"Mạt Mạt..." Nghe được âm thanh đã lâu ngày không thấy, nỗi nhớ như cơn mưa rả rích vây lấy Mạt Mạt, cô cứng người đứng trong mưa, ngay cả làm bất kỳ động tác nhỏ nhặt nào cũng đều sợ nghe sót một tiếng hít thở của anh. Từ lúc nào mà chỉ một tiếng gọi đối với cô cũng trở nên xa xôi như vậy. Anh nhè nhẹ hít vào một hơi hỏi: "Dự báo thời tiết nói Victoria* sẽ mưa liên tục bảy mươi hai giờ, em có mang theo ô không đấy?" * Victoria là một bang nằm tại phía đông nam của Australia "Dạ..." Nước mắt của cô lăn dài, không phải đau lòng, không phải khổ sở, là một loại chua xót chảy thông trong máu. Anh đang nhớ đến cô, cho dù đang ở một nơi rất xa, rất lâu rồi không liên lạc, trong lòng của anh vẫn đều có một chỗ dành cho cô. Chính một phần quan tâm này đã trở thành gánh nặng của anh. Mạt Mạt che miệng, không dám nói lời nào, sợ tiếng khóc của chính mình sẽ truyền đến đầu khác của điện thoại. "Thời tiết không tốt, khi đi ra ngoài đừng quên mang theo áo khoác." Anh dặn dò. Mạt Mạt cố gắng hồi phục lại sự nghẹn ngào, nói: "Không quên..." Một trận gió mang theo những giọt mưa lạnh buốt quật vào chiếc váy mỏng manh của cô, cô đứng trong mưa càng run rẩy không ngừng. Trong điện thoại cũng không có âm thanh, tựa như đang chờ cô nói chuyện. Cô lau đi nước mắt trên khuôn mặt, từ từ hỏi: "Gần đây bận không anh?" "Không bận, đọc báo, lâu rồi không rảnh như thế." "À! Thời gian trước đấy anh mệt mỏi quá rồi, hiếm có mấy ngày nhàn rỗi." Đúng vậy! Hết bận mọi thứ rồi, khó có mấy ngày hưởng thụ cuộc sống thanh tịnh với cô gái tên Thâm Nhã kia, ngay cả cuộc điện thoại này cô cũng không nên gọi. "Có cùng bạn bè đi chơi chỗ nào không?" Cô ê ẩm hỏi. Anh cố ý lảng tránh chủ đề này. "Anh nghe nói Tiêu Thành không thể hát nữa, có đúng không?" Anh hỏi khiến trái tim cô chìm xuống. "Vì sao anh biết được?" "Mấy hôm trước anh nghe bố anh nói thế. Ông nói, mỗi ngày em đều đi đến bệnh viện chăm sóc Thành, chẳng quản gió mưa." Trong giọng nói của An Nặc Hàn mang theo một loại cười cợt kín đáo. Mạt Mạt lạnh cả sống lưng. Lái xe phụ trách đưa đón Mạt Mạt thấy cô đi ra, đứng ở trong mưa cầm điện thoại liên tục run rẩy, liền đưa xe đến trước mặt cô. Lái xe xuống xe, mở cửa xe cho cô. Cô hơi mỉm cười với người lái xe, ngồi vào trong xe, tiếp tục nói chuyện điện thoại: "Vậy khi nào thì anh trở về?" "Còn chưa quyết định, anh muốn ở Anh thêm một khoảng thời gian." "À!" Cô nghe tiếng khởi động của ô tô, tay lảo đảo, chỉ tay vào di động của mình, ra hiệu lái xe đừng chạy xe, tránh việc cô nghe không rõ tiếng nói trong điện thoại. Người lái xe tắt máy, liếc nhìn vào kính chiếu hậu một cách kỳ quặc. An Nặc Hàn hỏi cô: "Em muốn anh trở về sao?" Cô nhớ tới mẹ đã nói: Mạt Mạt, yêu cậu ấy, hãy để cậu lấy lựa chọn cuộc sống cậu ấy muốn, yêu người cậu ấy muốn yêu. Cô cười cười: "Tự anh quyết định đi. Không nỡ quay về thì cũng đừng quay về." "Không nhớ anh à?" "Bình thường mà, cũng không phải rất nhớ." Trong điện thoại vang lên một giọng nữ ngọt ngào. "Anthony..." Giọng nói thật sự rất ngọt, so sánh với giọng nói mỹ nữ y tá của Tiêu Thành còn ngọt đến ngấy người. An Nặc Hàn nói: "Mạt Mạt, anh có chút việc, lát