ó chút chuyện xưa còn không nói xong liền coi như hết. Nhân có thời điểm, liền không nên như vậy tích cực. Chính là đạo lý đó, sau này nàng mới minh bạch…… Tam Muội chân hỏa! Lửa cháy vây thân, Ngọc tỳ bà đồng tử co rút nhanh, ra sao cũng không ngờ được hôm nay hội táng thân như thế. Ánh lửa bùng tận trời bên trong đã xem không rõ bóng dáng Ngọc tỳ bà, nhưng mặt đất bằng phẳng nổi lên một trận cuồng phong, phong tùy thế lửa, chốc lát thời liệu triệt thiên quan; hỏa thừa dịp phong uy, trong khoảnh khắc đốt lên hộ. Giờ phút này sắc trời đã ám, màn trời như mực nội ẩn hiện điện quang, Khương Thượng nghiêng đầu nhìn Đế Tân gật đầu, "Thỉnh bệ hạ và chúng phi tốc tốc về tránh, thần đem dẫn hạ lôi đình." Chỉ thấy hai ngón tay của hắn bắt quyết, đầu ngón tay trực chỉ trời cao! Một đạo tiếng sấm liên tục ầm ầm nổ vang, phá vỡ tầng mây, đột nhiên đánh về hướng Ngọc tỳ bà đang bị Tam Muội chân hỏa nhiễu thân! Cùng thời khắc đó, Đế Tân phát giác thân thể thiếu nữ trong ngực cứng đờ, hắn cúi đầu nhìn nàng. Tô Tô miễn cưỡng bài trừ một nét thoáng hiện tươi cười, quay mặt đi, "Bệ hạ... Ta... ta sợ." Đế Tân nắm thật chặt hai cánh tay, ôm nàng càng chặt. Ít lâu sau, phong thu hỏa ngừng, sau khi sương khói tiêu tán, tại chỗ hiện ra một ngọc thạch tỳ bà toàn thân sáng bóng. Khương Thượng hạ mắt, nói "Bệ hạ, yêu quái đã hiện ra nguyên hình." Một bên cung nhân tốp năm tốp ba nơm nớp lo sợ tới gần, cẩn thận dè dặt nhặt tỳ bà lên, bước nhanh hiến cho Đế Tân. Tô Tô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Ngọc tỳ bà bị đánh hồi nguyên hình trong tay Đế Tân, nguyên bản... nàng ra sao cũng không thể tưởng tượng, ra sao cũng không thể ngờ Ngọc tỳ bà thế nhưng lại vì nàng... mà rơi vào kết cục như vậy. Phảng phất có một thanh băng lạnh hòa theo đáy lòng dấy lên, toàn thân phát lạnh, ý nghĩ phiêu diêu. Khương Thượng... móng tay khắp chặt lòng bàn tay, cặp mắt dịu ngoan khiếp đảm hạ xuống che dấu phẫn nộ nập trời, tầm mắt nàng dao động một vòng trên mặt hắn, tối hậu hình ảnh dừng tại cổ họng Khương Thượng, cũng là lần đầu tiên Tô Tô có ý niệm sát nhân. Bất luận Đát Kỷ là yêu, dù cho là đứng ở góc độ là người, nàng cũng đã chọn đứng bên phía Mị Hỉ, Ngọc tỳ bà, lần này nàng về tình về lý vô công vô tư, không thể không trừ đi Khương Thượng. "Bệ hạ..." Thiếu nữ kéo cánh tay áo hắn nhỏ giọng cầu khẩn, "Ngọc tỳ bà này hảo xinh đẹp, Tô Tô cũng thông thạo chút âm luật. Bệ hạ... có thể hay không, nối thêm dây đàn cho cây tỳ bà này, nhượng Tô Tô thử xem ngọc thạch âm sắc ra sao, tối nay khảy đàn cấp bệ hạ nghe?" Đế Tân nói, "Yêu vật như vậy vốn là nên hủy tại chỗ, lưu bên người lâu ngày sẽ phát sinh biến cố." Thiếu nữ không cam tâm mân mê miệng, "Chính là nó hại ta lâu như vậy, Tô Tô về sau cũng muốn