Cậu Kiên chưa bao giờ hạnh phúc đến thế trong suốt hai mươi ba năm cậu sống. Út ở ngay bên cậu, chấp nhận cậu, yêu thương cậu, lại còn trong sự ủng hộ của gia đình cậu. Lúc nào cậu cũng có cảm giác mình đang mơ. Gương mặt phởn phơ của cậu làm bất cứ ai trong nhà trông thấy cũng phải tủm tỉm cười. Đồ đạc của Út đã sớm được cậu Kiên cho người mang từ nhà cô Ngọc về, bởi quan trọng nhất là trong đó có giấy tờ của Út. - Đúng thứ anh cần đây rồi. Út lôi mấy giấy tờ quan trọng ra khỏi hành lý. Cậu Kiên vừa thấy, mắt cậu sáng lên làm Út ngường ngượng. - Chúng ta đi đăng ký kết hôn! Có vẻ cậu chỉ sợ Út bỗng dưng biến mất thì phải, nên là ngay sáng thứ hai, cậu đã kéo Út đến ủy ban nhân dân phường. Thủ tục cũng không có gì phức tạp. Cậu Kiên cười sung sướng khi Út ký vào phần người vợ. Vậy là, Út đã thực sự là vợ của cậu thật rồi. - Vợ ơi, vợ ơi, vợ… Suốt cả ngày, cậu Kiên cứ ơi ời vợ vợ làm Út đỏ cả mặt với mọi người trong nhà. Cả nhà ai cũng biết thừa cậu Kiên thích Út từ nhỏ, nhưng khi cậu được tự do thể hiện tình cảm, mọi người vẫn cảm thấy rởn rởn da gà khi tận mắt chứng kiến sự si mê của cậu dành cho Út. Đúng là chỉ có thể nổi hết cả da gà mà thôi. Giờ Út lại ở căn phòng nhỏ cạnh phòng cậu, nhưng hình như cậu Kiên cũng chuyển sang căn phòng đó luôn rồi. Cậu bám lấy Út như hình với bóng. Út đúng là không còn một chút tự do nào thật, nhưng chẳng sao cả, bởi Út thực sự hạnh phúc khi được ở bên cậu. Bà Thủy Tiên đã gọi Út là con và xưng mẹ làm Út ấm lòng. Bà cũng gợi ý Út chuyển sang phòng cậu cho rộng, nhưng cậu Kiên không nhiệt tình với gợi ý này. Út cũng hơi thắc mắc mà Út ngại không dám hỏi thẳng, bởi lẽ cậu Kiên cũng chỉ ôm Út ngủ chứ không tiến xa hơn, dù Út biết cậu hoàn toàn khao khát Út. Út đỏ mặt hỏi cậu: - Mẹ đã gợi ý em chuyển sang phòng anh, hay em… Cậu Kiên cười cười: - Em muốn thế à? Út bực mình, không lẽ cậu không muốn thế? Út giận dỗi. - Không lẽ chồng không thích ở gần vợ? Cậu Kiên ôm lấy Út thủ thỉ: - Không thích mà người ta suốt ngày bám đuôi à? - Thế sao người ta không ủng hộ? - Ngốc, con gái phải có giá, hiểu không? À… ra cậu nghĩ thế… Út tủm tỉm gật đầu. - Anh vẫn còn nợ em. Chờ anh nhé! ***** Những ngày sau đó, nét căng thẳng trên gương mặt cậu Kiên làm Út lo lắng. Cậu rất muốn giải quyết mọi chuyện thật nhanh để sớm được ở bên Út. Nhưng, tình hình giá cổ phiếu của Trịnh Đức vẫn tiếp tục xuống dốc không phanh suốt ba năm qua đe dọa đến an nguy của tập đoàn, đồng thời cũng làm cậu phải đi sớm về khuya đắm chìm trong công việc. Tuy Út làm thư ký cho cậu, nhưng khi công ty gặp rắc rối như hiện tại, Út lại không thể giúp gì với chuyên môn khác biệt. Thêm nữa, cậu Kiên cũng không muốn Út phải vất vả hay lo lắng. Thế nên, ngoài việc ở bên chăm sóc cậu, Út không can thiệp gì vào chuyện công ty. Trịnh Đức đang tìm các nguồn hỗ trợ từ khắp mọi nơi, cả từ đội ngũ chuyên gia và kỹ thuật viên cho đến nguồn vốn khổng lồ cần huy động. Nếu không thể có nguồn vốn hỗ trợ để thay mới hoàn toàn, con đường duy nhất cho Trịnh Đức là khắc phục thiếu sót và cải tiến dây chuyền sản xuất sẵn có. Đã hai tháng chìm đắm trong công việc, cậu gầy đi nhiều quá, gương mặt cậu hốc hác, đôi mắt thâm quầng làm lòng Út thắt lại. - Em biết anh muốn cố gắng cho công việc, nhưng đừng coi thường sức khỏe. - Anh biết rồi, anh lúc nào cũng khỏe mà. - Em không cần gì cả, em chỉ cần anh. - … - Ừ, anh biết rồi. Em tin anh có được không? - … - Út, em cần phải tin anh. Anh sẽ vực dậy Trịnh Đức bằng chính khả năng của mình. Út mỉm cười, Út cần phải tin cậu. Đó là điều duy nhất cậu cần ở Út. ***** Một ngày đẹp trời, cậu Kiên thực sự thở phào. Công nghệ lúc trước của ba cậu đã được tập thể giám đốc và kỹ sư tài năng của Trịnh Đức khắc phục thành công những sai lầm quan trọng trong dây chuyền sản xuất, đồng thời có những cải tiến vượt bậc nhờ những nghiên cứu đúng hướng, khả năng lớn là tập đoàn sẽ tạo ra được những sản phẩm mới đáp ứng được nhu cầu của thị trường. Và, kết quả là, chuỗi sản phẩm đầu tiên của dây chuyền này đã đem về những tín hiệu tích cực. Tất nhiên, người đầu tiên cậu Kiên muốn báo tin này chính là Út.