nữa gọi lại cho em." Mạt Mạt bỗng nhiên không còn hứng thú, từ chối thẳng thừng: "Không cần, anh bận gì thì bận đi, em không quấy rầy anh nữa." Cô ngắt điện thoại, nhét vào một bên, cuộn mình vào một góc ghế xe. Rất lạnh, cô khoác chiếc áo để quên trên xe lên vai, chiếc váy ẩm ướt bám vào người, càng lạnh. Cửa kính xe màu xanh ngọc phản chiếu bóng hình cô, đầu tóc ẩm ướt rối bù, trên mặt còn vương đầy những giọt nước, không biết là mưa hay là nước mắt. Cô lau một chút, đặt vào bên môi nếm rồi nếm, mặn mặn, chát chát. "Tôi không muốn về nhà..." Cô không muốn để bố mẹ trông thấy hình dạng nhếch nhác này của cô. Lái xe nghe hiểu ý của cô, đưa cô đi dạo khắp thành phố không có mục đích. Cô chăm chú quan sát phong cảnh của thành phố. Những tòa kiến trúc của Victoria trong mưa càng hiện vẻ trầm lặng. Nhà hát, triển lãm tranh, bảo tàng... trang nhã vươn thẳng trong buổi trời chiều mịt mùng, lặng đọng bên trong là văn hóa cả một thời lịch sử. Trong lúc vô tình, Mạt Mạt nhìn lướt qua một cửa hàng mặt tiền không lớn, trên bảng hiệu viết: "Tặng quà cho tương lai" Trên bức tường quét sơn tím có câu quảng cáo đặc biệt: Bạn có thứ gì muốn tặng cho tương lai không? Phía dưới còn có một chút số chữ nhỏ nhỏ đơn giản: Hãy để tiếc nuối lại cho quá khứ, đừng đưa tiếc nuối tới tương lai! Những lời này gây tác động cực lớn tới Mạt Mạt, cô vội vàng ngồi thẳng, hô lên: "Chờ một chút!" Người lái xe lấp tức đỗ xe ven đường. Mạt Mạt xuống xe, mở ô đi vào gian hàng kia, mới biết biết đây là một công ty vô cùng kỳ quái, phụ trách chuyển "thư viết cho tương lai." Đây là một loại dịch vụ không thường thịnh hành, khách hàng viết thư giao cho nhân viên trong hãng, nhân viên sẽ cất thư lại trong một két sắt, cũng dựa theo yêu cầu "ngày tháng và địa chỉ nhận thư" của khách hàng mà gửi cho "người nhận" khách hàng yêu cầu. Công ty hứa hẹn: thư nhất định sẽ đưa đến đúng hạn, tuyệt đối sẽ không mất hoặc lỡ hẹn, nếu không công ty sẽ gánh chịu toàn bộ trách nhiệm. Mức thu phí cũng rất hợp lý, mỗi bức thư giá hai mươi dollar, thời gian tăng thêm một năm, thu thêm phí bảo quản mười dollar. Nhân viên phục trách tiếp đón Mạt Mạt là một cô gái Australia còn rất trẻ, thuyết minh về công việc vô cùng chuyên nghiệp: “Có một số lời có lẽ hiện tại cô không muốn nói ra, không thể nói ra, như vậy cô có thể viết cho anh ấy hoặc cô ấy trong tương lai.” Thấy Mạt Mạt có phần xúc động, cô ấy còn nói: "Có một số lời có lẽ sau này cô quên nói, vậy sao không viết xuống bây giờ, chờ một ngày cô quên mất, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm truyền đạt giúp cô!" "Đừng để bản thân mình giữ lại bất kì sự tiếc nuối nào." ... Một câu nói sau cùng đã mê hoặc Mạt Mạt. Cô nhất thời xúc động, chọn ra một tờ giấy viết thư thật đẹp trên bàn, nhấc bút viết một đoạn, suy nghĩ một chút rồi vo giấy thành một cục, ném xuống đất, bắt đầu viết lại lần nữa. Mất bao nhiêu tờ giấy, cuối cùng cô mới viết được một bức thư: Anh Tiểu An, Khi anh nhận được bức thư này, em đã qua sinh nhật mười tám tuổi. Em đã trưởng thành, không cần anh chăm sóc và chiều chuộng. Em rất vui, anh có thể không cần vì thực hiện lời hứa mà