"Cháu cảm thấy Mộ Thiên Thanh là người như thế nào?" Lãnh Tiếu Thiên đột nhiên hỏi. Đồng thời ông cũng đặt ly trà trong tay vào trong khay trà, ly trà đụng vào mặt bàn đá Lưu Ly phát ra âm thanh làm chấn động trái tim của Đường Lam. “Cháu chưa từng tiếp xúc với cô ta." Đường Lam nhịn xuống sóng lớn mãnh liệt trong nội tâm, nhàn nhạt nói: “ Nghe nói cô ta là một cảnh sát rất có lòng cầu tiến, lại vô duyên vô cớ bị cuốn vào chuyện ngày hôm nay, chắc hẳn... chuyện này cũng sẽ gây cho cô ta vài rắc rối không nhỏ." Nụ cười của Lãnh Tiếu Thiên rất mơ hồ, ánh mắt của ông rất tinh khôn nhìn Đường Lam, chậm rãi hỏi: “Cháu cảm thấy Tĩnh Hàn có ý định đối với cô ta hay không?" Đường Lam cứng đờ nhưng trong nháy mắt đã khôi phục lại bình tĩnh: “Vấn đề này... Chủ tịch nên hỏi tổng giám đốc mới phải?" “Ha ha ha…" Lãnh Tiếu Thiên cười cười, như có thâm ý nhìn Đường Lam, chậm rãi nói: “ Bác vẫn cho rằng... Cháu là người hiểu Tĩnh Hàn nhất, cũng là trợ thủ tốt nhất của Tĩnh Hàn, hỏi cháu... Hẳn là sẽ tốt hơn." Dưới sự khích lệ của Lãnh Tiếu Thiên, Đường Lam là vui vẻ, chỉ là cô không có biểu hiện ra mà bình tĩnh tiếp: “Cảm ơn chủ tịch đã khen ngợi, nhưng mà việc này dính đến chuyện riêng tư của tổng giám đốc, cháu không có quyền can thiệp." Lãnh Tiếu Thiên cầm điếu thuốc đặt ở trên khóe khóe miệng, hút một hơi rồi mới nói: “Đường Lam, hình như bác và cha cháu đã quen nhau mấy chục năm rồi nhỉ??" Đường Lam cười cười, mắt hạnh lóe lên ánh sáng nói: “Đã hơn ba mươi năm rồi, cha cháu cũng thường xuyên nhắc đến chủ tịch, cháu còn nghe cha nói ngày hôm qua ông mới cùng chủ tịch đi đánh golf đấy." Lãnh Tiếu Thiên gật đầu một cái, mặt nở nụ cười, ai cũng từng có tuổi trẻ ngông cuồng, cũng từng có những thứ mà mình si mê không dứt, ông là người từng trải, tất nhiên là ông hiểu rõ tâm tư của Đường Lam, chỉ là Tĩnh Hàn không phải là người mà bất luận kẻ nào cũng có thể giam cầm được, cũng không phải là người mà ai cũng có thể khống chế, muốn có trái tim ấm áp của nó... quả thật là không dễ dàng đâu. “Cha cháu vừa nhìn thấy bác đã oán trách, nói cháu sau khi về nước cũng không quản chuyện trong nhà mà giống như là gả cho Thiên Lân..." Lãnh Tiếu Thiên cười nói, không nhìn ra là ông đang thật lòng hay là đang nói đùa:” Nếu tiếp tục giữ cháu ở lại Thiên Lân, bác thật sự sợ rằng cha cháu sẽ đuổi tới cửa đấy." Cuối cùng sắc mặt của Đường Lam cũng thấy đổi, người trên toàn thế giới đều nhìn ra cô đến Thiên Lân là có mục đích, nhưng mà duy nhất chỉ có Lãnh Tĩnh Hàn là không nhìn ra... hoặc có thể nói, anh biết rõ ràng, nhưng lại chưa từng quan tâm, thậm chí... anh còn dùng chuyện rời đi để uy hiếp cô? Nếu như người yêu trước nhất định là người phải bỏ ra nhiều hơn thì cô cũng không quan tâm. Cười lạnh một cái. Thứ cô muốn chỉ là một kết quả, một kết quả