Cho Em Theo Cậu!
Chương 17
Cậu Trung hẹn Út sáng mai tám giờ cậu qua đưa Út ra sân bay.
Một ngày mệt mỏi với nhiều cảm xúc hỗn độn khiến Út trằn trọc. Cậu Kiên và cậu Trung đều đã trưởng thành, họ đều là những chàng trai ưu tú. Còn Út, Út đâu thể khác được.
Bảy giờ sáng, chuông điện thoại của Út reo vang. Số điện thoại lạ.
- Alo, ai thế ạ? - Út nói giọng ngái ngủ.
- Giờ này mày vẫn còn ngủ trương ngủ nứt ra à? Dậy đi ăn sáng với tao!
- Cậu đang ở đâu thế?
- Tao đang ở trước cửa khách sạn.
Út thay quần áo rồi đi xuống. Cậu Kiên đã vào sảnh khách sạn ngồi chờ. Thấy Út, cậu không nói gì, kéo tay Út ra ngoài, tống lên ô tô. Rồi, cậu đưa Út đi ăn bún bò Huế ở Lạc Long Quân.
- Chốc mày bay à, để tao đưa mày ra sân bay.
- Thôi, cậu Trung đã hẹn đưa em đi rồi.
- Tao cho mày một tuần thu xếp công việc ở đấy. Rồi mày về với tao.
- Cậu… tại sao cậu không hiểu?
- Tao phải hiểu cái gì? Tao là sếp của mày, sếp to thứ hai chỉ sau ba tao.
- …
- Tao không còn là đứa trẻ con cho mày gạt nữa.
- Sao cậu lại nói thế?
Cậu Kiên không nói gì nữa. Cậu chỉ đưa Út về lại khách sạn thôi.
*****
Út tạm biệt cậu Trung rồi bước vào nhà chờ. Liệu có khi nào Út còn gặp lại hai con người thân quen nhưng xa xôi quá đỗi ấy trên chặng đường phía trước?
*****
Một tuần làm việc bận rộn nhanh chóng trôi qua với Út, nhưng ở một nơi khác, có một người sốt ruột đếm từng ngày.
Đã tám ngày rồi, con này, nó dám không quay lại Hà Nội à, dù cậu đã yêu cầu trưởng phòng của nó chuyển công tác của nó ra ngoài Hà Nội.
Út đã xin phép trưởng phòng, theo ý của bà Thủy Tiên, cho Út tiếp tục ở lại làm việc. Chú trưởng phòng cũng khó xử, nhưng dù sao Út cũng rất được việc, không có Út thì khá là mệt, nên chú cũng đồng ý cho Út ở lại.
*****
- Chị Kim, chị biết tin gì chưa, trưởng phòng vừa bị sa thải đấy!
Con bé Hoa, nhân viên tập sự của phòng Tư vấn luật tập đoàn Trịnh Đức chi nhánh Sài Gòn đang báo tin nóng hổi cho Út.
Út nghe mà điếng người. Tại Út đã làm hại đến chú, Út thấy mình có lỗi quá.
- Cậu Kiên, cậu làm cái gì thế hả?
- Tại ông ta không làm được việc.
- Cậu thật là ép người quá đáng!
- Mày yên tâm, ông ta cũng dính vài vụ lèm nhèm rồi, tao sa thải là đúng người đúng tội.
- …
- Mày nhất định không chịu về?
- …
Cậu Kiên dập máy. Út vẫn còn sốc vụ ban nãy, cô chỉ thở dài.
*****
- Này, tin nóng hổi ngày hôm nay chị Kim biết chưa?
- Lại có tin nóng hổi gì nữa?
- Phòng chúng ta có trưởng phòng mới, đẹp trai rụng rời!
Út thấy gai gai người. Cửa phòng vừa mở, trưởng phòng mới đẹp trai rụng rời đó bước vào, đi thẳng vào cái bàn trong cùng.
- Cậu Kiên, cậu làm gì ở đây thế? – Út thì thào nhỏ vào tai sếp mới.
Phòng Tư vấn luật chi nhánh Sài Gòn của tập đoàn Trịnh Đức cũng không lớn lắm. Phòng chỉ có năm nhân viên chính thức bao gồm cả trưởng phòng và hai nhân viên tập sự. Nên, không có gì khó hiểu khi Út thắc mắc về việc cậu Kiên đang làm ở đây.
- Tao làm trưởng phòng Tư vấn luật, mày không thấy cái biển này viết gì à?
- …
Khỏi phải nói, bà Thủy Tiên nghe tin cậu Kiên chạy theo con nhỏ Út vào Sài Gòn, bà đã điên tiết thế nào. Nhưng, bà cấm Út thì cấm được, chứ con trai bà, bà lại chẳng cấm được. Bà chỉ không ngờ thằng quý tử nhà bà nó cố chấp đến thế, ngoài dự tính của bà.
- Cô Kim, cô lấy cho tôi cốc nước!
- Cô Kim, cô lấy cho tôi tờ giấy in!
- Cô Kim, cô đưa tập tài liệu ở bàn kia cho tôi!
- …
Út bực mình. Suốt ngày cô Kim, cô Kim, cô có còn là người hầu riêng của cậu đâu cơ chứ. Có ông sếp nào suốt ngày làm phiền nhân viên như thế không?
- Chị Kim ơi, hình như sếp quan tâm đến chị!
- Chúng mày nói linh tinh gì thế!
- Em thấy sếp chỉ toàn ngồi nhìn chị thôi. Có lần em gọi mấy câu sếp mới giật mình tỉnh ra.
- Cái gì chứ, sếp bị bệnh ngủ mở mắt đấy!
- Sao chị biết?
- Chúng mày đi mà hỏi sếp ấy!
- Tôi bị bệnh ngủ mở mắt bao giờ?
- Á… sếp!
Sếp đứng sau lưng tụi buôn dưa lê, hai đứa tập sự phát hoảng, vội quay về bàn làm việc. Sếp lừ mắt với cô Kim.
- Này, tối nay lên sân thượng với tao! – Sếp đến gần, thủ thỉ nhỏ vào tai Út.
- …
Chả là, cậu Kiên giờ cũng ở căn biệt thự ven hồ mà Út ở. Cậu đã hủy hợp đồng thuê nhà của mấy người nước ngoài đang thuê cùng nhà với Út rồi. Nên giờ, căn biệt thự chỉ có cậu và Út. Cậu vào Sài Gòn được ba hôm nay, nhưng Út toàn tránh cậu, về đến nhà là chui vào phòng, đóng kín cửa.
Truyện khác cùng thể loại
134 chương
56 chương
156 chương
14 chương
10 chương
50 chương
408 chương