Cho Anh Nhìn Về Em - Tập 1

Chương 37 : quyển 1 - chương 35

Chương 35 - Ai là cặp đôi của ai Người đánh đôi với cậu đấy hả? Sao không ra đó mà nhận đi? Cậu sợ người ta bảo cậu làm kỳ đà cản mũi à, người ta giỏi giang thế chứ, tôi chẳng thể hiểu được là ai với ai nữa. Đầu tháng Năm, giải cầu lông dành cho học sinh trung học chính thức khai mạc, đây đúng là một giải đấu đáng chú ý và được chờ đợi đối với thành phố G vốn có truyền thống về cầu lông. Thời điểm này cách tháng Bảy đen tối chỉ còn khoảng một trăm ngày, tuy nói đối với học sinh lớp Mười hai thì thời gian là vàng, không nên tham gia các hoạt động như thế, nhưng thành phố G là thành phố trọng điểm về giáo dục toàn diện cấp nhà nước, các trường cũng muốn học sinh của mình biết kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi, vì vậy đều ngầm cho phép học sinh đi thi. Các cặp đôi có thể chọn bạn ở trường khác là quy định mới của giải năm nay, mục đích của ban tổ chức là muốn tăng cường giao lưu giữa các trường. Thực ra rất ít người chọn bạn ở trường khác để cùng thi đấu, đôi nam nữ từ hai trường khác nhau lại càng ít hơn nữa. Một lần chuyển thư giúp Trần Khiết Khiết, Cát Niên đã hỏi Vu Vũ: “Sao cậu không mời cậu ấy đánh đôi cùng? Nếu như vậy cậu ấy sẽ vui lắm đấy.” Lúc đó Vu Vũ đang cẩn thận dán lại mấy chỗ bị sờn trên chiếc vợt, vẫn là chiếc vợt Cát Niên tặng cậu mấy năm trước, nó không được đẹp lắm, nhưng có thể dùng đến bây giờ thì đúng là một kỳ tích. “Tớ mời cậu đánh đôi cậu không thích à?” Nỗi nghi hoặc của cậu như một làn sương mỏng trên núi. Cát Niên trả lời Vu Vũ bằng chính câu mà cậu ấy đã từng nói: “Cậu đã chẳng bảo, đó là hai việc khác nhau còn gì.” Vu Vũ lại cười: “Tớ còn có thể chọn được ai hiểu tớ hơn cậu đây?” Cát Niên không nói gì. Hiểu cậu? Đã từng như vậy thôi. Nhưng bây giờ chẳng phải khác rồi sao? Thấy Cát Niên ngày một im lặng, Vu Vũ đã không chỉ một lần truy tìm nguyên nhân. “Cát Niên, có phải tớ làm gì khiến cậu không vui không?” Nếu thực sự họ hiểu nhau thì sao có việc này cũng không hiểu? Trước khi chính thức thi đấu một tuần, lịch thi đấu được gửi đến những người tham gia. Vòng một chia bảng thi đấu vòng tròn tính điểm, vòng hai đấu loại trực tiếp. Cát Niên chăm chú xem sự sắp xếp các đôi trong mục đôi nam nữ, cô và Vu Vũ được phân vào bảng B, không có nhiều các tên quen thuộc, nhưng Hàn Thuật cũng đã đăng ký đôi nam nữ, người đánh đôi với cậu ta không ai khác chính là Trần Khiết Khiết. Hàn Thuật và Trần Khiết Khiết ở bảng D, ít ra trước khi vòng đấu loại kết thúc cũng không phải gặp họ. Tuy Trần Khiết Khiết cũng đăng ký thi đấu nhưng cô không có hứng thú lắm với việc này lắm. Cô nói với Cát Niên rằng, cô chỉ đăng ký thi đấu vì muốn thoát khỏi sự giám sát chặt chẽ của người nhà một chút, còn nếu không cô cũng không đăng ký dự thi làm gì. “Có bị loại sớm cũng không sao, lúc đó mình có thể cổ vũ cho cậu và Vu Vũ.” Trần Khiết Khiết nói như vậy. Cát Niên