Cho Anh Nhìn Về Em - Tập 2
Chương 17 : quyển 2 - chương 17
Chương 17 - Ai buồn ai hay
Anh nhìn người trong gương, lặp đi lặp lại: “Tôi rất ổn, tôi rất ổn… cậu thấy chưa?”
Hàn Thuật từ nhà bố mẹ về, đang đợi đèn đỏ thì nhận được một cú điện thoại từ Phương Chí Hòa, nói mai là Nguyên Đán rồi, ngoài đường rất là náo nhiệt, hỏi Hàn Thuật có muốn ra ngoài tụ tập chút không. Dạo gần đây, Hàn Thuật rất lười giao tiếp, nhưng lúc này trong lòng anh quả thật quá phiền muộn, Phương Chí Hòa lại là một trong những anh em tốt của anh từ nhỏ đến lớn, anh thầm nghĩ, thà tìm một nơi đông đúc uống vài ly còn hơn là về nhà đối diện với bức tường câm lặng mà hoang mang. Thế là anh lập tức nhận lời, quay đầu xe đi lên cầu vượt chạy thẳng đến hộp đêm Phương Chí Hòa đang ngồi.
Anh vốn nghĩ Phương Chí Hòa đang cùng đám anh em chí cốt đợi anh, đến rồi mới thấy cậu ta cũng chỉ một mình cô độc ngồi bên quầy bar, trước mặt đã có một chai rỗng không, nhìn thấy Hàn Thuật cậu ta liền vội vàng vẫy tay về phía anh.
Hàn Thuật bỗng thấy lòng dịu lại, anh vẫn nghĩ chỉ có mình anh cô hồn dã quỷ tối nay, hóa ra cũng như nhau cả thôi. Anh ngồi xuống bên Chí Hòa cười nói: “Xem tôi tốt chưa, trăm công nghìn việc vẫn đến đây bầu bạn với tên tiểu tử cậu.”
Rượu trong miệng Phương Chí Hòa suýt chút nữa phun ra, cậu ta cũng không nói gì, đẩy cốc rượu trước mặt sang bên tay Hàn Thuật, “Vậy tôi phải cảm kích không để đâu cho hết rồi. Mà dạo này cậu bận cái gì thế, lên Viện Thành phố nhận chức à? Nói ‘Tân quan nhậm chức ba bó đuốc’ quả không sai, nhưng có bận mấy thì cũng không đến nỗi để mất người yêu chứ, nghe nói cái cô tiến sỹ siêu cấp của cậu lại tan rồi phải không…”
Cái thời này, đúng là tiếng lành đồn gần mà tiếng xấu đồn xa. Hàn Thuật cũng không bất ngờ, nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Mỗi người có chí hướng riêng, duyên phận là thứ không thể miễn cưỡng được.”
“Lần này mấy cụ nhà cậu vẫn xử lý cậu như thường lệ chứ, nhìn cậu ỉu xìu thế kia, tôi nói này, đường tình duyên của cậu đúng là long đong lận đận thật đấy.” Phương Chí Hòa châm chọc.
Hàn Thuật cười giễu một tiếng, tỏ vẻ không quan tâm, “Vội gì, tôi phải hưởng thụ cái đã, trước mặt cậu không ngại nói thẳng chứ, tôi muốn tìm bạn gái mà khó ư, muốn loại gì mà không có?” Anh nói xong, mắt lướt qua hai cô gái lẳng lơ mấy mét, khẽ nâng cốc rượu, nở một nụ cười đầy hàm ý đáp trả ánh mắt hưng phấn nóng bỏng đang được ném qua phía mình.
Phương Chí Hòa đặt một tay lên vai Hàn Thuật, cười nói: “Nghe nói phần lớn mấy tên giết người hàng loạt khi chọn nạn nhân đều có kiểu yêu thích cố định, tóc, chiều cao, màu da, độ tuổi… không đúng mấy điều kiện đặc điểm đó thì có đưa đến tận cửa cũng không giết…”
“Thôi đi.” Hàn Thuật hất tay bạn. “Đừng có đem mấy thứ lý luận biến thái của cậu khoác lên người tôi.”
