Cho em xin chút vía của anh
Chương 12 : Cho em xin chút vía của anh
Sinh nhật của bà Triệu và Triệu Viện gần nhau, các năm trước nhà họ Triệu đều tổ chức cùng một ngày.
Hẳn năm nay cũng không ngoại lệ.
Đến ngày hôm đó còn một tuần, lớp chất lượng đã có người bắt đầu tặng quà cho Triệu Viện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mình đã bình chọn cho cậu một phiếu rồi, hẳn năm nay cậu lại là hoa khôi trường, chúc sinh nhật vui vẻ trước nhé!”
Triệu Viện được một đám người chúng tinh củng nguyệt* vây quanh, lịch sự cười một tiếng: “Cảm ơn nha.”
* Chúng tinh củng nguyệt (眾星拱月) Đám sao vây quanh mặt trăng. Ý nói là tâm điểm được mọi người vây quanh.
Ngạc Tiểu Hạ đứng một bên nhìn từ xa, cũng thấp thỏm mang quà đến. Triệu Viện nhìn cô ta một cái, cũng không nhận.
Hai người còn đang dị nghị chuyện đôi co kia.
Có người bỏ phiếu cho Triệu Viện, ngón tay vừa lướt xuống thì thấy được trang bỏ phiếu của Triệu Minh Khê từ dưới lên.
Người ta giật mình nói: “Sao lại có cả ảnh đeo khẩu trang lọt vào vậy? Admin xét duyệt đâu rồi? Bình chọn hoa khôi trường năm nay làm cho vui à?”
Triệu Viện hơi thay đổi sắc mặt, cũng mở điện thoại di động lên xem thử.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Minh Khê thật thần kỳ vẫn xếp thứ hai mươi.
Bên cạnh có người nói: “Là Triệu Minh Khê à? Tớ chưa gặp bao giờ nhưng có nghe nói, là một cô bạn đang theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu, nghe bảo ngoại hình cũng rất bình thường không có gì đặc sắc. Có lẽ là có người chơi khăm nên mới để cô ấy vào.”
Sau khi Ngạc Tiểu Hạ thấy Triệu Viện xoay người vẫn luôn cau mày nhìn điện thoại, không biết trong lòng cô đang nghĩ đến điều gì.
Nhưng vẫn bước đến, nhỏ giọng nịnh nọt: “Viện Viện, cậu đừng lo, mấy người kia chỉ là muốn chơi khăm, muốn biết sau lớp khẩu trang mặt mũi Triệu Minh Khê sẽ ra sao nên mới để cô ta vào vòng trong thôi. Bây giờ cô ta mới hơn năm trăm phiếu, cậu đã hơn ba nghìn phiếu bỏ xa cô ta rồi, cô ta không leo lên nổi đâu.”
“Huống chi, nếu như nhảy lên top, đến lúc đó mới mất mặt á. Cậu nghĩ xem, cuộc bình chọn kết thúc, cả trường này ai không biết cô ta còn tưởng cô ta đẹp lắm —— kết quả tháo khẩu trang xuống, òa, vô cùng thất vọng.”
Ngạc Tiểu Hạ còn nghĩ nói xong lời này sẽ có thể hòa hoãn quan hệ một chút với Triệu Viện, nhưng ai ngờ được Triệu Viện nghe được mấy lời này của cô ả thì vẫn không nói một lời, sắc mặt cũng càng khó coi hơn, cứ như chưa được thoải mái được một hơi nào.
Ngạc Tiểu Hạ còn muốn nói tiếp thì điện thoại của Bồ Sương bạn thân Triệu Viện rung lên.
“Ơ, là Triệu Vũ Ninh gửi đến.” Bồ Sương ngạc nhiên nói.
[Chị Bồ Sương, con gái mấy chị mà giận thì bình thường nhận được quà gì sẽ nguôi giận? Ps, đừng nói cho chị Viện nhé.]
Vừa hay Triệu Viện ở bên cạnh, cô nàng liếc nhìn Triệu Viện: “Em trai cậu đối tốt với cậu thật, này không phải tính tẩm ngẩm chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu đó chứ? Còn bảo tớ đừng nói với cậu!”
Triệu Viện nhếch miệng, sắc mặt dịu đi đôi chút.
Triệu Vũ Ninh hẳn cũng định xin lỗi cô ta vì chuyện hôm đó ở sân thể dục vô thúc quát lại cô ta.
Có điều Triệu Viện cũng chỉ hơi bất ngờ, Triệu Vũ Ninh lúc nào cũng thẳng như ruột ngựa hôm nay lại vòng vo tam quốc.