không nghĩ rằng bọn họ sẽ bị loại sớm, cho dù Trần Khiết Khiết nghĩ vậy thì người đánh đôi với cô chưa chắc đã nghĩ vậy. Cát Niên đã từng từ chối lời mời đánh đôi của Hàn Thuật, không biết khi thấy tên cô trong danh sách đấu thủ, cậu ta sẽ tức giận như thế nào. Trước mặt người khác, Hàn Thuật không hề tỏ ra điều gì khác lạ, có người nói cậu có thể tìm người đánh đôi khác thích hợp hơn, cậu ta cười nói: “Thi đấu cốt là chơi cho vui, giải trí một chút, thắng thua không quan trọng.” Trước hôm thi đấu một ngày, trước bữa cơm Cát Niên nhận được một cuộc điện thoại. “A lô, ai đấy?” “Tôi đây.” Vừa nghe thấy giọng nói này Cát Niên đã rợn hết da gà. Thấy bố vừa ra ngoài mua thuốc lá, mẹ đang nấu cơm dưới bếp, trong phòng khách chỉ còn lại cô và Vọng Niên đang chăm chú xem hoạt hình, cô tạm yên lòng. “Xin chào quý khách… số máy quý khách… à vừa gọi… à số máy này… à hộp thư tin nhắn, xin mời tắt máy… à không, mời để lại lời nhắn sau tiếng bíp…” Chỉ nói có bao nhiêu đó mà cô run rẩy dựng cả tóc gáy. Phía bên kia im lặng một lát rồi có tiếng đặt máy rất mạnh. Cát Niên không biết liệu cậu ta có để lại lời nhắn thật không. Cơm tối xong xuôi, Cát Niên làm công việc rửa bát hằng ngày của mình, vòi nước đang xả nước, Vọng Niên lại không ngừng đùa nghịch quanh cô, lúc thì nghịch mấy chiếc chén đĩa chị đã rửa sạch, Cát Niên cũng không buồn hưởng ứng. Lúc này, bố cô gọi với sang từ bên phòng khách, hình như nói cô có điện thoại. Cát Niên đang dùng hết sức lấy tóc của mình từ trong khẩu súng của Vọng Niên ra, trả lời vọng ra từ trong bếp: “Vâng con lên ngay.” Cô còn chưa kịp lau khô nước trên tay thì mẹ đã đi vào giục: “Làm gì cũng chậm rề rề, người ta đang đợi đấy.” Cát Niên không dám cãi lời, đến bên điện thoại, cô nghe thấy bố mẹ nói với nhau: “Thằng bé này giống hệt cha nó, cư xử vô cùng lễ độ, đôi lúc còn hơi khách sáo quá.” Trong lòng Cát Niên hồi hộp không yên, cái tên âm hồn đó vẫn còn chưa tiêu tan hết sao. Thấy cô do dự chần chừ, mẹ cô bực mình nói: “Mất hồn à? Con trai của Viện trưởng Hàn gọi cho con về việc thi đấu cầu lông, cùng tuổi với nhau mà sao con lại kém xa nó thế hả?” Cát Niên không chần chừ nữa, nhấc điện thoại lên nghe. Phía bên kia bắt đầu lên tiếng: “Xin chào, đây là trung tâm dịch vụ tin nhắn.” Cát Niên mơ hồ ờ một tiếng. Hàn Thuật lập tức mở máy. “Cậu ngốc nghếch thì đã đành, nhưng nghĩ là mình có thể bắt chước được một người bình thường thì cậu hơi nhầm rồi đấy. Làm gì có trung tâm tin nhắn nào mà lắp ba lắp bắp như cậu, tôi chưa bao giờ gặp loại người như cậu, ngoài nói dối ra cậu còn biết làm gì nữa hả?” Tuy bố đang xem báo, mẹ đang đan áo len, nhưng Cát Niên biết rằng họ đều đang lắng nghe, tất nhiên cô không thể thất lễ với người vô cùng lễ độ thậm chí đôi lúc khách sáo này được. Cô nói: “Ừ, cảm ơn.” “Cậu không muốn đánh đôi với tôi thì cứ nói thẳng ra, tôi cũng chỉ hỏi qua loa cho biết. Nhưng sao cậu phải nói cậu không có thời