Cho Anh Nhìn Về Em - Tập 2

Chương 39 : quyển 2 - chương 39

Chương 39 - Chúng ta còn có thể tin tưởng điều gì? .Thi thể Bình Phượng được Cát Niên đứng ra thu liệm rồi chôn cất theo cách đơn giản nhất. Cô đứng trước bia mộ của Bình Phượng, dường như vẫn có thể nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch không để đâu cho hết ấy. Cô nói: “Để mình giúp cậu một lần đi, Cát Niên, mình cũng chỉ giúp cậu lần này thôi.” Chỉ lần này thôi, cô đã dùng cả tính mạng của mình. Sau này Cát Niên cũng quên mất Hàn Thuật rốt cuộc đã đứng bao lâu để xem hết đống ảnh đó, không sót một tấm nảo. Cô chỉ nhớ rất lâu sau đó anh mới hỏi một câu: “Ai đưa cho em?” Cát Niên đờ đẫn trả lời: “Người đã chết.” Thế rồi hai người đứng đối diện nhau, không ai khóc, không ai có lấy một biểu hiện thừa. Bọn họ chỉ đứng đó, như hai kẻ ngốc, như hai bức tượng đất đổ nát, như hai con ma cô độc mất đi linh hồn lúc nửa đêm. Sau đó Hàn Thuật ra về, bóng anh rời đi nhìn từ đằng sau hệt như một con thú. Không, không phải con thú, nên nói là một con sói nhỏ vừa mở mắt trân trân đứng nhìn bầy sói nuôi dưỡng nó lần lượt chết đi ngay trước mắt. Bọn họ thậm chí còn không thể mở miệng an ủi nhau, cũng như một vết tước rách toác, hai người đều phải giữ chặt, chỉ cần lỏng tay máu sẽ phun trào, rồi không còn sống nổi nữa. Sau này Cát Niên mới biết, phỏng đoán của mình tối đó đúng đến tám chín phần. Rõ ràng là loại chuyện vụ án vẫn hay được viết trong mấy quyển văn học vỉa hè, lúc đọc thì ly kỳ, sau mới phát giác ra sự xấu xí và đẫm máu của nó. Chánh án Tòa án Nhân dân tối ấy năm nữa là bị lui về tuyến hai, Hàn Thiết Văn thông qua cậu tài xế nhỏ của mình tình cờ quen biết ngài Diệp và ngài Thôi, hai doanh nhân thành đạt từ lâu đã “ngưỡng mộ” ông. Hai vị doanh nhân này tận dụng hết khả năng lôi kéo xây dựng một mối quan hệ tương đối hữu hảo với chánh án Hàn quyền cao chức trọng. Nếu như đổi lại là mấy năm trước, chánh án Hàn vẫn lấy ác làm thù, tự coi mình là thanh cao e rằng còn chẳng thèm đếm xỉa đến họ, ông không thiếu tiền, cũng không thiếu quyền, gì cũng không thiếu, cương định nguyên tắc không màng dục vọng. Nhưng thời cơ hai người đó xuất hiện lại rất tế nhị, bởi cũng đúng khi đó, Hàn Thiết Văn đột nhiên kinh ngạc nhận ra một sự thật từ một trang công văn nội bộ và những dấu hiệu quanh mình – ông già rồi, hoặc nói, ông sắp già rồi. Ông không cần có thêm tiền đồ, danh lợi, nhưng ông không thể chấp nhận mình đang già đi, bởi ông đã quen với một Hàn Thiết Văn uy nghiêm quyền cao chức trọng, đã quen với sức mạnh và hoài bão cao xa. Khi ông già đi, khi ông về hưu, không còn những người cung kính vây quanh ông nữa, không còn sức mạnh một lời nói ngàn vàng, ông sẽ trở thành lão già lẩm cẩm vừa tưới hoa trên ban công vừa oán trời trách người. Ông có thể trả bất kỳ giá nào để đổi lại tuổi trẻ của mình, dù chỉ là một kiểu ảo giác. Đáng sợ nhất là, trên người người vợ đã đầu ấp tay gối cùng mình ba mươi