phải lấy em. Em cũng có thể không cần lại dùng lời nói dối lừa anh nữa. Em cuối cùng cũng có thể nói cho anh biết: Anh Tiểu An, em yêu anh! Từ lúc còn rất bé rất bé, em đã ao ước tổ chức hôn lễ tại nhà thờ lớn nhất Hy Lạp, dưới sự chúc phúc của Athena đi tới bên cạnh anh... Anh nói em là một đứa trẻ, không thể nhẹ nhàng mà nói ra lời yêu. Thật ra yêu một người và tuổi tác không liên quan đến nhau. Mười tuổi cũng tốt, hai mươi tuổi cũng tốt, đều không quan trọng, quan trọng là người anh yêu lớn đến đâu. Khi anh mười tuổi, em là một đứa trẻ sơ sinh, anh đương nhiên không thể yêu em. Nhưng khi em mười tuổi, anh là một chàng trai rất hấp dẫn. Thế nên, em vẫn luôn yêu anh. Mãi cho đến ngày hôm nay em mới nói cho anh biết, vì em không muốn anh vì lời hứa với em, lại một lần nữa bỏ lỡ mất người con gái anh yêu! Anh Tiểu An, đừng quan tâm đến em, em không hề yêu anh, em sẽ lấy chồng, em sẽ hạnh phúc, em sẽ chăm sóc tốt bản thân, em sẽ sống cuộc sống thật vui vẻ hạnh phúc! Hứa với em, anh phải thật yêu thương chị Thâm Nhã! Em gái mãi mãi không lớn trong mắt anh: Hàn Mạt Cuối cùng, Mạt Mạt viết thời gian và địa điểm lên đầu thư, gập thư lại, bỏ vào trong bì thư, ngoài phong bì viết số di động, địa chỉ gia đình của anh, và ngày tháng nhận thư. Ngày hôm sau của sinh nhật mười tám tuổi của cô. *** Trong trung tâm quyền anh, hai người đàn ông lạnh lùng để trần nửa người đứng trên đài, chỉ có lúc này bọn họ mới có thể thể hiện được dã tính sâu trong máu thịt thời còn trẻ. Mồ hôi được làn không khí tươi mát thổi bay, bốc hơi dưới sự chiếu rọi của ánh sáng tự nhiên. "Stop!" An Dĩ Phong ngồi bịch xuống ngửa đầu tựa vào dây đài trên võ đài, gấp gáp thở, hưởng thụ một loại thỏa mãn sức lực kiệt quệ. "Không thể đánh tiếp! Loại vận động tiêu hao thể lực này đã không còn thích hợp với chúng ta rồi. Lúc nào rảnh chúng ta nên đi học đánh golf." "Nhanh vậy đã không còn sức?" Hàn Trạc Thần cười cười, ngồi xuống bên cạnh An Dĩ Phong, năm ngón tay vuốt mái tóc dính đầy mồ hôi, lộ ra con ngươi đen càng thâm thúy mênh mang. An Dĩ Phong hơi nhếch khóe miệng, cười xấu xa: "Em còn muốn chừa sức lại về yêu bà xã nhà em!" "Cậu ấy! Hoàn toàn bị hủy hoại trong tay Tiểu Thần rồi!" "Mỗi ngày ôm lấy cơ thể mềm mại đi vào trong mơ, trong giấc mơ không hề có mùi máu tanh và chém giết, nếu như cuộc sống này là hủy diệt, vậy em tình nguyện bị hủy diệt một vạn lần." Nhắc tới Tư Đồ Thần, ánh mắt không đứng đắn của An Dĩ Phong lập tức biến thành dịu dàng say lòng người. Hàn Trạc Thần lắc đầu: "E rằng ai cũng không nghĩ đến, những lời này sẽ tuôn ra từ miệng An Dĩ Phong cậu." Có lẽ thế đi! An Dĩ Phong không hề phủ nhận, cười nhắm mắt lại. Cuộc sống tại Hongkong với ông mà nói, phảng phất như đã là chuyện của kiếp trước. Hôm nay ông đã mất đi ham muốn với quyền lực và tiền tài. Cùng lắm cũng chỉ thầm nghĩ tích lũy một ít thứ tốt đẹp cho con trai ông, để An Nặc Hàn sống càng thêm tự do thoải mái, không bị bất cứ chuyện gì trói buộc. Nhớ tới con trai, An Dĩ Phong không nhịn được liếc nhìn Hàn Trạc Thần. Ông rất hiểu Hàn Trạc Thần, một người đàn ông đã trải qua sóng gió, đã chẳng còn biện pháp nào tin