gian? Nói thẳng là cậu đã hẹn với cái cậu trường bổ túc dạy nghề gì đó thì đã sao?” Cát Niên sợ tiếng trong điện thoại vọng ra ngoài bèn lấy tay che ống nghe lại. “Theo cậu thì sao?” “Theo tôi á? Tôi rất ghét cậu lừa dối tôi! Cậu coi tôi là đồ ngu ngốc, cậu đã bao giờ nói một lời chân thật chưa hả?” … Cát Niên không lường trước được sự việc sẽ đến mức này. “Như vậy cũng được, cậu thích đánh đôi với ai là quyền tự do của cậu, nếu thua, cậu tự chịu trách nhiệm…” “Ừ, thế tớ không làm lỡ thời gian của cậu nữa, cảm ơn nhé!” “Cậu nói gì… Cậu dám đặt máy à!” Cát Niên nói nhỏ: “Không có gì, cậu bận việc đi, chào nhé!”  Đặt điện thoại vào chỗ cũ, Cát Niên lại lo cậu ta gọi lại. “Con học cùng lớp với Hàn Thuật à?” Bố cô nhô đầu khỏi tờ báo hỏi. “À, lớp bên cạnh ạ.” “Bố cứ nghĩ hai đứa không quen nhau.” Cát Niên không biết trong mắt bố cô có ý dò xét gì không. Trong chuyện tình cảm nam nữ cha mẹ cô vô cùng cẩn thận và bảo thủ, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ bị mắng “con gái không ra gì”, vì vậy trước mặt họ nhắc đến chuyện bạn khác giới phải cực kỳ cẩn thận, nói sai một câu là sẽ lớn chuyện. “Con chỉ quen sơ sơ, không biết rõ lắm, bình thường cũng không nói chuyện, bọn con cùng đăng ký thi đấu cầu lông, thầy giáo phụ trách thể dục ở trường bảo cậu ấy báo cho con những điều cần chú ý không có trong thông báo của ban tổ chức.” Cát Niên nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh, đúng như lời Hàn Thuật nói, cô đúng là kẻ nói dối siêu hạng. Bố nhìn cô rồi lại cúi xuống đọc báo: “Hàn Thuật còn được, những cậu con trai khác con tránh xa ra đấy.” Cát Niên ngoan ngoãn gật đầu, bố mẹ cô có ấn tượng rất tốt về Viện trưởng Hàn, đây là một điều quá rõ ràng. May mà buổi tối hôm đó điện thoại không kêu thêm lần nào nữa. Để không làm ảnh hưởng đến việc học, các trận thi đấu cầu lông được xếp kín trong vòng một tuần. Ba giờ chiều hằng ngày học sinh tham gia thi đấu của các trường được đưa đến địa điểm thi đấu đã định trước, tuy lịch thi đấu rất dày nhưng tuổi học trò hoạt bát và nghịch ngợm, chỉ cần không phải đi học là cảm thấy vô cùng sung sướng rồi, không mấy ai thấy mệt mỏi cả. Trong vòng thi đấu loại Vu Vũ và Cát Niên thi đấu tương đối thuận lợi, so với các cặp đối thủ mới ghép đôi khác thì họ có ưu thế rõ rệt là rất ăn ý, bởi từ ngày bắt đầu tập cầm vợt họ đã tập luyện cùng nhau. Sau khi lọt vào vòng chung kết một cách nhẹ nhàng, hai người lại tiếp tục lọt vào vòng loại trực tiếp với thành tích sáu trận thắng một trận thua.   