năm nay, ông phát hiện ra mình đã dần dần không nổi nữa rồi. Loại người như Diệp Bỉnh Văn và Thôi Mẫn Hành, Hàn Thiết Văn đã gặp rất nhiều, ông xem thường bọn họ, có chút tiền đã tự cho rằng có thể lên trời, nhưng khi xuất hiện bên cạnh ông lại chỉ như hai con chó cúi mõm. Vậy mà lúc này hai con chó bợ đỡ nịnh hót ấy lại như đi guốc trong bụng ông, do thám và đáp ứng nỗi sợ tuổi già của ông. Ông phải tóm lấy thứ gì đó, nếu không sẽ không kịp mất. Thế là ông khinh bỉ bọn họ nhưng vẫn hưởng thụ những bợ đỡ của bọn họ, làm vậy khiến ông cảm thấy mình vẫn còn hữu dụng, vẫn còn sức mạnh. Ông bắt đầu nhận số tiền ấy, không chỉ là của hai người họ, còn cả của người khác, ông thậm chí không biết mình giữ nhiều tiền thế để làm gì. Khoản tiết kiệm của ông đủ để ông an nhàn dưỡng lão, vợ ông, con trai, con gái cả đời sống mà không phải lo nghĩ gì, ông chỉ là cần cảm giác sở hữu đó, thứ sở hữu điên cuồng, ông đang đứng trước ranh giới quyền lực, còn không sở hữu thì sẽ vĩnh viễn mất đi. Tiếp đó rất tự nhiên, hai kẻ họ Diệp và họ Thôi khéo léo hiểu lòng người ý tứ mang đến một cô gái. Đó là một cô gái điếm bẩn thỉu nhưng vẫn còn trẻ. Một người cả đời thanh cao như Hàn Thiết Văn bắt cô gái điếm đó mặc quần áo giản dị, tết tóc bím theo kiểu các cô gái thời ông còn trẻ vẫn thích, khi ông leo lên người ả điếm đó, ông có thể mặc sức làm những chuyện mình muốn làm, ông cuối cùng cũng cảm thấy mình đã lại chinh phục được những năm tháng tuổi trẻ đã sớm không còn, thứ khoái cảm đó ông chưa bao giờ đạt được với vợ hay bất kỳ cô gái cao quý nào khác ông từng biết. Ông biết việc này vô sỉ và nguy hiểm, nhưng ông mê muội. Tuy nhiên có một điều mà người thông minh như ông không nhận ra, đó là, cô gái điếm đó lại là một đôi với cậu tài xế của ông, thằng nhãi Tạ Vọng Niên mặt mũi thật thà chất phác chạy tới chạy lui chịu cực chịu mắng, nhưng lại ngấm ngầm bày mưu sau lưng ông. Tạ Vọng Niên đã móc nối với Bình Phượng, bày mưu dùng máy quay giấu trong phòng lén quay lại những hình ảnh bẩn thỉu của Hàn Thiết Văn, bọn họ không định tống tiền Hàn Thiết Văn, không chỉ vì bọn họ không dám, mà còn vì có một kênh tốt hơn. Ngài Thôi và ngài Diệp trong câu chuyện này đồng ý trả giá rất cao để mua lại những bức ảnh và đoạn phim ấy, giữ lại chưa biết chừng có hữu dụng lớn, còn số tiền ấy đủ để cặp tình nhân cao chạy xa bay hưởng thụ một đoạn đời mới. Mọi tội ác dần sinh sôi, manh nha, mọc ra những xúc tu đen tối. Nào ngờ Bình Phượng trước khi cao chạy biết được cục diện bế tắc Cát Niên gặp phải, cô quyết tâm phải giúp Cát Niên, vì vậy, cô nghĩ, dù gì những bức ảnh ấy cũng đã chụp rồi, cô cũng đã căm ghét lẽo dê béo ấy từ lâu, chỉ cần tiện gửi cho Cát Niên một phần là có thể khiến lão già đó lập tức “ngã ngựa”, từ giờ không còn làm cái cành vướng ở giữa được nữa. Cô lén lút gửi ảnh, bưu phẩm vừa gửi đi bước trước, bước sau Tạ Vọng Niên đã phát hiện thiếu mất mấy bức ảnh, đó là thứ cậu ta đem bán lấy