để có thể đứng bên cạnh anh. “Cháu tới Thiên Lân để học việc, cha cháu vui mừng còn không còn kịp nữa là, làm sao lại oán trách được chứ?" Đường Lam cũng giống như nói đùa tiếp tục đề tài: “Hay là... Chủ tịch sợ cháu học quá nhiều thứ nên không cần cháu nữa?" “Ha ha ha…" Lãnh Tiếu Thiên vui vẻ cười lớn: “Bác thật sự không hy vọng cháu rời đi, có cháu ở đây, việc của Tĩnh Hàn nhẹ nhàng hơn rất nhiều." Đường Lam cười một tiếng, trái tim dần dần đập chậm lại, Lãnh Tiếu Thiên từ từ thu nụ cười lại, chậm rãi nói: “Chỉ là... Đứng ở lập trường của trưởng bối, bác hy vọng cháu có thể giúp cho cha mình nhiều hơn một chút." Nụ cười trên khóe miệng Đường Lam cứng ngắc, cô chăm chú nhìn Lãnh Tiếu Thiên, khẽ nhấp môi dưới, ẩn nhẫn trong lòng đột nhiên sôi trào, nói: “Lời nói của Chủ tịch, cháu sẽ ghi nhớ ở trong lòng." “Ừ." Lãnh Tiếu Thiên gật đầu một cái, ông biết Đường Lam là một người thông minh, không cần quá lộ liễu thì cô cũng hiểu được rõ ràng: “Không phải buổi tối cháu còn phải đi tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập trường cảnh sát sao? Đi làm việc đi..." Đường Lam đứng lên, chào hỏi: “Chủ tịch, vậy cháu đi trước." Lãnh Tiếu Thiên nhìn bóng lưng Đường Lam cao ngạo giống như khổng tước, cho đến khi cô ra khỏi cửa, mới vừa mở miệng tự lẩm bẩm: “Năng lực của Tĩnh Hàn đã quá mạnh, địa bàn của Thiên Lân cũng đã khá lớn, loại buôn bán hôn nhân cùng cưỡng ép này... Không thích hợp với nó." “Lão gia, chẳng lẽ... Người nhìn trúng con bé cảnh sát quèn đó?" Quản gia Phúc nghi vấn. Lãnh Tiếu Thiên hít một hơi thuốc, ánh mắt tinh tế nhìn quản gia Phúc, sau đó chậm rãi nói: “Cuộc sống của Tĩnh Hàn do nó làm chủ, nó muốn cái gì... Cũng chỉ có chính nó mới rõ ràng." Lời nói mặc dù có vẻ thế nào cũng được nhưng Phúc bá lại gật đầu đồng ý, mặc dù sau khi đón thiếu gia trở về không bao lâu đã đưa ra nước ngoài, mấy năm trở lại đây số lần về nhà lại càng ít nhưng đối với tính tình của thiếu gia tỳ, ông vẫn hiểu rất rõ. Lãnh Tiếu Thiên đứng dậy đi lên lầu, ông dừng một chút ở cầu thang lầu hai, sau đó đi về phía căn phòng ở bên trái... Mở cửa, không khí lạnh lẽo cô đơn do đã lâu không có người ở đập vào mặt, ánh mắt Lãnh Tiếu Thiên nhìn chung quanh bốn phía một lần, đồ đạc trong phòng được bài biện đơn giản đến mức lộ ra vẻ xa cách người ngàn dặm, gian phòng này... đã bao lâu ông chưa trở về rồi? Lãnh Tiếu Thiên nặng nề thở dài một tiếng, đóng cửa lại, xoay người đi tới thư phòng, bóng lưng trên hành lang mang theo một chút tiêu điều áy náy. Đường Lam ra khỏi cửa, vừa mới bước đến xe của mình thì thấy một chiếc xe Maserati màu vàng chanh phóng thật nhanh tới bãi đậu xe, xoay một vòng thật đẹp rồi dừng đúng vị trí... Bởi vì trời đổ mưa cho nên mặt đất bị đọng nước, xe đột nhiên tăng tốc độ xoay tròn nên không thể tránh khỏi