Cát Niên không đặt nhiều kỳ vọng vào giải đấu này, kết quả này cũng đã đủ mãn nguyện rồi, nhưng Vu Vũ nói nếu đứng trong top 3 thì sẽ rất có lợi cho Cát Niên trong kỳ thi đại học sắp tới, bởi vì đây là giải đấu quy mô thành phố. Thể lực cậu ấy vốn đặc biệt, bình thường không sao, nhưng với lịch thi đấu dày đặc như thế này, cũng thấy khá gay go. Trong vòng đấu loại trực tiếp 16 lấy 8, Cát Niên đã nhận thấy thể lực của Vu Vũ bắt đầu sa sút, sau khi chạy đi chạy lại mặt cậu trắng bệch. Đến giờ nghỉ, Cát Niên nói đi nói lại với cậu rằng thắng thua không quan trọng, không cần thiết phải cố đến như vậy, hai người đã thắng một mạch vào đến vòng loại này thì cho dù có thua cũng không có gì là đáng tiếc. Vu Vũ nghe lúc đó nhưng khi vào sân cậu lại chơi hết sức mình như cũ. Đối thủ của họ đã lọt được vào vòng 16 đội thì đương nhiên cũng không kém cỏi, đội của Cát Niên đứng hạng hai trong bảng B, phải gặp đối thủ hạng nhất trong bảng A. Hai học sinh lớp Mười hai của trường Trung học số 6 thể lực rất tốt, hơn nữa họ có ưu thế hơn về chiều cao, trận đấy này mất rất nhiều công sức, đến hiệp thứ ba mới thắng được nhờ một sai lầm của đối phương. Hôm lọt vào vòng tám đội, Cát Niên đã viện cớ để mở tiệc chúc mừng cùng Vu Vũ. Trận này hai người thắng được nhưng đều rất mệt mỏi, nhất là Vu Vũ, cô lo sức cậu không thể chống đỡ nổi. Nhưng cũng may là thắng, Cát Niên cũng trở thành đôi thứ hai của trường Trung học số 7 lọt vào vòng tám đội. Ngày thi đấu vòng tám lấy bốn là một ngày đặc biệt, vì trận đó đối thủ của họ là Hàn Thuật và Trần Khiết Khiết. Ngoài nội dung đôi nam nữ, Hàn Thuật còn đăng ký tham gia đơn nam, và đã giành giải ba trong nội dung đơn nam vừa kết thúc trước đó. Khả năng thực sự của cậu ta thế nào Cát Niên chưa biết, nhưng nội dung đơn nam năm nào cũng có rất nhiều người đăng ký, cạnh tranh rất khốc liệt, cậu ta có thể giành được vị trí đó lại cộng thêm tính cách cầu toàn thì quả là đối thủ không dễ đánh bại. Tuy vậy cậu ta lại chọn đánh đôi cùng Trần Khiết Khiết, điều này làm cho nhiều người ngạc nhiên, nhưng cho dù Trần Khiết Khiết đánh kém thì cũng không thể coi thường được. Trận đấu hôm đó được tổ chức tại sân cầu lông của trường Đại học G, trọng tài phát loa yêu cầu các tay vợt lên ký tên. Cát Niên đã ký tên sau Hàn Thuật, vô tình nhìn về phía khán đài, thấy bố mẹ Hàn Thuật cũng đến xem con thi đấu. Họ ngồi ở hàng ghế đầu, Hàn Thuật đang đứng khởi động ở gần phía họ, mẹ cậu ta lau mồ hôi cho con, Viện trưởng Hàn còn đang dặn dò con điều gì đó. Cát Niên từ trường đến thẳng đây, cô đã hẹn Vu Vũ đến sớm nửa tiếng, nhưng loa gọi các cầu thủ đến ký tên đã lần thứ hai mà vẫn không thấy bóng dáng cậu ấy đâu. Vu Vũ không phải người không đúng giờ, nhưng điều làm Cát Niên cảm thấy lo lắng hơn là, Trần Khiết Khiết cũng không thấy đâu.   Theo thông lệ, nếu loa gọi lần thứ ba mà tay vợt vẫn không đến thì coi như bỏ cuộc. Từ lúc đó tới lúc trận đấu bắt đầu vẫn còn mười phút, Cát Niên chủ động xin hội đồng trọng tài ình ra ngoài tìm xem Vu Vũ có xảy ra chuyện gì trên đường không. Bởi hai bên đều còn đang thiếu người nên trọng tài quyết định cho thêm mười phút, trận đấu tạm thời huỷ bỏ. Cát Niên chưa từng đến trường Đại học G bao giờ, không gian rộng lớn của ngôi trường quả thực rất dễ làm người ta mất phương hướng, tuy đã thuyết phục được trọng