khoản tiền lớn, cậu ta đã đợi lâu vậy rồi, chính là để hốt một đống lớn, nếu như bức ảnh truyền ra ngoài, Hàn Thiết Văn đổ rồi, bọn Thôi Mẫn Hành cũng chẳng phải mấy thằng ngốc, sao còn nhả tiền ra nữa? Kế hoạch lớn của cậu ta đều bị con đàn bà ngu ngốc Bình Phượng này hủy hoại. Thế là bọn họ cãi vã đánh lộn trong căn phòng trọ của Bình Phượng, cậu ta hỏi cô đưa ảnh cho ai, bắt cô đi đòi lại, cô không chịu. Bình Phượng bừa bãi ngang ngược cậu đã chịu đủ lắm rồi, Tạ Vọng Niên tức đến đỏ mắt. Đến khi bình tĩnh lại, cậu đã đâm lên người mình yêu ba nhát dao đẫm máu… Đây là một câu chuyện hạng ba khiến người ta muốn khóc mà không nổi; nhưng câu chuyện này gần như đã cuốn hết mọi người bên cạnh Cát Niên vào trong. Hàn Thuật gần như đã đập vỡ hết mọi thứ có thể đập vỡ ở nhà bố mẹ. Mẹ anh đau khổ tuyệt vọng, người anh gọi là bố, cả đời kính trọng thì cúi đầu yên lặng. Anh chỉ thẳng vào mặt bố mình, gào lên phẫn nộ trong đống đổ nát: “Là ai đã nói với tôi phải tin trên đời này có chính nghĩa? Là ai đã dạy tôi sống phải làm người trong sạch? Là ông! Nhưng ông làm tôi còn có thể tin gì nữa? Tôi sống đến ba mươi tuổi đầu, nửa đời người đều là đuổi theo ông, kết quả ông lại là một lão khốn không biết sĩ diện!” Anh lập tức bị ăn một cái bạt tai, khóe miệng rớm máu, nhưng không đau một chút nào. Người đánh anh là mẹ. “Con muốn mẹ chết không?” Bà Tôn Cẩn Linh đã nói thế với cậu con trai cưng của bà, “Hàn Thuật, coi như mẹ xin con, hủy mấy tấm ảnh đó đi.” Bà hận chồng mình, nhưng bà cũng hận thằng con trai đã không màng hết thảy xé tan tấm màn tủi hổ ấy. Hàn Thuật rời khỏi nhà trong những giọt nước mắt tuôn trào như vỡ đê của mẹ. Anh là thằng con bất hiếu, thế giới của anh đã sụp đổ, nhưng anh cũng đã khiến thế giới của mẹ sụp đổ. Nhưng anh không còn cách nào khác, anh nuốt không nổi, chỉ cần nghĩ đến bộ dạng của người bố anh đã tôn sùng như một vị thần suốt nửa cuộc đời trong tấm ảnh, anh lại muốn phát điên. Cũng trong buổi tối ngày hôm đó, trong khách sạn đang tạm trú, Hàn Thuật nhận được cuộc điện thoại của chị gái Hàn Lâm gọi từ nước ngoài. Chắc rằng Hàn Lâm cũng đã biết chuyện rồi. “Chị cũng lại khuyên em hủy mấy bức ảnh đó phải không?” Hàn Thuật ngồi trên sàn nhà, say khướt dựa vào mép giường hỏi chị. Giọng Hàn Lâm nghe có vẻ xa vời mơ hồ, “Hàn Thuật, em sẽ làm thế nào?” Hàn Thuật hỏi lại: “Nếu là chị thì sao?” Hàn Lâm từng là sinh viên đứng đầu một học viện luật ở trong nước, là cô con gái Hàn Thiết Văn luôn hãnh diện, nhưng cô đã từ bỏ hết những thứ đó để đến một nơi đất khách xa xôi. Lúc này, đối diện với câu hỏi của em trai cô chỉ biết im lặng. Sau khi trời sáng, Hàn Thuật đích thân trình những bức ảnh đó lên ban giám sát kiểm tra kỷ luật cấp cao. Khi làm việc này anh không hề do dự, nhưng khi trở về khoảng sân nhỏ của Cát Niên, anh lại giũ bỏ hết vẻ chính nghĩa của mình, úp mặt lên đầu gối cô mà khóc tức tưởi. “Anh còn có thể tin vào gì đây? Anh không còn gì nữa