Phương Chí Hòa là giảng viên tâm lý học ở trường đại học, cậu ta cười nói: “Gần đây tôi nhận chỉ định của khoa mở một môn tự chọn gọi là ‘Tọa đàm tâm lý lành mạnh của sinh viên đại học’, không lên lớp thì không biết kiến thức vỡ lòng của thanh thiếu niên nước ta thiếu hụt, lạc hậu tới mức nào… mà tiết học này của tôi còn rất được yêu thích nữa, hơn nhiều so với khi tôi giảng tâm lý xã hội học, lúc nào rảnh cậu đến góp vui xem? Có khi cũng thu hoạch được ít nhiều.”
Hàn Thuật cười lớn, “Thế cậu có truyền lại cho đám sinh viên chìa khóa khai mở cánh cửa tâm hồn thuần khiết của cậu thời thiếu niên là gì không? Cái thằng lờ đờ này, đừng có quên hồi cấp Ba trong cặp sách cậu không bao giờ thiếu ‘giáo trình khai sáng’, tôi với Chu Lượng đều là do cậu đầu độc mà ra cả…”
“Cậu đừng có mắc sang Chu Lượng, người ta đã được gọi là bố rồi đấy, vợ con đề huề, cuộc đời thật tươi đẹp biết bao, hai chúng ta đều không thể so với cậu ta được. Nhất là cậu, ánh mắt cứ xuân tình dập dờn thế kia mà mặt mày xúi quẩy, càng sống càng thụt lùi rồi. Huynh đệ tôi bất tài, nhưng cũng là một tay chuyên nghiệp đấy, số cừu non lạc lối được tôi dẫn dắt qua bến mê tìm tới con đường hạnh phúc không ít đâu, nhân lúc này rảnh rỗi có thể cũng cho cậu được vài ý kiến.” Phương Chí Hòa nói xong, nhàn tản đẩy cặp kính trên mũi.
Hàn Thuật không đồng tình, “Mớ lý luận của cậu cứ giữ lấy mà lừa mấy bé gái vị thành niên ấy.”
Phương Chí Hòa cười ha ha, “Các bé gái bị thành niên cũng chưa chắc đã dễ dụ đâu. Lúc người ta trẻ người non dạ còn không nắm được, vật đổi sao dời rồi càng vướng tay vướng chân thôi, cũng như có người, cá thịt không phải không có nhưng lại cứ thích đi gặm xương, mười mấy năm trời vẫn không gặm nổi, nhìn mà sốt ruột, sốt ruột!”
Cậu ta nói đến hai câu “sốt ruột” cuối cùng còn tự phổ nhạc ngâm nga trong miệng.
Hàn Thuật giả như không hiểu, “Mắng ai thế, chó mới gặm xương” nhưng vẫn bất giác lộ vẻ mất tự nhiên. Anh quay đầu đi, tránh ánh nhìn của Phương Chí Hòa, vờ như đang xem tiết mục biểu diễn trên sân khấu, cái nhóm nhạc này như tâm thần cả lũ gào thét cái gì không biết, càng nghe càng rối bời. Anh chép miệng một tiếng, vẫy tay ra hiệu nhân viên phục vụ đem tới một chai rượu mới.
Phương Chí Hòa nghịch miếng lót cốc, như tự nói với mình: “Ở đây cũng có ai đâu, cậu kìm nén nỗi gì, có câu nói cổ thế nào nhỉ, chết giữ thể diện sống chịu tội! Cậu giấu giấu giếm giếm như thế là sợ phải thừa nhận cũng có lúc Hàn Thuật cậu phải chịu thua chứ gì. Có một số chuyện, nói là chuyện riêng, thân làm anh em bạn bè cũng không nên lắm mồm, mấy năm nay bọn tôi cũng không tiện nói gì, đứng từ góc độ tâm lý học, trốn tránh cũng có thể coi là một cơ chế phản ứng tự bảo vệ mình. Nhưng nếu cậu không thừa nhận cái hố đó tồn tại, cậu sẽ mãi mãi không thể vượt qua nó! Ai sáng mắt đều thấy cả, cậu nhớ tới ai, day dứt thế nào…”
Cậu ta cũng không chỉ rõ “ai” là ai, nhưng Hàn Thuật vẫn “có tật giật mình”, mặt biến sắc quay đầu lại, tức giận nói: “Cậu thấy tôi nhớ cô ấy lúc nào? Cậu đi guốc trong bụng tôi đấy à?”