tưởng những người khác. Thế nên, Hàn Trạc Thần một lòng muốn giao sự nghiệp một tay mình gây dựng và con gái bảo bối của ông cho An Nặc Hàn. An Dĩ Phong ngập ngừng một lát, nói: "Hôm nay Tiểu An có gọi điện cho em, nói nó muốn ở lại Anh." "Ừ. Còn gì nữa không?" "Nó bảo chúng ta đừng nên ngăn cản Mạt Mạt và Tiêu Thành ở bên nhau nữa." An Dĩ Phong thấy Hàn Trạc Thần không nói gì, tiếp tục nói: "Thần ca, chúng ta đều là người từng trải, chuyện tình cảm không miễn cưỡng được." Trước đây, ông cho rằng Mạt Mạt và An Nặc Hàn là có tình cảm, chẳng qua là thời điểm có sai một chút, nảy sinh cảm giác sai lệch. Từ đó ông thổi gió một chút, để hai đứa con có thể trong lúc đó mà nổi lửa. Hiện nay xem ra ông đã sai rồi. Một người mà ngay cả tình cảm của bản thân cũng không kiểm soát được làm sao có thể đi kiểm soát được tình cảm của người khác. Hàn Trạc Thần thở dài: "Tôi không thích cái tên Tiêu Thành này." "Năm đó, cha vợ của em há lại chỉ không thích em, ông ấy hận không thể băm vằm em ra, nghiền xương thành tro bụi ấy chứ." An Dĩ Phong nói: "Hiện nay thì sao? Còn không vẫn phải nhận thằng con rể em đây?" "Phong, cậu cho rằng Tiêu Thành có thể thật lòng với Mạt Mạt sao? Cậu ta là em trai Tiêu Vi..." Anh Dĩ Phong chặn đứng lời Hàn Trạc Thần: "Anh còn là kẻ thù không đội trời chung với Thiên Thiên đấy!" Hàn Trạc Thần trầm mặc. "Tiểu An bảo em nói với anh, chuyện nó hứa với anh nhất định nó sẽ làm. Nhưng trước khi Mạt Mạt mười tám tuổi, xin anh đừng cản trở chuyện cô bé muốn làm. Nó nói: có một số việc phải tự mình nhìn rõ mới có thể cam lòng." "Ừ." Bởi vì đều yêu phải người không nên yêu, nên trong lòng Hàn Trạc Thần và An Dĩ Phong so với bất kì ai đều hiểu được, yêu là loại tình cảm mù quáng nhất! Cho dù tận mắt thấy người mình yêu giơ dao lên trước mặt mình, cho dù người mình yêu còng tay mình đưa đến trước cục cảnh sát, họ cũng không oán trách không hối hận. "Ngu xuẩn" đến nước này, họ làm sao có thể yêu cầu một đứa trẻ hơn mười tuổi có đôi mắt phân tích sự đời! Bọn họ bảo vệ tình yêu Mạt Mạt quá tốt, không để cô bé trải qua chút mưa gió nào, không để cô bé tiếp xúc với hiện thực xấu xa. Cuộc sống bao bọc như chân không này ngược lại khiến cho Mạt Mạt quá mức ngây thơ, dễ dàng tin tưởng người khác, cho rằng đàn ông khắp thế giới đều giống như An Nặc Hàn, từ trong thâm tâm yêu thương cô bé, chiều chuộng cô bé. An Dĩ Phong lấy một chiếc khăn mặt đưa cho Hàn Trạc Thần, nói: "Có thể chờ Mạt Mạt bị Tiêu Thành hoàn toàn tổn thương một lần, cô bé mới có thể cảm nhận được Tiểu An yêu cô bé bao nhiêu." "Cũng được, hẳn là nên để Mạt Mạt biết nhân tính có bao nhiêu điều đáng ghê tởm, nếu không thì nó sẽ không thật sự lớn được." *** Lại một năm nữa trôi qua. An Nặc Hàn đã một năm không trở về, anh nói muốn ở bên ngoài trải nghiệm một thời gian, tìm công việc ở Anh. An Dĩ Phong đương nhiên phản đối, đáng tiếc là không có sự phối hợp của Mạt Mạt, ông cũng bó tay với An Nặc Hàn. Trong một năm này, Tiêu Thành đồng ý trị liệu vật lý dài hạn, vết thương đã khỏi hẳn, mỗi ngày đều luyện tập phát thanh, nhưng mỗi lần hát đến âm cao, thanh âm sẽ chênh vênh. Mạt Mạt nhìn ra được Tiêu