rồi, không còn gì nữa rồi.” Gia đình của anh, bố mẹ của anh, tín ngưỡng của anh, sự kiêu hãnh của anh, tất cả đã bị hủy diệt hoàn toàn trong vòng một ngày, bên cạnh chỉ còn lại cô gái luôn bình tĩnh như nước hồ mùa đông này, nhưng cô cũng chẳng thuộc về anh. Thi thể của Bình Phượng được Cát Niên đứng ra thu liệm rồi chôn cất theo cách đơn giản nhất. Cô đứng trước bia mộ của Bình Phượng, dường như vẫn có thể nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch không để đâu cho hết ấy. Cô nói: “Để mình giúp cậu một lần đi, Cát Niên, mình cũng chỉ giúp cậu lần này thôi.” Chỉ lần này thôi, cô đã dùng cả tính mạng của mình. . Sau đó Cát Niên tìm đến bố mẹ cô, cặp vợ chồng già đã mất đi đứa con trai và cũng là chỗ dựa duy nhất. Vợ chồng Tạ Mậu Hoa dường như đã bạc trắng đầu chỉ trong một đêm, họ khóc đến không còn nước mắt, chỉ biết như hai kẻ điên mỗi người một câu chửi rủa con đàn bà tiện nhân đáng đâm nghìn nhát dao đã hại cả đời con trai họ. Họ đều không ngờ Cát Niên có thể đến thăm họ vào lúc này. Cát Niên nói muốn cùng họ đi thăm Vọng Niên. Đề nghị này đã cho cặp vợ chồng già một lý do để tiếp tục chống đỡ, bọn họ dùng tất cả số tiền đang có đi liên hệ, cuối cùng ba người cũng có thể vào gặp Vọng Niên. Đám râu ria xồm xoàm trên mặt Vọng Niên khiến vẻ trẻ con vốn có xem ra đã mất đi ít nhiều, thay vào đó có chút tang thương. Thằng bé cuối cùng cũng đã lớn, đã lớn bằng cách này. Tạ Vọng Niên để nước mắt và những lời dặn dò của bố mẹ vào tai này lại ra tai kia, kể từ giây phút nhìn thấy Cát Niên bước vào, cậu chỉ nhìn người chị ruột có chút xa lạ bằng ánh mắt run sợ. Qua tấm song sắt, Cát Niên rụt rè đưa tay vuốt tóc Vọng Niên, cậu cúi đầu khóc, “Em không cố ý đâu chị.” Cát Niên dịu dàng nói: “Chị biết, chị biết…” Rồi cô bất ngờ nắm chặt lấy mái tóc còn chưa kịp cắt ngắn của Vọng Niên, rút từ trong túi bên áo một con dao nhỏ đã giấu từ trước khi ra khỏi cửa. Cô điên cuồng đâm Vọng Niên, hệt như Vọng Niên đã từng đâm lên người Bình Phượng. Cát Niên là một người tin vào số mệnh và chấp nhận số mệnh, cô đã gặp quá nhiều chuyện, cô quá ngoan quá hiền lành, cô luôn nghĩ “thôi, cứ vậy đi.” Nhưng ngay cả cô cũng đã đi đến cực hạn, hà cớ gì cả đời này cô phải bất bình thế này? Cô từ chối số mệnh này. Nhát dao đầu tiên cô rạch lên bàn tay đang che đỡ của Tạ Vọng Niên, máu bắn lên mặt cô. Bình Phượng, Bình Phượng ngốc đến cực điểm, hôm đó cô còn chảy nhiều, chảy nhiều máu hơn nữa. Nhát dao thứ hai còn chưa vung xuống, Cát Niên đã bị hai cảnh sát giám hộ giữ chặt lấy, lúc bị dẫn đi cô mãn nguyện nhìn khuôn mặt thất thần của vợ chồng Tạ Mậu Hoa. Cát Niên bình tĩnh nguyền rủa bọn họ: “Con gái các người là quân trộm cướp, con trai các người là quân giết người, các người đều nên xuống địa ngục.” Tiếng khóc của Tạ Vọng Niên vang thấu bên tai mọi người, “Em không muốn giết cô ấy, em thật sự thích cô ấy…” Cát Niên cho rằng mình sẽ phải ngồi tù một lần nữa, đối với cô cuộc sống