Hàn Thuật hoàn toàn không giận Phương Chí Hòa nhưng vẻ hùng hổ trên mặt không thể kéo xuống trong chốc lát, anh gào lên hai câu rồi định thần lại, cắn răng giải thích, “Có nói cậu cũng không hiểu đâu, không phải tôi nhớ cô ấy, đó là tôi… là tôi thấy tội nghiệp cô ấy, cũng thấy có lỗi với cô ấy nữa… nếu không phải tại tôi, chắc chắn cuộc sống của cô ấy sẽ tốt hơn bây giờ, chí ít cũng không phải cô quạnh một mình nuôi đứa bé, sống cuộc sống khó khăn như vậy.”
“Ờ…” Phương Chí Hòa vẻ như vừa sực ngộ ra điều gì, “Hoá ra là cậu thương hại người ta, đứa bé cô ấy nuôi là con của cậu à?”
Mặt Hàn Thuật trắng bệch, kiên quyết phủ nhận: “Đương nhiên không phải! Đứa bé đó cũng không phải con cô ấy, tôi đã kiểm tra rồi, là nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi, dưới danh nghĩa của một người họ hàng nào đấy của cô ấy, thực ra chẳng có chút liên quan nào. Bố mẹ cô ấy đều đã đoạn tuyệt quan hệ, nếu không có đứa bé thì bên cạnh cô ấy chẳng có ai cả, cuộc sống ấy không phải cuộc sống của một con người.” Hàn Thuật vừa nói vừa nhớ đến những lời Tạ Vọng Niên lúc trước nói với anh, trong lòng càng ủ ê.
“Người ra vẫn nói ‘tặng người hoa hồng, hương vương trên tay’. Theo như cậu nói, cậu tội nghiệp cô ấy, bù đắp cho cô ấy, trong lòng nên có cảm giác thỏa mãn, nhẹ nhõm mới phải, sao tôi nhìn mãi không thấy mấy thứ ấy trên người cậu, ngược lại cả ngày còn như mất hồn nữa?”
Hàn Thuật bất giác không biết nên nói gì, nghĩ hồi lâu mới bạc nhược thừa nhận, “Cô ấy không muốn nhận. Đã nói hết nước hết cái rồi, vẫn là không muốn nhìn thấy tôi nữa.” Đối với anh, nói ra những điều này hoàn toàn không phải chuyện dễ dàng, cũng may còn có rượu.
Phương Chí Hòa thờ ơ nói tiếp: “Vậy cậu cứ làm theo ý người ta là được rồi, cô ấy đã không muốn có bất kỳ quan hệ gì với cậu, cậu cũng nên dừng lại thôi. Người cho vay đã không tính toán, người nợ tiền là cậu còn cả ngày khóc lóc kêu gào đòi trả nợ, thế là cái kiểu gì?”
Hàn Thuật chống hai tay lên quầy bar, che hơn nửa mặt, “Nhưng tôi mong cô ấy được sống tốt hơn, nhìn cô ấy như vậy tôi thật không đành lòng.”
“Thế thì cậu không đến gặp cô ấy nữa là được rồi, không thấy là không phiền lòng. Sao, không chịu được? Cậu nói cô ấy đáng thương, tôi thấy chính cậu đáng thương thì có.”