Bồ Sương hỏi: “Nhanh, sinh nhật này cậu muốn nhận cái gì, tớ trả lời sao đây?”
Triệu Viện nghĩ một chút, đáp: “Tớ cũng chẳng thiếu cái gì, cậu để nó thích gì tặng nấy đi.”
Vì thế Bồ Sương trả lời: “Thích gì tặng nấy, có điều chị Sương của cậu đề xuất cậu nên mua một con teddy cỡ bự bằng một người.”
Đầu kia cũng không phản hồi lại, Ngạc Tiểu Hạ, Bồ Sương và cả các cô nàng đang vây xung quanh đều hâm mộ: “Nếu mình cũng có một đứa em trai như vậy thì thật tốt.”
Triệu Viện cười mỉm, tâm tình tốt hơn nhiều, đứng lên thu dọn sách vở nói: “Anh cả tớ sắp đến đón tớ, tuần sau gặp lại.”
*
Triệu Vũ Ninh thì đang kéo hai người bạn đi dạo quanh trong khu thương mại.
Tiết cuối buổi chiều cậu ta xin nghỉ, có lòng muốn đi mua chút quà, tặng cho Triệu Minh Khê.
Một tuần nay không biết là Triệu Minh Khê cố ý tránh mặt hay là tòa nhà lớp 10 cách lớp 12 quá xa, cậu ta chẳng lúc nào gặp được Triệu Minh Khê trong trường cả.
Tất nhiên, cậu ta cũng về nhà nói với mọi người mấy câu lẫy muốn phân rõ rạch ròi của Triệu Minh Khê trước đó.
Cậu ta nghĩ, cuối tuần này anh cả muốn đến tự mình đón Triệu Minh Khê về, Triệu Minh Khê không thể phản kháng lại với anh cả mà giận dỗi không về nhà được.
Cho nên nếu cậu ta nói ra, trái lại còn chẳng tốt chút nào.
Nhưng nếu cậu ta không nói ra, bầu không khí trong nhà kém đến nói dùng mắt thường cũng có thể thấy được.
Triệu Minh Khê không về nhà, trong nhà thoáng vắng lặng hơn nhiều, đừng nói là không ăn được những món ngon Triệu Minh Khê làm, ngay cả muốn cãi nhau, cũng chẳng tìm được người để cãi.
Tính cách của Triệu Viện và Triệu Minh Khê chẳng giống nhau chút nào.
Triệu Viện thoải mái hào phóng, học dương cầm tập lễ nghi, không bao giờ phạm lỗi, hiển nhiên Triệu Vũ Ninh rất thích chiều chuộng người chị này, nhưng cậu ta cảm thấy mình cũng không thể thiếu cái người mồm miệng lanh lẹ như Triệu Minh Khê —— cũng chỉ có Triệu Minh Khê khi cậu ta thức khuya chơi game mà nhéo tai đẩy cậu ta lên giường.
Cho dù Triệu Vũ Ninh cực lực không muốn thừa nhận, nhưng cậu ta không thể không nói, suốt một tuần nay, trong lòng cậu ta thật là trống vắng.
Trong lòng cậu có chút trách cứ sao Triệu Minh Khê lại vì chút chuyện nhỏ này mà làm loạn lên với cả nhà, quan trọng là đến cậu mà cũng không thèm quan tâm nữa.
Nhưng ngày đó ở dưới tòa phòng học sau khi Triệu Minh Khê nói ra những lời kia, cậu ta cũng suy nghĩ lại về bản thân và cả những người khác trong gia đình.
Cảm thấy đúng là họ đã hàm oan Triệu Minh Khê.
VÌ vậy cậu ta nghĩ, trước tiên mua chút quà, chờ hôm nay anh cả khuyên được Triệu Minh Khê về nhà, rồi cậu ta sẽ lặng lẽ chạy vào phòng Minh Khê mà đưa quà cho chị ấy.
Nhưng chờ đến lúc thật sự muốn tặng quà, Triệu Vũ Ninh lại phát hiện ra mình chẳng biết chút gì về sở thích của Triệu Minh Khê cả.
Cậu ta mới nhận ra, hai năm qua, tựa như cũng chỉ vào dịp sinh nhật năm ngoái của Triệu Minh Khê, cậu ta mới tiện tay tặng cho cô một thẻ chơi game mà mình đã chơi.
Trong lòng Triệu Vũ Ninh dấy lên một cảm xúc khó chịu không biết ra sao, còn cả nỗi khủng hoảng đã quá muộn, nhưng cậu ta cố gắng lắng thứ cảm xúc khác thường này xuống.