bên trong và bên ngoài có lẽ cũng chẳng có gì khác biệt. Không có Bình Phượng, cũng chẳng còn ai hại cô phải làm thêm công trong tù rồi. Kết quả cô bị tạm giam chưa được bao lâu Hàn Thuật đã đến bảo lãnh cô ra. Hai người cùng bước ra khỏi cửa lớn khu trại giam, thời tiết âm u mưa phùn vừa qua đi, ánh nắng rất chói mắt. Hàn Thuật lại trở lại điệu bộ cười hì hì, “Lần sau còn gây chuyện anh không cứu em được nữa đâu.” Dự cảm của Hàn Thuật đã đúng, ảnh nộp lên trên rồi cũng như đá chìm đại hải không một tin tức. Anh cũng không về được Viện Thành Nam, nghe nói bọn Lão Hồ sắp kết án, anh gần như đã quên Lão Hồ là một người tinh nhanh nhạy bén thế nào, còn Chánh án Hàn vẫn là Chánh án Hàn. Mười ba tháng Giêng, Lâm Tĩnh, một người vừa là bạn vừa là đồng nghiệp của Hàn Thuật gọi anh ra ngoài uống rượu. Trước đây hai người thường chơi bời với nhau, nhưng từ khi Lâm Tĩnh có vợ và con trai hiếm khi còn hứng thú bầu bạn cùng loại cô gia quả nhân như anh. Nói là uống rượu nhưng Lâm Tĩnh chỉ uống một ly rượu vang đỏ, mình Hàn Thuật uống hết loại này lại đến loại khác. Rượu uống đã được một lúc, Lâm Tĩnh khuyên Hàn Thuật, “Được rồi, đủ rồi là được rồi.” Anh như nói chuyện uống rượu mà lại chẳng phải nói chuyện uống rượu. Hàn Thuật nửa tỉnh nửa say bò soài lên quầy bar, ngẩng mặt lên nhìn Lâm Tĩnh. “Đều là người nhà cả, khổ sở thế làm gì, mấy năm nữa là ông ấy cũng về hưu rồi, có thế nào ông ấy vẫn là bố cậu.” “Ông ta cũng là tên tội đồ tham ô vô sỉ.” Lâm Tĩnh cười, “Kẻ tham ô trên thế giới này nhiều lắm, Hàn Thuật, chúng ta chỉ nên làm những chuyện trong khả năng của mình.” Hàn Thuật đã hiểu, ngay đến Lâm Tĩnh cũng đang thầm nhắc nhở anh, anh đấu không lại với ông, cầu ông qua còn nhiều hơn đường anh đi, thực ra anh cũng biết mình chỉ là châu chấu đá voi. “Anh tin không? Cũng là ông ấy từ nhỏ đã dạy tôi, tôi vẫn luôn nhớ. Ông ấy nói làm người phải có thứ đáng để kiên trì, sống một đời mới không oan uổng. Tôi đã nghĩ mười mấy năm mới thấy lời nói này của ông ấy thật sự có ý nghĩa.” Lâm Tĩnh cười lắc đầu, “Nhưng nếu kiên trì mà chẳng có ý nghĩa gì thì sao? Tôi thích những việc hiểu được hơn.” Lâm Tĩnh mãi luôn biết dung hòa hơn anh, đây có lẽ là nguyên nhân tuy Lâm Tĩnh chỉ hơn anh mấy tuổi nhưng tiền đồ đã xán lạn hơn anh nhiều. Lấy ngay chuyện bức ảnh mà nói, trước khi vị trí của bố anh còn chưa lung lay, những chuyện này ắt hẳn là bí mật cần được chôn sâu, Lâm Tĩnh hiện nay chẳng qua là một kiểm sát trưởng của một viện kiểm sát khu vực, vậy mà anh cũng biết chuyện. Anh nhẹ nhàng khuyên nhủ Hàn Thuật, như đang tốt bụng khuyên nhủ một người bạn đang có khúc mắc với người nhà, nhưng trước một người làm việc gì cũng cẩn thận chu đáo thế này, Hàn Thuật không đoán nổi người anh đang đại diện rốt cuộc là ai. Hàn Thuật cắn môi một lúc, cuối cùng cúi đầu bật cười. Anh đặt tiền rượu xuống bàn, cầm áo khoác xiêu vẹo bước ra ngoài. Ngày hôm sau, Hàn Thuật chính thức nộp đơn từ chức.