Phương Chí Hòa nói hết những lời này, đến Hàn Thuật cũng cảm thấy kinh ngạc, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, bạn bè chí cốt bao nhiêu năm, mọi người đều hiểu rõ nhau, vì vậy anh mới dám thổ lộ những buồn bực bụi bặm quẩn quanh trong lòng mình bao năm nay, nhưng lời này ngay đến với chị Hàn Lâm anh cũng chưa từng nhắc tới, nhưng trước nay anh chưa từng thấy Phương Chí Hòa nói chuyện với mình chua ngoa đến vậy.
Phương Chí Hòa dường như cũng cảm thấy sự ngoa ngoắt của mình có chút không đúng, giọng dịu xuống nói tiếp, “Hàn Thuật, cậu chưa từng nghĩ đến, cô ấy căn bản không cần đến lời xin lỗi hay bù đắp của cậu.”
Đương nhiên Hàn Thuật đã nghĩ đến, nhưng điều khiến anh thấy kỳ lạ không phải ở chỗ đó. Anh đặt chiếc cốc đang cầm trên tay xuống, nhìn Phương Chí Hòa từ đầu đến chân, giọng hoài nghi lo lắng, “Phạm vi nghiên cứu tâm lý học của cậu có phần rộng quá rồi đấy, cứ như cậu rất hiểu cô ấy vậy?”
Phương Chí Hòa bật cười, “Hiểu hay không tôi không dám nói, mấy năm cô ấy ở ‘trong đó’, tôi đề nghị vào thăm rất nhiều lần nhưng trước sau cô ấy đều không tiếp nhận. Về sau tôi nghĩ, sự thăm hỏi của tôi thật sự có ý nghĩa đối với cô ấy ư…”
“Cậu đề nghị vào thăm ‘rất nhiều lần’?” Hàn Thuật nghe đến đây không nhịn nổi thêm nữa, anh ngắt lời Phương Chí Hòa, đứng bật dậy bàng hoàng nhìn thẳng vào người bạn thân, “Nếu tôi nhớ không nhầm, tôi chỉ nhờ cậu có một lần!”
“Không sai, mấy lần về sau là tự tôi muốn đi.” Phương Chí Hòa chậm rãi nói.
Hàn Thuật cười mỉa: “Cô ấy và cậu có quan hệ gì mà cậu vào thăm cô ấy? Cậu có tư cách gì?”
“Nếu như nói đến quan hệ, cậu không quên cô ấy cũng là bạn học của tôi đấy chứ? Hay cậu nghĩ cậu đã làm chuyện gì mới có nghĩa là quan hệ giữa cậu và cô ấy thân thiết hơn những người khác?” Vai Phương Chí Hòa bị Hàn Thuật phẫn nộ đẩy mạnh một cái, người hơi chơi vơi nhưng cũng không đến nỗi ngã khỏi ghế, cốc rượu rơi xuống đất, may mà trong không gian ồn ào hỗn tạp này điều ấy cũng chẳng thu hút sự chú ý của quá nhiều người.
Hàn Thuật thả tay, bản thân dường như cũng ngây ra kinh ngạc, anh đờ đẫn ngồi lại xuống ghế.
“Tôi thấy cậu uống nhiều rồi đấy.” Anh lạnh lùng nói với Phương Chí Hòa. Vốn dĩ, không, chính lúc này đây, anh vẫn muốn đấm một cú thật mạnh vào cái bản mặt đang đeo kính không gọng kia, nhưng anh lại không phải là người có thể hành xử thô bạo mà không do dự gì, và quan trọng nhất là, những lời của Phương Chí Hòa tuy khó nghe nhưng không sai một chút nào, chết tiệt.
“Cậu xin vào thăm cô ấy mà lại giấu tôi?” Nói ra những lời này Hàn Thuật cũng không biết mình đang cảm thấy ra sao, chỉ là anh khó lòng nuốt xuống câu hỏi này.
Phương Chí Hòa cúi đầu chỉnh lại cổ áo, hỏi lại: “Tôi có nghĩa vụ phải báo cáo với cậu không?”