mỗi ngày đàn nó để trả thù." Đế Tân liếc mắt lườm Tô Tô một cái, "Đừng tái tùy hứng, còn ngại chính mình chưa đủ tai họa?" Lời nói chưa dứt, thình lình một trận khói đặc theo làn gió bao phủ phạm vi hơn mười dặm xung quanh nơi đây! Đế Tân theo trực giác đưa tay nghĩ ôm lấy thiếu nữ, thiếu nữ tựa như dưới chân không ổn, thân hình lay động, hướng hắn duỗi tay ra. "Bệ hạ!" Thiếu nữ kinh hô một tiếng, tiếp theo nháy mắt sương mù đột nhiên tăng thêm, tại chỗ liền nháy mắt mất đi thân ảnh nàng. Không nói đến sau này Tô Tô trộm đem Ngọc thạch tỳ bà đặt ở Trích Tinh lâu, hấp thụ linh khí của thiên địa, thụ nguyệt chi tinh hoa, mấy năm sau, lại lần nữa nhấc lên một hồi diệt thế nhiệt triều… ~~o~~ Giờ phút này, sâu trong làn sương khói, Mị Hỉ kéo tay Tô Tô bay nhanh, sắc mặt hắn trầm lạnh đến cực điểm, hai mắt đỏ đậm, một tay ôm ngang Ngọc thạch tỳ bà, một thân giấu không được sát khí lấn át dày đặc. Tô Tô há to mồm, muốn nói cái gì, rồi lại không biết lúc này còn có thể nói cái gì, nửa ngày chỉ có thể ngáp ra một câu, "Ngọc tỳ bà nàng... còn có thể cứu được trở về?" Mị Hỉ trả lời, "Việc này ngươi không cần nhúng tay. Nhưng mà Tô Tô, ta cũng có một chuyện muốn hỏi ngươi." Tô Tô mê hoặc quay sang, "Chuyện gì?" Mị Hỉ trầm mặc khoảng khắc, nói, "Ngươi... trước đây có liên quan gì đến Khương Thượng?" "Thế nào có khả năng!" Tô Tô bi thương kêu một tiếng, nhưng nghĩ kỹ lại, nàng là không có, chân chính Đát Kỷ chắc là có = =! Chỉ lại phải ngượng ngùng bổ sung, "Ta mang máng nhớ, hình như có một chút." "Vậy sao?" Mị Hỉ dời mắt, không có tái mở miệng. Nhưng Tô Tô cảm thấy khí lực bàn tay đang cầm tay nàng của hắn mơ hồ lại thêm rất nhiều. Tô Tô chỉ giả vờ như không biết, hỏi, "Ngọc tỳ bà nàng... có sao không?" "Tam Muội chân hỏa dù sao cũng là phi phàm hỏa, nội đan của Ngọc tỳ bà bị hao Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Chớ Cười Ta Hồ Vi Trang 36 - Tiểu Thuyết Ngôn Tình | Đọc Truyện | Kênh Truyện http://m.khutaigame.com/doc-truyen/940-cho-cuoi-ta-ho-vi-page-36.html#ixzz2Ybzkl4bp tổn, nguyên linh cũng bị đánh tan." Nói đến đây, sát khí trong mắt Mị Hỉ càng đậm, "Bên trong hoàng thành Triều Ca có Trích Tinh lâu, tụ tập tất cả linh khí của vận thế thiên hạ Thương Thang..." Nói đến đây, hắn ngừng lại một chút, rồi nói tiếp, "Ngày sau ta sẽ lén vào cung, đem nguyên hình Ngọc tỳ bà đặt trên Trích Tinh lâu, giúp nàng ẩn thân hấp thu linh khí thiên địa nhật nguyệt tinh hoa trên đó, có thể sau năm năm sẽ khôi phục lại." "Ta làm." Tô Tô dừng bước, "Mị Hỉ, để cho ta làm." Nàng thật là không nguyện ý nhượng hắn tiếp tục mạo hiểm. Mị Hỉ liếc xéo nàng một cái, "Ngươi còn ngại chính mình hiện giờ không đủ phiền phức sao?" Tô Tô u buồn ôm đầu, "Không sao, ta hiện giờ còn tính là thụ sủng, cố gắng làm nũng thêm một chút, Đế Tân sẽ nhận lời ta đi Trích Tinh lâu tấu đàn, đến lúc đó ta liền thừa thời cơ mang theo Ngọc tỳ bà, giấu kỹ chút liền có thể." Mị Hỉ trầm ngâm, Tô Tô lắc lư tay hắn, "Hảo Mị Hỉ, ta thật không có vấn đề, ngươi cứ cho là cấp ta cơ hội biểu hiện. Lại nói, trong hiện thế trừ bỏ Ngọc tỳ bà, chỉ thừa lại ngươi có thể chiếu ứng, phối hợp với ta để hoàn thành công việc, Mị Hỉ, ngươi không cần lại mạo hiểm vào cung. Sau ngày hôm nay, Đế Tân nhất định sẽ làm cho Khương Thượng lưu thủ trong cung, để trấn yêu tà. Đến lúc đó....nếu như bị những người khác phát hiện ngươi đem Ngọc tỳ bà vào Trích Tinh lâu..." "Thực sẽ không có việc gì, nếu không nữa thì, ta liền quang minh chính đại câu dẫn Đế Tân nhượng ta mang theo Ngọc tỳ bà lên Trích Tinh lâu tấu đàn, cũng là có thể. Hảo Mị Hỉ, ngươi đừng làm cho ta lo lắng có được không?" Tô Tô đem âm cuối kéo dài ra nhảo nhoẹt. "Ngươi... !" Thiếu niên quẫn bách quay mặt đi, lúng túng nói, "Thế nào nói chuyện một cách buồn nôn như vậy." Tô Tô đem mặt để sát vào hắn, cố ý nũng nịu, "Mị Hỉ, ngươi đồng ý với ta đi~" Hắn không tự nhiên đẩy mặt Tô Tô ra, quát, "Ngươi lại đang nói bậy cái gì!" Tô Tô cũng không tiếp tục nói chọc cười, lui người về sau một chút, trịnh trọng nói, "Mị Hỉ, ta biết rõ ngươi không yên tâm ta. Tin tưởng ta, thật sẽ không sao. Lần này chuyện của Ngọc tỳ bà... đều là do ta gây ra, vô luận ra sao, ta quyết không hi vọng ngươi xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn." Mị Hỉ giật mình, rốt cục thỏa hiệp nhượng bộ trả lời, "Được rồi, ngươi đã kiên trì như vậy. Hiện giờ phi tần trong cung cùng triều thần trong triều đều châm chích ngươi, ngươi... phải cẩn thận một chút. Nếu có xảy ra chuyện gì, phải lập tức liên lạc với ta." "Ta biết rồi." Thiếu niên nghiêng đầu nhìn nàng, trong lúc kéo tay Tô Tô đi xuống chân núi. "Còn có chuyện gì không?" Tô Tô hỏi, trong lòng thầm thắc mắt tại sao hắn đột nhiên như vậy nhìn nàng. Mị Hỉ vội vã quay mặt sang chỗ khác, "Không có, không có gì." nhưng sau đó lập tức lại ác thanh ác khí nói, "Bởi vì thấy ngươi gần đây già hơn rất nhiều! Đại nương, ngươi nên hảo hảo bảo dưỡng thân thể!" Cái tên tiểu quỷ đáng chết này... Tô Tô trên trán tuôn ra gân xanh! Bằng ngươi mặt mũi này mà muốn cậy mạnh? Coi chừng trí tuệ vĩ đại của lão nương đè chết ngươi. =.= Nàng không để lại dấu vết đưa tay sờ sờ khóe mắt của mình, phi thường hảo, một điểm nếp nhăn đều không có, sau đó rì rì ngoái đầu đảo cặp mắt trắng dã háy Mị Mỉ, không thèm cùng hắn so đo. Hai người liền trầm mặc một cách kỳ dị, dưới chân núi yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhợt nhạt của nhau. "Ngươi muốn mang ta đi nơi nào?" Lại đi nửa buổi, nhìn sắc trời, trăng lên đỉnh đầu. Nếu nàng