làm văng bọt nước, Đường Lam còn chưa kịp tránh né thì nước đã bắn tung tóe lên người cô. Mặt Đường Lam giống như bị che kín bởi sương mù, cô nhìn vết nước ở trên quần áo của mình, trong mắt mắt hạnh tất cả đều là lửa giận. Lãnh Dao mở cửa xuống xe, cô bung một cái dù hoa nhỏ, trên khuôn mặt thanh thuần tràn đầy khí tức thanh xuân, nhìn khuôn mặt âm u Đường Lam một chút rồi mới chào hỏi: “Chào chị Đường." Đường Lam nhìn vẻ mặt hả hê của Lãnh Dao, không thèm che giấu khinh bỉ trong đáy mắt, Lãnh Dao là hạng người gì cô rất rõ ràng, chỉ dựa vào khuôn mặt vô hại mà không biết đã lừa gạt bao nhiêu người. “Tiểu Dao trở về nước lúc nào vậy?" Đường Lam bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười hỏi. Vẻ mặt Lãnh Dao nghi hoặc nhìn Đường Lam, tò mò hỏi: “Không phải chị Đường rất để ý đến anh trai tôi sao? Tại sao... Ngay cả việc tôi trở về lúc nào cũng không biết??" Khóe miệng Đường Lam nâng lên thành một nụ cười khinh thường, cả vú lấp miệng em nói: “ Cô cũng nói là tôi rất để ý đến anh trai cô mà không phải cô..." Sắc mặt Lãnh Dao thay đổi, nhìn bộ dạng Đường Lam, hừ một tiếng: “Còn ra vẻ cái gì, đi theo bên cạnh anh tôi nhiều năm như vậy mà vẫn không tiến thêm được một bước nào cả? Còn không biết xấu hổ mà lấy ra khoe khoang... Hiện tại, ngay cả một tiểu minh tinh hạng ba cũng có thể tạo ra xì căng đan với anh trai tôi, còn chị thì sao? Để ý… Hừ?" Lời nói của Lãnh Dao hoàn toàn chọc giận Đường Lam, cô lạnh mặt, nhìn bộ dạng của Lãnh Dao, lạnh lùng nói: “Ít nhất tôi còn có thể để ý, mà cô... Cũng chỉ là “em gái” của Hàn, ngay đến cả để ý... Hàn cũng khinh thường." “Chị..." Lãnh Dao bị Đường Lam nói trúng chỗ đau, tức giận cắn răng nghiến lợi. Bình thường, mặc kệ đi tới nơi nào, bởi vì thân phận của Lãnh Dao nên ai cũng khúm núm đối với cô ta, nhưng đây lại là Đường Lam trước giờ chưa biết cúi đầu, cộng thêm hai người đều có tâm tư với Lãnh Tĩnh Hàn cho nên từ trước đến giờ khói thuốc súng chưa bao giờ nhạt bớt. Đường Lam khẽ hừ một tiếng, giễu cợt nói: “Hiện tại cô còn rãnh rỗi đứng ở chỗ này tranh cãi với tôi? Hừ... Quả nhiên là một đứa con nít, đợi đến lúc Mộ Thiên Thanh trở thành chị dâu của cô, ngược lại tôi muốn nhìn cô còn có thể ở trước mặt tôi kêu gào hay không?" Nói xong, Đường Lam không để ý Lãnh Dao, mở cửa định lên xe. “Chị có ý gì? Người phụ nữ trên tạp chí không phải là Tô San San sao?" Sau lưng truyền đến tiếng gọi lớn của Lãnh Dao, động tác của Đường Lam dừng lại một chút, quay đầu lại ngạo nghễ nhìn người sau lưng, khóe miệng nâng lên thành nụ cười nhạt châm chọc sau đó lên xe... “Này, chị nói rõ ràng đã." Lãnh Dao nhấc chân định đi ngăn xe Đường Lam lại, nhưng cô lại bị chiếc xe chạy ngang hất nước lên cả người. Lãnh Dao cực kỳ tức giận, ác độc nhìn chiếc xe nghênh ngang rời đi, cắn răng nghiến lợi tức giận mắng một tiếng rồi đi về phía biệt thự chỉ làdọc theo đường đi, trong đầu của cô luôn luôn suy nghĩ về lời nói cuối cùng của Đường Lam. * Trường cảnh sát thành phố A là trường cảnh sát nổi danh nhất cả nước, ngày kỷ niệm thành lập trường quan trọng như vậy, rất nhiều nhân vật phong vân đã từng học trong trường đều trở về chúc mừng, vì vậy hiển nhiên trong dạ tiệc buổi tối tụ tập rất nhiều tinh anh trong giới cảnh sát, mỗi một người đều có thể trở thành tiêu điểm. Mà lúc Thượng Quan Mộc và Mộ Thiên Thanh đến, không thể nghi ngờ là tiêu điểm trong tiêu điểm của hôm nay, không chỉ bởi vì Thượng Quan Mộc là truyền kì lúc ở trường học cũng như trong giới cảnh sát mà còn vì thái độ cùng với lời nói của anh đối với Mộ Thiên Thanh ở trước truyền thông sáng nay. “Thằng nhóc này, lúc còn ở trường học ngày nào cũng ở trước mặt tôi kêu rên... Nói theo đuổi Mộ đại mỹ nữ rất khó khăn, lại thì ra là hai người đã sớm Ám Độ Trần Thương*?" Sau khi Lý Thần chế nhạo Thượng Quan Mộc xong thì mới cười nói với Mộ Thiên Thanh ở bên cạnh: “Hai người giữ bí mật cũng quá tốt rồi đó?" *Một trong 36 kế. Có thể lên gg để xem cho rõ bởi vì bạn Mèo mũm mĩm quá lười. Sắc mặt Mộ Thiên Thanh trở nên hồng hồng, cô đang muốn giải thích thì lại bị Thượng Quan Mộc cướp lời:” Nếu như bị mấy người biết, thì không phải Thiên Thanh sẽ bị mấy con sói đói hù chết hay sao?" “So với con sói đội lốt cừu này thì chúng tôi cam bái hạ phong?" Bạn học Bành Vũ có hàm ý nói xong thì sắc mặt Mộ Thiên Thanh lại càng ửng đỏ, không khỏi được nước làm tới nói: “ Ai da... Tiểu học muội xấu hổ hả?" “Em đâu có.” Mộ Thiên Thanh bị mấy đàn ông vây quanh, những người này cô đều rất quen thuộc, phải nói thời điểm còn ở trong trường học, những người bạn của Thượng Quan Mộc cô đều rất quen thân, vì vậy lúc vào trong sân trường, thì trong một khắc đó đột nhiên cô cảm thấy hoảng hốt, cảm giác như mình thật sự đã cùng Thượng Quan Mộc mến nhau năm năm. Mấy người Lý Thần nhìn nhau nở nụ cười, lại càng trêu đùa dữ dội hơn, cho đến lúc Thượng Quan Mộc ra mặt giải vây, mà lúc anh giải vây cũng bị mấy người cười mắng là thằng sợ vợ. “Người sợ vợ mới có thể thăng chức,." Thượng Quan Mộc trả lời hết sức lạnh nhạt, cho mấy người ghen tị chết thôi. “Tình cảm này... Vài năm nay cậu thăng chức nhanh như vậy, tất cả đều là công lao của Thiên Thanh sao??" Thượng Quan Mộc nhìn Mộ Thiên Thanh ở bên cạnh đang cười có chút xấu hổ, nắm tay của cô, nhướng mi mắt nói: “Đó là chuyện đương nhiên?" “tách" một tiếng vang nhỏ truyền đến, có một ký giả này dùng máy ảnh ghi lại khoảnh khắc này... Thượng Quan Mộc thâm tình nắm tay Mộ Thiên Thanh, Mộ Thiên Thanh hơi đỏ mặt thẹn thùng không kềm chế được, nhìn qua... Giống như là một đôi tình nhân khổ tẫn cam lai, rốt cuộc cũng được mọi người chúc phúc.