tài, nhưng thực ra cô cũng không biết phải tìm Vu Vũ ở đâu. Nhưng cô cũng không mất nhiều thời gian tìm kiếm, ra khỏi sân cầu lông, bên trái có khu vườn của một học viện, cỏ cây um tùm, chim hót líu lo. Giữa khu vườn có một bức tượng cao lớn. Cát Niên tiến gần lại, mới thấy ở đế tượng khắc mấy chứ “Mạo Dĩ Thăng tiên sinh”. Sau lưng bức tượng hiện ra một bóng hình quen thuộc. Cát Niên vẫn hơi nghi ngờ, đi vòng qua một dãy ghế đá, từ đây, cô có thể nhìn rõ hai người phía sau bức tượng, người con trai đeo một chiếc ba lô đựng vợt, mặc áo trắng thân hình mảnh dẻ, tóc ngắn như mới mọc, mái tóc cột cao của người con gái lấp lánh trong ánh mặt trời, cô gái ôm chặt lấy tay cậu con trai, móng tay sơn màu đỏ. Họ ngồi yên lặng như vậy bên nhau, một lúc lâu, người con trai đưa cánh tay nãy giờ để xuôi bên người lên vuốt tóc người con gái. Trong vườn có một loại cây kỳ lạ, hoa nhỏ màu vàng, nở rất nhiều, nhưng không có mùi hương gì cả. Cát Niên đứng dưới cây hoa, gió thổi làm cánh hoa bay lã chã, cô thấy mình như đang bay theo cánh hoa vàng nhỏ xíu đó, bay lên, rồi lại rơi xuống, gần lại rồi lại vút ra xa, không tự chủ được, muốn khóc mà cũng không khóc được. Cô chợt nhận ra một chuyện nên nỗi buồn càng nhân lên vô tận. Tiểu hòa thượng dốc sức thi đấu để vào vòng chung kết, có thực sự vì muốn chứng minh mức độ hiểu nhau của hai người bạn hay không? Có thực sự vì lý do thi đại học của Cát Niên hay không? Có lẽ cậu vượt mọi khó khăn trở ngại chỉ vì ngày hôm nay, chỉ vì cậu được gặp người con gái mà cậu thích. Trần Khiết Khiết bị gia đình quản chặt quá, nên việc họ ghép đôi với nhau sẽ không bao giờ được cho phép, đành đợi cho đến khi vào vòng chung kết, ai còn ngăn cản được họ ngồi sát bên nhau nữa? “Ơ, hoá ra ở đây cũng đang bận à. Thì ra đang đấu trận chung kết môn bóng tình nhân.” Tiếng nói chế giễu của Hàn Thuật vang lên phía sau lưng Cát Niên. Hai người đang khoác vai giật mình, Vu Vũ quay lại. “Cát Niên?” Trần Khiết Khiết lại tỏ ra trấn tĩnh hơn: “Trận đấu sắp bắt đầu rồi à, ôi ngại quá mình không để ý thời gian.” Hàn Thuật cười khẩy: “Vội gì chứ, xem hai người ở đây thú vị hơn nhiều.” Cậu ta tiếp tục chuyển hướng về phía Cát Niên nãy giờ im lặng: “Cậu thấy rồi chứ, thấy rồi chứ? Người đánh đôi với cậu đấy hả? Sao không ra đó mà nhận đi? Cậu sợ người ta bảo cậu làm kỳ đà cản mũi à, người ta giỏi giang thế chứ, tôi chẳng thể hiểu được là ai với ai nữa. Thế giời này chắc chỉ có cậu ngốc như thế, tìm kiếm kiểu gì thế, người ta đang vui vẻ ở đây mà…” “Cậu nói những chuyện đó để làm gì.” Cát Niên cố nói thật nhỏ. Vu Vũ đi về phía họ. “Cát Niên, cậu ra đây tìm tớ à? Đi thôi, tớ sẽ nói chuyện này với cậu sau. Chúng ta vào nơi thi đấu trước đã.” Cậu ta kéo nhẹ Cát Niên. Hàn Thuật dùng cây vợt đẩy Vu Vũ về phía sau. “Còn thi đấu cái gì nữa? Cậu đùa cô ấy như vậy chưa đủ hay sao, muốn tôi chơi cùng cậu chắc, còn lâu. Tôi sớm đã nhận ra cậu là người không tử