Không đâu, người một nhà có mâu thuẫn gì không thể vượt qua.
Sau hơn một tiếng đồng hồ loanh quanh ở trung tâm thương mại, Triệu Vũ Ninh vẫn dựa theo đề xuất của Bồ Sương, mua cho Triệu Minh Khê một con gấu teddy phải khoảng mét bảy.
Sau khi mua xong, trong lòng cậu ta thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mọi chuyện vậy là hoàn tất, lúc Triệu Minh Khê nhận được hẳn sẽ vô cùng kinh ngạc vui mừng.
Vì con gấu quá to không thể trực tiếp mang về nên cậu ta để cho nhân viên bán giao về tận nhà.
Thời điểm viết địa chỉ cậu ta thoáng suy nghĩ, rồi điền địa chỉ nhà, Triệu Minh Khê nhận.
Dù sao anh cả đã ra tay, hôm nay nhất định mang được Triệu Minh Khê về nhà.
*
Triệu Vũ Ninh mới từ trung tâm thương mại về trường thì nhận được điện thoại của Triệu Trạm Hoài, cậu ta vội vàng xách cặp chạy tới cổng trường: “Anh cả.”
Triệu Trạm Hoài rút chìa khóa xuống khỏi xe, xắn ống tay áo sơ mi trắng lên, nhíu mày đi thẳng vào trường học: “Lớp của Minh Khê ở đâu? Cậu dẫn đường đi.”
“Anh cả, cuối cùng anh cũng đến.” Tâm tình của Triệu Vũ Ninh có hơi kích động, anh cả đích thân đến đón, Triệu Minh Khê không thể làm lẫy, khiến anh cả cứng họng không nói lại được giống như hôm đấy đâu nhỉ.
Cậu ta lăng xăng đi theo sau Triệu Trạm Hoài: “Bên kia, cùng tòa với Triệu Viện, nhưng không cùng tầng.”
Triệu Trạm Hoài lên tầng năm, đi về phía lớp quốc tế.
Trước anh ta đối với chuyện Minh Khê chuyển lớp hay vị trí lớp sau khi chuyển đều không biết, anh ta chỉ biết lớp Triệu Viện ở đâu.
Lúc trước mỗi cuối tuần nghỉ lễ Triệu Trạm Hoài đều lái xe đến trường, tự mình tới đón Triệu Viện về nhà.
Giờ đây cảm tình của anh ta với Triệu Viện vẫn không hề thay đổi, nhưng hai năm nay sau khi Triệu Viện từ cô em gái ruột biến thành người ngoài không chung dòng máu, Triệu Trạm Hoài lại đối với cô ta có một nỗi thương tiếc mông lung.
Anh ta sợ cô ta ở trong nhà sẽ không được tự nhiên, cũng sợ cô ta sẽ bị Minh Khê thẳng tính lại ương bướng bắt nạt, vì vậy Triệu Trạm Hoài càng thương Triệu Viện hơn so với mười lăm năm trước.
Tự mình tới đón Triệu Viện cũng coi là một ước định nho nhỏ giữa anh ta và Triệu Viện mà thành thói quen, khiến Triệu Viện có thể cảm nhận được sự yêu chiều từ anh ta, dùng hành động nói cho cô ta biết, ở trong nhà này cô ta vẫn rất quan trọng.
Đến Triệu Vũ Ninh và Triệu Minh Khê hai năm nay vẫn đều do tài xế nhà họ Triệu đưa đón.
Triệu Trạm Hoài cũng chẳng thấy có gì là không ổn, dù sao Vũ Ninh ở cùng với Minh Khê, hai đứa tuổi tương đương nhau, nói không chừng còn có thể giúp Minh Khê dễ dàng hòa hợp với gia đình hơn.
Nhưng một tuần nay, có thể là sự áy náy xuất phát từ sự kiện kia, sự chú ý của Triệu Trạm Hoài rõ ràng đặt lên người Minh Khê nhiều hơn một chút.
Đã một tuần rưỡi Triệu Minh Khê đã không về.
Minh Khê không chỉ không hồi âm tin nhắn xin lỗi của anh ta, mà sau chuyện này mọi người trong nhà và cả anh ta đều gọi điện thoại đến, nhưng tất cả đều bị kéo vào danh sách đen.
Ngay cả số điện thoại của dì nấu cơm trong nhà họ Triệu cũng bị Minh Khê cho vào danh sách chặn.