Hàn Thuật lạnh lùng nhìn Phương Chí Hòa, “Đây không phải việc một người bạn nên làm.”
“Cậu không vào thăm cô ấy thì người khác cũng nên học theo cậu quên cô ấy đi? Giờ cậu muốn bù đắp cho cô ấy thì người khác lại phải tự động rút lui?”
“Tôi không có ý đó.” Hàn Thuật hít sâu một hơi, quay mặt đi.
Phương Chí Hòa lộ vẻ chế giễu, bồi thêm một câu, “Trông sâu thẳm cậu tự cho cô ấy là của cậu? Thế nhưng cô ấy có là của cậu không?”
“Nói vớ vẩn!”
“Thế giờ trên mặt cậu lẽ nào không phải đang hiện rõ hai chữ ‘ghen tỵ’ hay sao?”
“Không phải!” Hàn Thuật không thể nhịn thêm nữa, đột nhiên cao giọng, mấy người đang nói cười xung quanh đều quay sang nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ, bao gồm cả cô gái xinh đẹp vừa có ý với anh. Thế này thật mất mặt quá, nhưng Hàn Thuật chợt nhận ra căn bản anh chẳng buồn quan tâm. Anh luôn là một người háo thắng, ưa thể diện, bạn bè anh bất luận là Phương Chí Hòa, Chu Lượng hay những người khác, lúc cãi nhau phần lớn đều âm thầm nhường anh. Nhưng Phương Chí Hòa hôm nay từng bước bức ép khiến anh cảm nhận sự thất thố kinh hoàng trước nay chưa từng biết, anh phẫn nộ phần nhiều cũng là vì bộ dạng tả tơi ra sức chống đỡ của mình.
“Cậu không ư?” Ngay đến ánh sáng phản lại từ mắt kính Phương Chí Hòa dường như cũng lộ ra vẻ giễu cợt.
“Tôi không…” Giọng Hàn Thuật nhỏ dần, hai tay nắm chặt lại, anh im lặng hồi lâu mới thử bình tĩnh ôn tồn nói, “Chí Hoà, có những chuyện rồi cũng không nói rõ được, cảm giác của tôi về cô ấy rất phức tạp, xen lẫn bao chuyện trong quá khứ. Đúng, có thể cậu cũng biết hồi đi học tôi đã từng có ý đó với cô ấy, nhưng đã lâu như vậy rồi, mọi thứ cũng đều thay đổi rồi, điều tôi nghĩ trong lòng không như cậu nghĩ đâu, tôi thấy tôi đã sai, tôi muốn bù đắp cho cô ấy, làm vậy có lẽ tôi mới cảm thấy dễ chịu hơn chút, mấy năm nay tôi chịu thế là đủ rồi. Nhưng cô ấy không cần, tôi không biết nên làm thế nào, cậu hiểu không?”
“Ha ha, đến cậu cũng không hiểu, còn hỏi tôi hiểu không? Có những chuyện cậu có thể nghĩ rất phức tạp, thực ra chỉ cần dần dần tìm hiểu, cậu sẽ phát hiện nó đơn giản đến không ngờ. Cậu có ngu không? Đương nhiên không, đổi lại chuyện này xảy ra với một người khác, cậu chắc chắn sẽ hiểu rõ hơn ai hết. Cậu chính là đang lừa mình lừa người kiêm cả quàng quạc mỏ vịt.”
“Tôi không tranh cãi với cậu chuyện này nữa, quá nực cười rồi.”
“Vậy tôi nói thẳng với cậu nhé. Hàn Thuật, cậu thấy tôi thế nào?”
Phương Chí Hòa đột ngột đổi chủ đề khiến Hàn Thuật nhất thời không hiểu ra làm sao, bực bội nói: “Cậu? Nửa người nửa chó.”
“Nói thật, tôi cũng xem như được giáo dục tốt, gia đình hòa hợp, công việc ổn định, thu nhập cũng khá, cơ thể khoẻ mạnh, ngũ quan đầy đủ, không sở thích xấu. Giả như, tôi nói giả như nhé, Tạ Cát Niên thật sự có gì đó với tôi, điều đó cũng chẳng có gì là không tốt. Cậu còn hận nỗi gì, tức nỗi gì. Cậu nên yên tâm mới phải.”