tế, thiếu quy củ, luôn bắt nạt con...” “Đừng nói nữa.” Cát Niên kéo cây vợt của Hàn Thuật lại. Hàn Thuật càng bực tức hơn: “Cậu thương cậu ta à, đến lượt cậu thương rồi cơ đấy!” “Chuyện của chúng tôi không liên quan gì đến cậu.” Vu Vũ đẩy chiếc vợt đang chặn trên người mình ra, đối diện với Hàn Thuật đầy vẻ thách thức, thái độ của cậu lạnh lùng mà nghiêm túc, không phải chỉ có những gì ồn ào mới có thể phẫn nộ. “Chúng tôi?” Hàn Thuật cảm thấy buồn cười. “Cái mà cậu gọi là ‘chúng tôi’ là cậu với ai? Là người ghép đôi với cậu, hay là Trần Khiết Khiết?” “Hàn Thuật!” Cát Niên vốn giỏi chịu đựng giờ cũng không thể nhịn thêm được nữa: “Đủ rồi! Rốt cuộc không có ai đến đây để thi đấu như tôi cả, nếu có thì tôi nhắc lại là chỉ còn ba phút nữa thôi, trận đấu sắp bắt đầu.” Cô nhắc nhở mọi người bằng một giọng dõng dạc nhất có thể, sau đó cô đi trước mà vẫn chưa nhận được lời hồi đáp nào. “Cát Niên…” Vu Vũ cúi đầu, thở dài một tiếng rồi đuổi theo. “Cát Niên, đợi đã.” Cậu kéo dây túi vợt của Cát Niên, Cát Niên giằng lại muốn trốn tránh. Bốn người quay lại sân đấu, ai vào chỗ người đấy, sau một tiếng còi, trận đấu bắt đầu. Trừ Hàn Thuật không biết rõ về Vu Vũ, những người còn lại đều hiểu rõ thực lực của nhau, trận này họ thi đấu với một tâm trạng chưa từng có. Đặc điểm của Vu Vũ khi đánh cầu là cầu đi nhanh, đi vào góc hiểm, cách đánh của Cát Niên thì lại vô cùng đơn giản, không có thủ thuật gì đặc biệt, nhưng điểm rơi thường rất chuẩn, cô có thể chấm dứt đường cầu bằng những cú đánh rất dứt khoát. Người khoẻ mạnh và tốc độ nhanh nhất chính là Hàn Thuật, cậu ta di chuyển rất nhanh, bước chạy linh hoạt, kỹ năng toàn diện, phát cầu rất có ưu thế. Trần Khiết Khiết là người tiếp xúc với cầu lông ngắn nhất trong số bốn người bọn họ, cô thông minh, biết dùng kỹ xảo bù đắp lại sự thiếu hụt về sức lực, nếu đánh đúng thực lực thì phải hai hiệp mới có thể phân rõ thắng bại. Trước kia Cát Niên thường thích gọi việc tập cầu của mình và Vu Vũ là “Xung Linh kiếm pháp”, tuy đó chỉ là trò đùa trẻ con, bắt chước cách nói giang hồ, còn nhiều thế võ lợi hại hơn nhiều, nhưng không ai có thể đánh bại được họ. Chỉ cần Vu Vũ đưa tay lên là cô hiểu ngay ý định của cậu, cậu cũng rất kịp thời hỗ trợ cô. Thế nhưng, ngay đến cả đôi bạn thanh mai trúc mã như Lệnh Hồ Xung (1) và Nhạc Linh San (2) sau khi lớn lên, một người yêu Tiểu Lâm Tử mặt mày u ám, đến khi chết vẫn ngâm nga điệu dân ca vùng Phúc Kiến, còn đại sư huynh về sau cũng được nắm tay một cô gái xinh đẹp, đàn sáo đều giỏi, sống cùng nhau đến đầu bạc ở chốn điền viên. (1), (2). Nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp Tiếu ngạo giang hồ của Kim Dung. Bờ vực ở Hoa sơn (3) với cây cỏ xanh tươi đó, đối với Cát Niên thật chẳng khác nào đài liệt sĩ nằm giữa rừng thông bạt ngàn. Gặp gỡ sau khi lạc đường, đối mặt dưới hoa, thông xanh vẫy gọi, thanh mai trúc mã… từng sự việc một lấp đầy vết thương trong ký ức