Editor: Diem Nguyen "Nếu như... lần này tôi giúp cậu một lần tóm gọn Dạ Ưng thì sao đây?" Trong phút chốc Thượng Quan Mộc bỗng híp mắt, ánh mắt anh vô cùng sắc bén: "Tiên sinh R, ngài mạnh miệng thật! Đâu cần thổi phồng chi dữ vậy?" "Ha ha ha ha..." Giọng nói đổi giọng của ông R càng thêm quỉ dị: "Có phải thổi phồng hay không thì sếp Mộc kiểm tra thực tế là biết liền." Đôi mắt Thượng Quan Mộc càng nhíu lại ti hí, cơ hồ như một cái khe hẹp. Điều đó phần nào bộc lộ con người tàn nhẫn trong anh: "Điều kiện?" "Nếu như tôi nói không có thì sao?" Giọng ông R sặc mùi lười biếng. Thượng Quan Mộc nhíu chân mày vì với anh trên đời này không có cái thứ gì miễn phí. Anh mặc kệ ông R là ai, anh ta muốn lợi dụng cảnh sát để xoá sổ Dạ Ưng hay vì cái gì, chỉ cần có chung mục đích thì ok thôi.  "Sếp Mộc, chúng ta đã hợp tác rất nhiều lần, mặc dù không vui vẻ lắm, nhưng... nếu muốn hợp tác với cảnh sát cấp trên anh nữa thì tôi đây không phải không có năng lực!" Ông R thâm thuý nói. "Làm sao tôi chắc được lần này không phải là ông đào hố chờ tôi sập bẫy?" Thượng Quan Mộc nhếch môi cười lạnh, ánh mắt thay đổi thâm trầm không thấy đáy. Trong điện thoại lại truyền tới tiếng cười, làm cho người nghe cực kỳ không thoải mái: "Vậy phải xem... Sếp Mộc có gan hay không rồi! Đã đến nước này, sếp Mộc nên sắp xếp lại nhân sự, tổng hợp lực lượng làm một đợt đột kích là được." Ông R vừa dứt lời, không chờ Quan Mộc nói gì liền cúp điện thoại. "Tiên sinh, ngài nghĩ Thượng Quan Mộc sẽ tin ngài sao?" "Hắn ta sẽ tin thôi!" Ông R không nhìn người phía sau lưng, chỉ cong môi nói tiếp: “Hắn chẳng những tin mà còn dốc sức đánh trận này..." "Không biết lần này đạt hiệu quả như mong đợi không?"  Ông R cười lên, nụ cười gượng gạo khi nãy thay bằng nụ cười đầy phấn khích: "Sao không được? Lãnh Tĩnh Hàn và Tiêu Thần đều ngoan ngoãn bước theo từng bước ta đã sắp xếp, ngay cả ông trời cũng đang giúp ta..." Khoé môi ông R càng cong lên nụ cười quỷ quyệt, ẩn dưới lớp mặt nạ kia từng thớ thịt trên khuôn mặt ông ta co giật thay đổi dữ tợn, ánh mắt nhìn phía trước càng thêm lộ ra tia thâm hiểm. Ông ta suy tính rất nhiều, những ý nghĩ xảo quyệt không ngừng nhảy múa trong đầu tựa như hóa thành một loại thuốc, kích thích thần kinh ông ta.  Người đàn ông đứng sau lưng ông R cảm nhận được trên người ông ta toả ra hơi thở tàn nhẫn kèm theo hơi lạnh như toả ra từ địa ngục. Ông không khỏi lui về phía sau nửa bước, khóe môi giương lên nịnh nọt: "Hy vọng lần này ngài có thể đạt được ý muốn!" Ông R cười vui vẻ rồi cầm lấy thanh gậy chống đứng dậy một cách chậm rãi. Lúc quay người lại ông ta đã hồi phục lại thái độ bình thường nói: "Ta phải đi ra ngoài một chuyến, chú không cần đi theo ta." "Dạ!" Ông R chống gậy đi ra ngoài, người đàn ông vẫn đứng yên nhìn dáng vẻ ông ta đã hao gầy theo tháng năm mà trong lòng chợt dâng lên chuỗi cảm xúc không nói được thành lời.  Ông R ra khỏi biệt thự, tài xế Lý Hải đã đợi sẵn ở đó. Thấy ông chủ ra tới ông vội vàng mở cửa xe, chờ ông ta ngồi yên ổn xong ông mới lên xe hỏi: "Ông chủ đến viện điều dưỡng à?" "Ừm!" Ông R đáp một tiếng rồi gỡ mặt nạ xuống một cách mệt mỏi, để lộ ra khuôn mặt thật đáng sợ bởi vết cháy xém làm từ trán dài xuống mũi bị biến dạng, da thịt lổ chỗ lồi lõm trông rất kinh khủng.  Bác tài xế dường như đã thành thói quen, chỉ liếc mắt qua kính chiếu hậu nhìn một cái mà chẳng mảy may sợ hãi chỉ thuần thục khởi động và lái xe đi về hướng viện điều dưỡng.  