còn không trở về, ngày mai nàng lông tóc vô thương xuất hiện, sợ là sẽ khiến cho mọi người hoài nghi. Mị Hỉ mân miệng, hắn luôn mơ tưởng cùng nàng ở một chỗ, lâu một chút, càng lâu càng tốt. "Mị Hỉ?" Không nỡ thả nàng trở về, hắn chỉ phải dùng khẩu khí ác liệt, nói "Gọi làm gì, còn có chuyện gì chưa thông báo sao?" Tô Tô nói, "Chuyện gì?" Thiếu niên xụ mặt mội hồi, rồi nói bâng quơ, "Nhóm yêu quái ở Hiên Viên mộ rất nhớ ngươi, hi vọng ngươi có thể sớm trở về." Tô Tô "A?" một tiếng, trước khi nàng đi, nàng cùng đám yêu quái kia giao tình có tốt như vậy sao? Mị Hỉ bỗng dưng nghĩ đến một chuyện, tâm tình nhất thời mãnh liệt lên, "Năm nay chính là "Đế Lưu Tương" chín trăm chín mươi chín năm một lần, Tô Tô, có lẽ Ngọc tỳ bà không cần tới năm năm đã có thể trở về!" Đây là lần đầu tiên hắn nói tới chuyện này, "Đế Lưu Tương" xuất hiện vào ngày mười lăm tháng bảy, mỗi chín trăm chín mươi chín năm một lần, vào lúc đó chỉ căn tu luyện một đêm đã có thể thu được nhật nguyệt tinh hoa cả ngàn năm, trước đây hắn từng cùng Ngọc tỳ bà tính qua, lần này nơi "Đế Lưu Tương" rớt xuống chính là hoàng cung, đến lúc đó Tô Tô cũng có thể mượn "Đế Lưu Tương" một lần nữa khôi phục pháp lực. Tô Tô thật không biết cái gì là "Đế Lưu Tương", chỉ có thể buồn bực không hiểu giả hiểu, cũng làm ra một bộ vui mừng, "Thực sao! Ta thật là cao hứng ghê." Mị Hỉ nói, "Đêm mười lăm tháng bảy, tất sẽ có không ít yêu quái cũng đi hoàng cung, ngươi nhớ rõ đêm đó phải chờ ta, đừng để yêu quái đem ngươi làm đồ bổ." Tô Tô thuận theo gật đầu, "Được." Mị Hỉ nói chuyện nhảm kéo dài thời gian một hồi, thẳng đến cảm ứng được Khương Thượng sắp phá giải mê chướng của hắn, sắp sửa truy tung đến nơi đây, mới thô lỗ kéo Tô Tô đi trở về. Đêm tối đen, Tô Tô nghiêng ngã lảo đảo đi theo phía sau Mị Hỉ, đột nhiên vấp chân, Tô Tô ngã chúi về phía trước— "A..." Tiếng hô trong cổ còn chưa ra khỏi miệng, bên hông liền căng thẳng, tiếp theo nháy mắt, nàng liền bị Mị Hỉ ôm lấy eo kéo vào trong ngực. Bộ ngực thiếu niên rất rắn chắc, cái mũi Tô Tô đụng vào khuôn ngực cứng ngắt của hắn, nàng không khỏi bi thương kêu một tiếng, che cái mũi định ngẩng đầu. Đột nhiên đầu bị đè trầm xuống, Mị Hỉ một tay ôm chặt eo nàng, tay kia thì đè lại đầu Tô Tô, một lần nữa đem đầu nàng ép vào trong ngực. Xoang mũi nháy mắt bị mùi hương thanh đạm vị cỏ xanh thuộc về thiếu niên chiếm cứ, Tô Tô già cả mặt đỏ lên, công phu nỗ lực che giấu cảm tình của tiểu gia hỏa này khiếm khuyết cực kỳ, nàng mới vừa rồi là nỗ lực lắm mới bảo trì tư thái giả ngu tự nhiên, giờ phút này hắn…… như vậy, nàng nên... ra sao mở miệng, đối mặt lẫn nhau mới là tốt. "Này.... " Thiếu niên đem cằm đặt tại đỉnh đầu nàng, siết chặt hai cánh tay, "Đại nương, thực không nghĩ thả ngươi trở về."