cô. Ở phút cuối quan trọng của hiệp một, Cát Niên và Vu Vũ cùng chạy tới cứu cầu, vợt của hai người đập vào nhau, hai người đều bị đau, cầu thì vẫn vô tình rơi xuống đất. (3). Trong Tiếu ngạo giang hồ Lệnh Hồ Xung và Nhạc Linh San cùng lớn lên và có mối tình thanh mai trúc mã ở nơi đây. Đây gọi là “hiểu nhau” ư? Ở bên kia lưới, Hàn Thuật đang cười nhạo, cậu ta thắng hiệp này rồi. Cát Niên thấy khát nước, khi hai bên đổi sân, cô biết Vu Vũ muốn nói gì đó trong lúc này, nhưng cô chỉ chú tâm vào trận đấu, những chuyện khác không đáng để cô bận tâm. Không biết có phải vì muốn thắng hay không mà trong hiệp tiếp theo Vu Vũ tấn công và đánh vô cùng quyết liệt, Cát Niên cũng cố gắng hết sức để tập trung vào trận đấu, điều này giúp họ dẫn trước Hàn Thuật và Trần Khiết Khiết. Sau mười một phút, hai bên nghỉ ngơi giữa giờ một phút, lần này Vu Vũ yên lặng. Cát Niên thử không để ý đến cậu, nhưng muộn rồi, cô không dừng được liếc mắt nhìn cậu một cái. Cậu dựa vào một bên, môi bạc phếch, khuôn mặt gầy gò lộ rõ hàng mi nhạt như dãy núi xa xăm. Đây rõ ràng là triệu chứng cho thấy cơ thể cậu không khỏe, trái tim Cát Niên bỗng thắt lại, tiếng còi tiếp tục trận đấu đã vang lên, bốn người quay trở lại sân. Hàn Thuật là một người muốn giỏi tất cả mọi thứ, cho dù làm gì cậu ta cũng không muốn xếp sau người khác, nhất là hôm nay đối thủ của cậu ta lại là Vu Vũ và Cát Niên. Hơn nữa, Viện trưởng Hàn bớt thời gian vàng ngọc đến xem con trai thi đấu, nên cậu càng muốn chứng tỏ với bố mẹ mình. Thấy tỷ số chênh lệch hơi xa, cậu ta đã đánh rất quyết liệt trong mười hai phút tiếp theo, dùng hết sức mình vụt cầu, tấn công vô cùng quyết liệt. Cát Niên thực sự thấy mệt, cho dù đã tự bảo bản thân phải chú tâm vào trận đấu nhưng hơi thở mỗi lúc một nặng nề của Vu Vũ dường như sát ngay bên tai cô, chỉ cần cô phân tâm một chút thậm chí có thể thấy mồ hôi chạy xuống từ trên trán cậu. Nhịp tim của cô không biết từ bao giờ cùng nhịp với hơi thở của Vu Vũ, mỗi lúc một nhanh và gấp hơn. Sau khi Hàn Thuật ghi điểm nhờ phát cầu, Cát Niên đề nghị trọng tài cho dừng trận đấu. Vu Vũ phải thở một chút, không thể cứ cố mãi như vậy được. Trọng tài tới hỏi tình hình, Hàn Thuật cười khẩy nói với giọng vừa đủ để mọi người xung quanh nghe thấy: “Lúc nãy mới nghỉ mấy chục giây rồi, thể lực như thế mà cũng đi thi đấu làm gì?” Cậu dường như thấy ánh mắt lạnh lùng của Cát Niên đang đỡ Vu Vũ nhìn về phía mình, trong lòng không khỏi bất bình: “Sao không tập luyện cho khoẻ đi rồi hãy đến thi đấu? Tôi không muốn thắng một kẻ yếu đuối chút nào.” Trần Khiết Khiết cũng đi xuyên qua lưới hỏi thăm tình hình Vu Vũ. Trông dáng điệu của cô, Cát Niên hiểu rằng cô ấy không biết gì về bệnh cũ của Vu Vũ. Vu Vũ từ chối quyết định tạm dừng trận đấu của trọng tài, cậu không để cho bất cứ ai đến đỡ mình, lau mồ hôi trên tay vào áo rồi hít thở sâu vài lần, nói: “Xin lỗi, có thể tiếp tục được rồi.” Trần Khiết Khiết lắc