Đến viện điều dưỡng, ông R đội nón lên, che mặt lại rồi mới xuống xe. Lý Hải nhìn theo bóng lưng của ông khẽ thở dài.  Ông R bước không nhanh không chậm đi qua hành lang viện điều dưỡng. Mọi nhân viên trong đây đều biết ông vì cứ đều đặn mỗi tháng ông sẽ đến đây một lần. Ông lại vốn không muốn tiếp chuyện với ai thế nên dù mấy tháng nay ông ít khi lui tới nhưng chẳng ai dám tiếp cận hỏi thăm.    Ông R đi thẳng đến phòng bệnh của Tiêu Hân. Đầu tiên ông thăm dò qua cửa sổ, liếc nhìn bên trong rồi mới mở cửa bước vào... Nhìn Tiêu Hân xinh đẹp mỹ miều vẫn nằm an tĩnh trên giường, ông R khẽ ngồi xuống chiếc ghế gần đó nhìn Tiêu Hân cười hiền nói: "Tiêu Thần đã chăm sóc cho em rất tốt..." Ông R chồm người tới nắm tay Tiêu Hân, tay của bà rất mềm, giống như không có xương. Thật ra bà đã trở thành người thực vật, còn duy trì hơi thở được đến hôm nay tất cả đều nhờ vào thuốc men đắt tiền, và cũng vì thế tiến trình lão hoá của bà không giống như người bình thường.  Ông R nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay Tiêu Hân. Mỗi lần chạm vào bà ánh mắt ông liền hiện lên tia bi thương và thù hận đủ sâu sắc khiến ông chỉ muốn huỷ diệt tất cả mới cam lòng.  Ông R ngây người ngồi trong phòng bệnh của Tiêu Hân thật lâu. Chừng ba bốn tiếng sau ông mới rời đi. Lúc ông ra về vẫn với dáng người chậm rãi cúi đầu trong anh mắt đầy soi mói của các nhân viên y tế ở đây.    Lý Hải im lặng lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn ông qua kính chiếu hậu mà không nói gì.  "Tiểu Hải..." "Dạ, ông chủ!" Tuổi bác tài xế đã hơn hàng năm nhưng ông R vẫn quen gọi ông như thế nên ông không thấy bất ngờ. "Đợi đã nhiều năm rồi..." Ông R tựa vào ghế ngồi, ánh mắt nhìn về phía trước: “... sắp đến lúc cất mẻ lưới ta lại thấy lòng trống không..." Lý Hải nhìn vào ánh mắt ông R qua kính chiếu hậu bình tĩnh nói: "Ông chủ, việc ông nhẫn nại chờ đợi nhiều năm nay rốt cuộc cũng có kết quả rồi." "Đúng vậy!" Đáy mắt ông R hiện lên một tia mờ mịt. Đáng lẽ giờ phút này ông nên vui mừng mới phải nhưng sao lòng lại như chơi vơi hụt hẫng.  Nhiều năm nay an bài để trả thù mối nhục năm đó, mỗi đêm ông đều gặp ác mộng khiến ông chưa từng có một đêm ngon giấc.  * Tại nhà của Hình Thiên. Vừa đi siêu thị về, Thẩm Duyệt Nhiên và Mộ Thiên Thanh tranh thủ phân loại cất xong, Mộ Thiên Thanh mang một ít rau củ vào phòng bếp rửa sạch, trên mặt cô nét cười như ẩn như hiện. Thấy bạn thân của mình có đôi có cặp với Lãnh Tĩnh Hàn, Thẩm Duyệt Nhiên vừa thấy vui thay cho Mộ Thiên Thanh vừa thấy bội phục mình chồng. Mỗi đêm cô đều khen ngợi mưu kế của Hình Thiên nhưng đồng thời cũng trách anh ta sao không tiến hành kế hoạch sớm một chút... Mỗi lần như thế Hình Thiên đều cưng chìu ôm chặt Thẩm Duyệt Nhiên vào lòng cười ha hả cho qua chuyện vì lý do đằng sau đó dính dáng khá lớn anh không thể nói ra được.  Nếu như không phải vì biết chuyện năm đó, sợ đại ca sẽ thối lui lần nữa, anh sẽ không ra hạ sách thế này.  Nhưng giờ Hình Thiên vẫn còn nhớ như in khuôn mặt thâm trầm của Lãnh Tĩnh Hàn sáng sớm hôm đó sau khi trở về... Hình Thiên mất hồn nhìn Lãnh Tĩnh Hàn một cách chăm chú trong khi ngày hôm nay là ngày tập đoàn Thiên Lân chính thức bắt đầu giao chiến với tập đoàn Dế Quốc Sun. Vẫn biết trong cuộc chiến này sẽ có kẻ thắng người thua nhưng lãnh đạo hai bên đều rất hiểu rõ về nhau nên muốn vượt lên trước đối thủ một bước và tiếp tục duy trì khoảng cách là điều vô cùng khó khăn.  