Thành rất khổ sở, nhưng anh ta trước giờ không hề trách cứ cô, ngược lại đều an ủi cô nói: không thể hát cũng không sao, anh còn có thể học sáng tác. Âm nhạc không phải là âm thanh mới có thể biểu đạt. Anh ta còn hỏi cô: "Chờ anh tốt nghiệp, muốn đi Vienna học nhạc, em đi cùng anh không?" Mỗi khi đến lúc này, Mạt Mạt đều trầm lặng, cô không dám hứa hẹn bất kỳ điều gì, cô biết rõ không thực hiện lời hứa làm người ta tổn thương thế nào. Vào giữa hè, những khóm hoa bỉ ngạn trong vườn lại nở rộ cả một vùng. Mạt Mạt quấn lên mái tóc dài đến thắt lưng, vội vàng bận rộn dọn dẹp phòng của An Nặc Hàn, bồn hoa cúc mới nở đặt bên cạnh bàn, quyển sách anh mới lật được một trang, đặt trên bàn học. Bệ cửa sổ, bàn học, giá sách... lau đến khi không còn một hạt bụi, trải lên trên giường tấm ga, chiếc chăn cô tỉ mỉ chọn lựa. Sau đó, cô bỏ thứ gì đó của mình vào phòng bên cạnh, bày biện giống như vậy... Làm xong tất cả mọi thứ, cô ôm chiếc gối mềm mại nằm trên giường anh, nhìn đồng hồ đeo tay. Ngày mai An Nặc Hàn sẽ trở về, cho dù chỉ là về nghỉ phép. Thế nhưng vừa nghĩ đến có thể nhìn thấy anh, cô liền không nén được trống ngực đập dồn. ... Ngày hôm sau, Mạt Mạt sớm tới sân bay, đứng ở nơi gần cửa ra máy bay nhất, nhìn vào trong. Không ít hành khách vội vàng đi ra va phải cô, cô cười cười xin lỗi người ta. Một năm không gặp rồi, anh sẽ trông thế nào đây? Lại càng thêm đẹp trai? Hay càng chín chắn hơn? Anh nhìn thấy cô sẽ mang biểu tình gì? Là thản nhiên chào hỏi cô, hay lại xúc động ôm lấy cô, nói: "Mạt Mạt, anh rất nhớ em!" Cô nên phản như như thế nào? Lại nghĩ tiếp, những thứ này đều không quan trọng! Có thể nhìn thấy anh, cái gì cũng không cần nói không cần làm, cô cũng rất vui vẻ rồi! Xa xa, bóng mình An Nặc Hàn xuất hiện trước mắt cô. Anh gầy, đường nét khôi ngô nhu hòa trở nên góc cạnh rõ ràng, đáy mắt bình lặng, không tìm ra sự dịu dàng quen thuộc. Còn có nét cười của anh, lạnh nhạt đến nỗi khiến cô không quen... Toàn bộ sự vui sướng biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là sự hoảng loạn không biết làm thế nào. Cô không biết nên làm thế nào đối mặt với anh, cũng không nghĩ ra bản thân mình nên nói cái gì. Đường mắt của họ giao nhau trong không trung. Mạt Mạt nỗ lực muốn nhìn rõ vẻ mặt của anh có phải có kích động và hưng phấn hay không, bất đắc dĩ, đôi mắt bị hơi nước làm mờ, cho dù cô cố gắng thế nào cũng không thấy rõ. An Nặc Hàn đang đứng trước mặt cô, thả vali xuống, vươn hai tay ra, thản nhiên cười với cô. Mạt Mạt quăng tất cả mọi thứ ra sau đầu, nhắm mắt lại ôm lấy anh. "Anh Tiểu An!" Giây phút này cô có một loại ham muốn mãnh liệt, cô muốn ôm anh, không bao giờ buông tay. Bất kể trong đầu anh nghĩ đến người con gái nào, bất kể anh không muốn thế nào, cô đều không muốn rời khỏi anh. Anh ôm khuôn mặt của cô, ngón tay lưu luyến trượt qua mái tóc dài, in lên trán cô một nụ hôn thật sâu. "Mạt Mạt, em chẳng thay đổi chút nào!" Cô mỉm cười, đáp lại anh một nụ hôn thật dài bên má: "Anh Tiểu An, anh cũng không thay đổi!" An Nặc Hàn buông cô ra, đến ôm hai đôi vợ chồng tới đón anh, từng người một, rồi đưa tay ôm lấy vai Mạt Mạt rời khỏi sân bay.