửa sổ lớp quốc tế.   Vẫn chưa đến giờ vào học, rất đông học sinh cũng chạy đến hóng chuyện, trong đó có cả Khổng Giai Trạch dẫn bạn cùng trường chạy qua đây.   Tiếng xôn xao từ đám đông đó dội vào: “Nực cười, đây là hạng hai năm nay của trường các cậu hả?”   Triệu Viện học lớp chất lượng, nhíu mày cất điện thoại, thấy Ngạc Tiểu Hạ xúi một đám người lên lớp quốc tế hóng hớt, chẳng hiểu vì sao cô ta lại cảm thấy trong lòng mình có một dự cảm xấu đang dâng lên, nên cô cũng vội đứng dậy, theo sau bọn họ.   Ngạc Tiểu Hạ và đám bạn của cô nàng kéo đến hành lang trước cửa lớp quốc tế, tiếng xì xầm phát ra từ họ ngày càng lớn hơn.   “Hai nghìn chín trăm phiếu bầu, fake vậy, có thể tháo khẩu trang xuống cho chúng tôi nhìn thử mặt mũi hay không?”   Kha Thành Văn mới chân ướt chân ráo lên lầu, xách cặp chen vào,thấy sự tình có vẻ không ổn, vội vàng gọi điện cho Phó Dương Hi: “Anh Hi, anh mau đến đi, có một đám đông đến trước cửa lớp ta, ép học sinh chuyển lớp tháo khẩu trang đi.”   Nhân lúc bên kia còn chưa nổi khùng, Kha Thành Văn lanh lẹ cúp điện thoại.   Cậu ta hét vào mặt những người lúc nhúc ngoài cửa sổ sắp nhoài cả người vào lớp: “Tụi bây không có lớp à mà phải chạy đến đây ngó nghiêng con gái lớp người ta, mau biến hết đi!”   Kha Thành Văn vừa dứt lời, đám đàn em liền chủ động đứng lên đuổi người.   Minh Khê đã lướt diễn đàn xong, rốt cuộc cô cũng biết chuyện gì đang xảy ra.   “…” Có với không cái gì? Chẳng lẽ đây là “phủng sát” (*) trong truyền thuyết à?! (*) Phủng sát: Tâng bốc, xu nịnh, khen ngợi quá mức khiến người ta tự mãn, từ đó tự làm hại bản thân/ khiến người khác chán ghét kẻ được tâng bốc.   Cô nghe thấy một tiếng châm chọc của ai đó hắt vào từ ngoài cửa lớp: “Xấu xí!”   Minh Khê liếc qua, thấy mặt Ngạc Tiểu Hạ.   Cô cảm thấy giọng nói này giống của Ngạc Tiểu Hạ phết.   Minh Khê chẳng phải loại thích gây chuyện, nhưng cô cũng không phải người ngại rắc rối.   Dám mắng cô ấy xấu xí, thật là quá đáng, con gái mà bị chê xấu mà không khóc thì tốt quá.    Cô bất ngờ bật dậy.   Kha Thành Văn không hiểu cô muốn làm gì, cứ lo cô bị chọc phát khóc, vội vàng cản cô lại ở cửa phòng học: “Cậu chờ tí đi, anh Hi sắp đến rồi.”   Kết quả hắn chưa dứt lời thì những người xung quanh đã thấy học sinh chuyển lớp từ từ tháo khẩu trang xuống.   Trong chớp mắt, bầu không khí lặng yên đi, dường như hoàn toàn tĩnh mịch.   Kha Thành Văn vẫn chưa hề biết gì đang xảy ra, vẫn đứng lù lù cản lối.   “Cô ấy…”   “Thế nào mà cô ấy lại…”   Tất cả mọi người kinh ngạc ngẩn người nhìn Triệu Minh Khê, đầu óc đần hết cả ra.   Đôi mắt cô xinh đẹp mà thuần khiết, tựa như ánh sao sa lấp lánh ban mai tinh khôi mờ sương. Mặt mũi trắng nõn, xinh đẹp bức người.    Đó là một thứ vẻ đẹp áp đảo Triệu Viện một cách tuyệt đối, thậm chí còn mỹ lệ và tinh xảo hơn cả Khổng Giai Trạch. Tinh khôi không tì vết, đẹp tươi đến mức người ta chỉ có thể ngẩn ra ngắm mải mê, không bút nào tả xiết.   Minh Khê nhìn Ngạc Tiểu Hạ đang đứng giữa đám đông, lạnh lùng lên tiếng: “Tôi là kẻ xấu xí thì cậu là gì?”