Lúc này, Đường Lam đang báo cáo kế hoạch cuối tháng.  Không ai có thể phủ nhận Đường Lam tuyệt đối là xuất sắc trong xuất sắc, khiến cho nhiều người đàn ông đều tự cảm thấy làm việc hiệu quả không bằng cô ta. Cô ta làm việc luôn quyết đoán.  Mọi công việc thông qua cô ta đều được xử lý dứt khoát sắc bén... Nhưng đáng tiếc... người mạnh mẽ như cô ta căn bản không thể ở bên cạnh Lãnh Tĩnh Hàn. Vì thử hỏi hai người mạnh mẽ cứng nhắc ở cùng với nhau thì sẽ ra sao??? Hình Thiên hoàn toàn thất thần, cho đến khi ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía anh, anh mới có phản ứng. Để che giấu lúng túng, anh ho nhẹ một cái, đẩy gọng kiếng lên rồi đưa ra ý kiến của mình đối với những điểm quan trọng trong hội nghị lần này.  Anh chỉ là thư ký của tổng giám đốc nhưng vị trí của anh lại rất quan trọng trong tập đoàn Thiên Lân vì nếu Lãnh Tĩnh Hàn không có ở đây, anh có thể toàn quyền thay Lãnh Tĩnh Hàn ra quyết định. Lúc đầu mọi người đều rất phải không mãn về điều này, nhất là mấy lão cổ đông đều cảm thấy Lãnh Tĩnh Hàn đã tin tưởng người này quá mức, nhưng về sau thực tế đã chứng minh Hình Thiên hoàn toàn có thể chỉ đạo mọi việc suôn sẻ, thậm chí đạt hiệu quả hơn cả dự tính nên dần dần mọi người đều coi trọng anh hơn.  Hội nghị lần này rất quan trọng, kéo dài đến khi trời sẫm tối mới tan họp.   Đường Lam thu dọn tài liệu xong gót Lãnh Tĩnh Hàn lên lầu, có mấy tài liệu là cần anh ký tên... Lãnh Tĩnh Hàn quét mắt sơ qua xấp tài liệu, cầm lấy viết ký tên xong rồi đưa cho Đường Lam. Đường Lam nhận lấy đúng lúc thấy Lãnh Tĩnh Hàn nhỏm người đứng dậy nên hỏi: "Trễ rồi, cùng nhau ăn cơm tối nhé?" "Tối tôi có việc rồi!" Lãnh Tĩnh Hàn Thanh lạnh lùng trả lời, sau đó cầm lấy áo khoác đứng dậy, hoàn toàn không để ý tới Đường Lam mà ra khỏi phòng làm việc, cùng Hình Thiên rời đi.  Đường Lam ngồi yên tại chỗ, khoé môi không ngừng giật giật vì giận dữ. Cô cũng là phụ nữ nên cô có trực giác nhạy cảm của phụ nữ.  Cô cảm thấy... gần đây Lãnh Tĩnh Hàn thay đổi, mặc dù anh vẫn trưng cái gương mặt lạng lùng không cảm xúc như cũ nhưng trong đáy mắt anh lại loé lên một loại hào quang như biết cười mà trước nay cô chưa từng thấy... "Đại ca! Anh có để ý là gần đây anh và Thiên Thanh hay đến nhà em ăn chực không?" Hình Thiên vừa lái xe vừa bĩu môi hỏi. Anh cảm thấy có chút ghét bỏ bọn họ vì đã quấy rầy thế giới của anh và Thẩm Duyệt Nhiên.  "Ừm!" Lãnh Tĩnh Hàn đáp. Trong khi Hình Thiên cho rằng Lãnh Tĩnh Hàn đã hiểu ý mình thì Lãnh Tĩnh Hàn lại nói tiếp: "Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ phụ tiền ăn." Éc... Hình Thiên bị sặc nước miếng của chính mình, họng cũng bị nghẹn lại đến nửa ngày sau cũng không nói nên lời.   Anh có thể bảo đảm, đại ca đã cố ý, hẳn là đại ca còn uất ức vì sập bẫy của anh cho nên lôi kéo Mộ Thiên Thanh ngày ngày đến nhà anh. Đòn trả thù của đại cả thật nặng nha! Hình Thiên trưng ra khuôn mặt khổ sở và trong lòng thầm oán: Sao không thử nghĩ không vì tui đây thì anh có được tình yêu không, không nhờ tui thì anh có được ở bên cạnh Mộ Thiên Thanh vui vui vẻ vẻ như bây giờ không, có được hưởng ân ái khoái lạc với người mình yêu không chứ? Hình Thiên càng nghĩ càng giận, lộ liễu hậm hực, cắn răng nghiến lợi. Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt liếc nhìn Hình Thiên một cái, bình tĩnh nói: "Biệt thự bên tôi đang sửa chữa nên mấy ngày nay tôi sẽ qua chỗ cậu ở nhờ..."