đầu vẫn chưa muốn đi. Vu Vũ cười gượng gạo: “Cảm ơn cậu, cậu qua bên kia đi.” Hàn Thuật phát cầu ngày một hiểm hóc, như thể cậu ta biết Vu Vũ đã thấm mệt, muốn Vu Vũ chạy càng xa càng tốt để làm cậu mất nhiều sức hơn. Thi đấu thì tất nhiên phải có thắng thua, hơn nữa người ta lại nắm được nhược điểm của mình rồi. Cát Niên rất hiểu tính cách Hàn Thuật, nhưng trong lòng không khỏi tức giận, cô chưa từng có ý định trêu tức cậu ta, vậy mà hết lần này đến lần khác cậu ta dồn cô đến cùng, đúng là ép người quá đáng! Cô vốn dĩ rất ít khi phẫn nộ, nhưng một khi răng đã nghiến chặt, dưới tay cũng lên gân, lúc tỷ số là 13-13, cô đập cầu rất mạnh, cầu lao vút về phía Hàn Thuật, trúng vào má phải của cậu ta. Lần này cô dùng lực khá mạnh, đánh vào chỗ nào bị hở ra trên người cũng sẽ rất đau, không riêng gì mặt. Hình như lúc cầu “hôn” mặt Hàn Thuật, Cát Niên có nghe thấy cậu ta đang chửi rủa gì đó, mọi người lập tức kéo lại vây quanh cậu ta, ngoài nhân viên y tế còn có bạn học và mẹ cậu ta. Hàn Thuật cầm tờ giấy ăn mọi người đưa cho, bịt miệng, hình như cũng nhổ ra nước bọt xen lẫn máu, có bạn nữ nhìn thấy kêu lên kinh hãi. Đám đông vây lại hỗn độn, cuối cùng Hàn Thuật thuyết phục mẹ mình trở về chỗ ngồi, dùng vợt nhặt cầu lên, cắn răng chỉ về phía Cát Niên và Vu Vũ, yêu cầu tiếp tục trận đấu. Những phút tiếp theo của trận đấu không có gì mô tả được, Hàn Thuật trong lòng như lửa đốt, phát cầu ra ngoài mấy lần, Trần Khiết Khiết càng mất tinh thần hơn, Vu Vũ thể lực giảm sút, Cát Niên vừa phải ứng phó với Hàn Thuật, vừa phải để ý đến tình trạng của Vu Vũ, trình độ của hai bên đều giảm sút nhiều, nhưng lọ thuốc súng âm ỉ mãi rồi cũng phải nổ, trên khán đài mọi người bắt đầu thì thầm vào tai nhau. 24-21, Hàn Thuật phát bóng lỗi, tặng cho đối phương mấy điểm, đành nhìn đối phương thắng hiệp này, Cát Niên vui lên đôi chút. Cho dù kết quả hiệp cuối cùng là thắng hay thua cô cũng phải mài bớt đầu nhọn của Hàn Thuật đi, hơn nữa là vì Vu Vũ, cô biết trong lòng Vu Vũ cũng có điều bức xúc, tuy cậu không biểu hiện ra mà thôi. Cô mong Vu Vũ có thể cảm nhận ánh mặt trời đang ở phía trước, nhưng vừa nhìn sang, cảm giác vui mừng trong cô đã nguội bớt một nửa, mặt Vu Vũ không còn là màu trắng bệch nữa, môi cậu đã chuyển sang màu tím ngắt. Cát Niên biết chuyện như vậy là hỏng, đã lâu bệnh của cậu không tái phát, không thể gắng gượng được bao lâu nữa. Lòng kiêu hãnh của Vu Vũ là một tấm thuỷ tinh mỏng, không nhìn thấy được, rất mỏng và dễ vỡ. Cậu ấy sẽ không bao giờ ngã gục trước mặt mọi người như vậy, nhất là trước mặt Trần Khiết Khiết vẫn còn chưa biết chuyện, nếu không Cát Niên không tưởng tượng nổi tấm thuỷ tinh đó sẽ vỡ tan làm người ta chảy máu đầm đìa thế nào. Cô không chần chừ thêm phút nào nữa, cầm vợt của mình giờ cao lên, nói to với mọi người: “Chúng tôi bỏ cuộc!” Trong tiếng ồn ào, Vu Vũ vẫn ngạc nhiên đôi chút, Cát Niên không nhiều lời kéo tay Vu Vũ: “Đi thôi.”