“Cậu và cô ấy? Vớ vẩn!” Hàn Thuật tỏ vẻ nực cười nhưng giọng điệu cũng lạc đi.
“Cậu không muốn từ bỏ? Rất tốt, lại trở về với giả thiết ban đầu của chúng ta, trong lòng cậu đã luôn cho rằng cô ấy là của cậu. Cậu muốn bù đắp, chẳng qua là muốn cuộc sống của cô ấy bớt đau khổ, người có thể đem đến cuộc sống tốt đẹp ấy, ngoài Hàn Thuật ra không ai được phép?”
Luận điệu này sao quen thuộc đến vậy, Cát Niên hình như cũng từng nói: “Lẽ nào hạnh phúc của tôi chỉ có thể nhờ anh đem đến.”
Hàn Thuật đột nhiên thấy choáng váng nghẹt thở, anh không muốn nghĩ tiếp, hoặc nếu có nghĩ thông anh cũng không thể tiếp nhận nổi. Liệu anh có thể đóng vai một người bàng quan, một người qua đường trong cuộc sống của Tạ Cát Niên? Nếu như vậy, Hàn Thuật thà để cô hận anh.
Nhưng đây lại là thứ tâm lý gì chứ? Hàn Thuật căm thù tâm lý học!
Anh cầm lấy áo khoác, “Tôi không muốn thảo luận mấy chuyện vô nghĩa với một thằng say.”
“Cậu sẽ thấy có ý nghĩa đấy.” Phương Chí Hòa nói, nửa như gục xuống quầy bar.
Hàn Thuật mỉa mai nhún vai, bước vài bước lại quay đầu lại, chỉ vào Phương Chí Hòa nói: “Cậu chớ có làm phiền cô ấy!”
“Hàn Thuật, cậu lấy tư cách gì mà cảnh cáo tôi?”
“Không khiến cậu quản.”
Phương Chí Hòa gỡ cặp kính xuống lau hơi nước trên mắt kính, nói: “Ai buồn ai hay!”
Hàn Thuật lạnh lùng đặt lên quầy bar tiền rượu của mình rồi quay người đi thẳng.
Về đến nhà, bốn bề đen kịt, anh mò mẫm đi kiểm tra mới phát hiện, vào đêm cuối cùng của năm cũ, nhà anh mất điện.
Thời khắc giao thừa, gió đông lạnh thấu xương. Hàn Thuật chẳng màng mấy thứ đó, bình nước nóng bãi công, anh đứng dưới làn nước xối mạnh từ vòi hoa sen, toàn thân run cầm cập, nhưng ngọn lửa giận trong lòng dập mãi vẫn không tắt. Phương Chí Hòa không phải người lắm miệng, hơn mười năm nay, bất kể cậu ta biết hay không đều chưa bao giờ nói một lời thừa thãi, hôm nay rốt cuộc là có ý gì?
Đồng hồ điểm mười hai giờ, từ xa vang lên tiếng pháo hoa nổ đùng đoàng. Hàn Thuật vốn định đón thời khắc này một cách náo nhiệt, không ngờ ngoảnh đi ngoảnh lại vẫn càng cô liêu. Anh đứng trước tấm gương trong phòng tắm, nhìn một Hàn Thuật khác trong gương dưới ánh sáng le lói của mẩu nến đốt dở.
“Ai buồn ai hay.” Càng nghe càng giống một câu rủa của Phương Chí Hòa.
Hàn Thuật lắc đầu, rũ mấy giọt nước vương trên tóc, lấy tay lau từng chút một vệt hơi nước trên kính. Anh nhìn người trong gương, lặp đi lặp lại: “Tôi rất ổn, tôi rất ổn… cậu thấy chưa?”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
82 chương
15 chương
24 chương
49 chương
51 chương