Minh Khê hoàn toàn có vẻ là muốn phân định rạch ròi với họ.
Bà Triệu ở nhà giận đến ong đầu, kêu la nếu Triệu Minh Khê không trở lại, vậy sau này cũng đừng mơ tưởng quay về nữa. Nhưng bà Triệu chỉ là miệng dao găm tâm đậu hũ, sẽ chẳng có khả năng thật sự không để Minh Khê quay lại.
Triệu Trạm Hoài không thể làm gì khác hơn là đích thân đi một chuyến.
Là anh cả, anh ta định cuối tuần này đón Minh Khê trước ra ngoài ăn một bữa lẩu, động viên tâm tình của cô một chút. Sau đó sẽ tìm cơ hội thích hợp đưa cô về nhà.
Lớp quốc tế tan học rất sớm, đám học sinh đã chạy loạn ra khỏi lớp rồi.
Triệu Trạm Hoài và Triệu Vũ Ninh cũng tương đối anh tuấn, dọc đường đi có không ít cô nàng nhìn theo họ.
Có người chủ động tới hỏi: “Hai anh tìm ai à?”
Triệu Trạm Hoài đáp: “Tôi là người nhà của Triệu Minh Khê lớp quốc tế, xin hỏi cô ấy có ở đây không?”
“Cô ấy đến văn phòng nộp đơn xin tham gia thi đấu 100 trường rồi.”
Triệu Trạm Hoài với Triệu Vũ Ninh hai mắt nhìn nhau, đều thoáng ngạc nhiên, cuộc thi giữa 100 trường họ đều biết, với thành tích của Minh Khê, cũng muốn đi xin tham gia ư? Trước không bàn đến điều kiện tham gia khắt khe như vậy, mỗi trường cũng có chỉ tiêu nhất định, có nộp đơn được hay không – cho dù có được, thì cũng chỉ là nhóm đầu tiên bị loại, không vào được chung kết.
Triệu Trạm Hoài nói với Triệu Vũ Ninh: “Nhưng có suy nghĩ phấn đấu như vậy cũng rất tốt, Minh Khê từ trấn nhỏ được đến đây học tập, cũng không dễ dàng gì.”
Triệu Vũ Ninh gật gù.
Vì vậy hai người đi về phía văn phòng.
Minh Khê vừa hay nộp đơn xong, ngẩng đầu lên lập tức đối mặt với Triệu Trạm Hoài và Triệu Vũ Ninh tới đón cô về nhà.
“Minh Khê.” Triệu Trạm Hoài đi tới, tầm mắt nhìn thẳng Minh Khê, hơn một tuần không gặp, thật là ngoài dự liệu của anh. Dường như Minh Khê cũng không còn ưu tư khi đối chọi với người nhà nữa – viền mắt cô không đỏ, cũng chẳng gầy đi, thậm chí nhìn tóc cô còn bóng mượt hơn, ánh mắt cũng càng sáng trong hơn rất nhiều.
Triệu Trạm Hoài có hơi kinh ngạc, há miệng muốn nói gì đó nữa.
Kết quả còn chưa chờ anh mở miệng, Minh Khê đã nhíu chặt mày.
“Sao hai người lại tới đây.”
Một câu không lạnh không nóng của Minh Khê làm Triệu Trạm Hoài nghẹn lại.
Triệu Trạm Hoài còn ngờ rằng Minh Khê thấy mình hẳn sẽ có tâm trạng oan ức “sao giờ mới đến”, nhưng ngàn vạn lần không thể ngờ được lại có vẻ mặt ghét bỏ như vậy.
Anh ta ổn định nhịp thở của mình, quyết định không so đo với trẻ nhỏ, nói tiếp: “Em còn phải về lớp à? Nếu không chúng ta vừa đi vừa nói, anh dẫn em đi ăn lẩu.”
Minh Khê nói: “Đó là món Triệu Viện thích, em không thích ăn lẩu.”
“Vậy thì ăn cái khác.” Triệu Trạm Hoài cũng cố nhịn lấy lòng: “Còn nữa, tuần tới là sinh nhật của mẹ và Viện Viện, thế chắc chắn em phải về nhà thôi. Đừng so đo nghịch ngợm nữa, Minh Khê.”
Minh Khê nhìn Triệu Vũ Ninh: “Xem ra cậu không truyền đạt lời của chị.”
Triệu Trạm Hoài cũng nhìn Triệu Vũ Ninh đứng phía sau: “Nói cái gì?”
Nhất thời sắc mặt của Triệu Vũ Ninh có chút khó coi, cậu nghĩ rằng anh cả đến, hẳn thái độ của Minh Khê sẽ dịu hơn, nhưng sao lại vẫn thế? Vẫn lạnh lùng cứng rắn đối với bọn họ như vậy?
Minh Khê bất thình lình lấy cặp sách sau lưng xuống, lấy ra một tấm ảnh mỏng từ bên trong.
Triệu Trạm Hoài nhận ra, là lúc hai năm trước Minh Khê mới về nhà họ Triệu, cả nhà chụp cho cô một tấm ảnh gia đình. Cô rửa ra hai bức, một bức lồng khung đặt ở đầu giường, một bức thì để trong cặp sách mang theo bên mình.
Bức đặt ở đầu giường kia, sáng nay anh ta đã xem qua, không bị mang đi.
Mà bức này…
“Ảnh phải cất cẩn thận, em lấy ra làm gì?” Triệu Trạm Hoài nhìn Triệu Minh Khê chằm chằm, lúc này mới ý thức được Minh Khê có hơi khác thường.
Minh Khê đi tới đưa bức ảnh cho Triệu Trạm Hoài.
Triệu Trạm Hoài nhíu mày không nhận.
Vì vậy Minh Khê không thể làm gì khác hơn là vò thành một cục, ném vào thùng rác bên cạnh.
Lúc cô làm ra chuyện này, tựa như ném rác, mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên.
Triệu Trạm Hoài và Triệu Vũ Ninh ngây ra, kinh ngạc nhìn Triệu Minh Khê.
Minh Khê lại lục túi, liếc nhìn, sau khi nghiêm túc xác nhận một phen mới nói: “Trừ bức ảnh này, trên người em hẳn không còn thứ gì khác của nhà các anh. Cặp sách, quần áo em mang theo, tất cả đều là đồ mà hai năm trước em mang đến.”
Triệu Trạm Hoài nhăn mày: “Em có ý gì?”
“Ý là trên người em không còn đồ của nhà họ Triệu, cảm phiền đừng tìm em nữa. Những lời khác em đã nói với Triệu Vũ Ninh rồi.”
Triệu Trạm Hoài có hiền từ đến mấy cũng phải tức giận, anh ta liếc thùng rác chất đầy, giọng điệu đè rất thấp: “Em cứ thế mà vò ảnh cả nhà thành một cục mà ném thẳng vào thùng rác như vậy?! Trong mắt em một nhà chúng ta được coi là cái gì?”
Minh Khê dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh ta: “Không phải chỉ là một tấm ảnh chụp thôi sao, có quan trọng không?”
“…”
Đột nhiên Triệu Trạm Hoài cảm thấy lời này giống như đã từng nghe, anh ta đột nhiên nhớ lại khi Minh Khê mới đến nhà họ Triệu không lâu, trên người cũng có mang theo mấy bức ảnh trước kia cô sống ở trấn nhỏ với bà nội cô.
Minh Khê chỉ chịu lấy ra một bức để cho họ xem, sau khi họ xem xong cuối cùng không biết là chuyền vào tay Triệu Viện hay là Triệu Vũ Ninh, quên trả lại cho Minh Khê, vậy là mất tích không thấy tăm hơi.
Lúc ấy là lần đầu tiên Minh Khê khóc lóc gây gổ với họ.
Bọn họ cũng nói ra những lời này: “Không phải chỉ là một bức ảnh thôi à, con còn nhiều bức khác, có quan trọng không?”
Triệu Trạm Hoài tái mét mặt mày, trong lòng như bị đâm một dao, không nói ra lời.
Anh ta nhìn về phía Triệu Minh Khê, mà Minh Khê đã quay lưng đi xuống tầng.
Vào khoảnh khắc này Triệu Trạm Hoài và Triệu Vũ Ninh mới nhận ra, tại sao vừa mới bắt gặp trên hành lang đã thấy Minh Khê có gì đó khác.
Minh Khê thay cặp sách.
Cô mang theo cặp sách bà nội mua cho cô.
Minh Khê còn đổi dây buộc tóc.
Trên bím đuôi ngựa của cô, đổi thành một chiếc dây cột tóc da màu đen thông thường.
Những thứ lúc bà Triệu mà vui vẻ dẫn cô đi dạo phố mua sắm, tất cả cô đều không mang ra khỏi nhà họ Triệu .
Mà cặp xách mà Triệu Trạm Hoài đưa cho cô, trước kia là thứ được cô coi như nhặt được của báu quốc gia, giờ đây đã không còn.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
501 chương
29 chương
415 chương