- Thưa cô, cho em vào lớp!_ Nhỏ thở không ra hơi tay vịn lấy khung cửa, e dè xin phép - Được rồi, lần sau đừng đi trễ vậy nữa. - Vâng._ Nhỏ ũ rũ khoác balo lên vai mệt đứ đừ bước về chỗ. Đây là cái hậu quả không-thể-tránh-khỏi vì hôm qua nhỏ đã thức đến tận khuya để đọc quyển nhật kí được nhỏ chụp hình lại. Nhỏ chẳng thể ở riết như thế, chủ nhân của nó sẽ không về nhà được. Nhỏ úp mặt xuống bàn. Nhỏ phát hiện một điều chủ nhân của nó khi viết những điều đó đã trải qua nhiều sợ hãi, lo lắng, hay thậm chí là đau đớn, nhưng điều khiến nhỏ thắc mắc là tại sao một đứa con nít 3, 4t lại biết viết chữ? - À tao có thứ này cho mày nè._ Bỗng nhỏ sựt nhớ đến một điều quan trọng, nhỏ ấy trong balo ra một quyển tập rồi lật ra trang giữa nơi một bông hoa mỏng manh đang khép mình - đẹp không? Cỏ chân ngỗng đấy, tao thích nó lắm luôn á! Cho mày đó coi như lời cảm ơn ngày hôm qua._ Nhỏ cầm bông hoa nhỏ nhắn trên tay một cách nâng niu rồi đặt vào quyển tập đang mở của Thần Hy, nhoẻn miệng cười - Tao không tiền để mời mày đi ăn hay mua gì để chuộc lỗi nhưng tao tự dưng có cảm giác mày cũng thích nó giống tao, không biết có đúng không? -… - Không trả lời thì đúng rồi, khỏi cần quà cáp gì nữa nhé mọi chuyện coi như huề! -… - À mà để tao kể hành trình "gian nan" khi lấy nó về cho nghe, tao lấy nó từ ngôi biệt thự Máu chắc mày có nghe qua rồi chứ gì? Mà nghĩ tới nghĩ lui thì hình như cái này gọi là ăn trộm thì phải? -… - À mà không tao đâu có ăn trộm đâu, tao đã xin rồi mà nhưng mà không có chủ nhân của nó vậy thì có gọi là ăn trộm không ta? Khó nghĩ quá -… - Kể ra hôm qua tao làm nhiều chuyện xấu thật, ăn trộm hoa này buổi chiều còn đọc trộm nhật kí của người khác nữa. Tao đã đọc của đứa bé con của ông chủ ngôi biệt thự Máu. Ai cũng nói là nó đã có cuộc sống hạnh phúc nhưng qua lời kê của nó thì tao thấy cứ sao sao ấy! Con Bình cấm tao làm chuyện này nhưng mày biết đấy tao hiếu kì lắm cho nên bây giờ tao không thể chia sẻ cho con Bình nghe được nên mới nói cho mày nghe nè._ Nhỏ dứt lời sắc mặt của Thần Hy khẽ thay đổi, xoẹt qua một cái rồi lại trở về trạng thái ban đầu. Lạnh lẽo. - Mà mày biết không…_ Nhỏ chưa kịp dứt câu là trên từ trên bảng đã réo rắt tên nhỏ - Nhật Hạ, em có nghe cô giảng không vậy hả?_ Sau lời nói đó là mấy chục con mắt đổ dồn về phía nhỏ - Em… đang nghe đây ạ!_ Nhỏ chống chế - Lại còn cãi à? Miệng huyên thuyên thế kia mà bảo nghe giảng! Đứng dậy, giải thích cho cô câu thơ cô vừa giảng Nhỏ đứng dậy gãi gãi đầu, mặt cúi gầm nhìn xuống bàn đến cả sách nhỏ còn chưa giở ra thì lấy gì mà biết bả nói cái gì. Khẽ nhìn sang con Chi ánh mắt khẽ mấp máy van xin sự giúp đỡ - "tháng giêng ngon như một cặp môi gần"_ Thùy Chi thì thào - Sao? Có biết tôi đang phân tích câu nào không?_ Bà cô gõ gõ cây thước xuống bàn - Dạ "tháng giêng ngon như một cặp môi gần" ạ!_ Nhỏ đáp - Lại được bạn nhắc chứ gì? Giải thích cho cô tại sao tháng giêng đối với Xuân Diệu lại ngon như một cặp môi gần. - Dạ… tại… vì_ Nhỏ lúng túng. "Xuân Diệu ơi là Xuân Diệu nếu còn có kiếp sau mong bác sáng tác cái gì dễ hiểu một chút được không?" - Dạ cái gì mà dạ! Rốt cuộc là em có biết không?_ Bà cô tiếp tục chất vấn khiến nhỏ càng bối rối hơn - Câu đó có nghĩa là tháng giêng giống như… giống như…_ Nhỏ cứ ấp a ấp úng như gà mắc tóc, nghĩ kĩ cỡ nào cũng không gặn ra một từ giải thích - Giống như cái gì?_ Bà cô hỏi tới khiến nhỏ buột miệng nói ra - Giống như… hai đôi môi chạm nhau… tức là hôn đấy ạ! Vị… vị rất là ngon! Cả lớp ồ lên, kẻ há hốc mồm, kẻ thì ôm bụng cười nắc nẻ. Người ngồi cạnh, khóe môi chợt cong lên một cái nhẹ tựa như không có. Tiếng ha ha, ha hả vang lên không ngớt. Nhỏ thực sự muốn gào lên: "Bộ tôi là trò hề cho mấy người à?". Vài đứa rãnh việc, từ lớp khác chạy sang xem lớp nhỏ hôm nay có gì đặc sắc. Nhỏ cúi gầm mặt, ước gì có một cái lỗ để chui xuống. Bà cô sau một hồi khoanh tay trước ngực, lắc đầu lia lịa lên tiếng - Không điểm Mới vào lớp có hai, ba ngày là đã lãnh trọn một cái trứng vịt vào sổ! … - này uống đi, cho khỏe lại!_ Thùy Chi áp chay nước lạnh vào má nhỏ, mỉm cười quan tâm - Haizzz… xui xẻo hết mức!_ Nhỏ thở dài, tay đón lấy chay nước, mở nắp tu ừng ực - Mày làm gì mà hôm nay bơ phờ không khác gì một linh hồn bay qua bay lại vậy hả?_ Thằng Hùng khui bánh trong tay, nhai tỏm tẻm hỏi nhỏ - Thì do đêm qua mắc thức khuya đọc nhật…_ Nhỏ đang nói nhưng chợt sựt nhớ lại là đã lỡ lời, nhỏ im bặt. - Đọc cái gì?_ Con Bình thắc mắc - Đọc truyện chứ đọc cái gì?_ Nhỏ nói dối - Thật không? Vừa lúc nãy mày nói "đọc nhật"… gì ấy mà!_ Con Bình nghi hoặc nó lia ánh mắt hình viên đạn trên người nhỏ - Thôi tao vào lớp đây!_ Nhỏ đánh trống lảng, toan đứng dậy thì bị con Bình kéo tay lại - Khoan, mày không kể thì đừng hòng nói chuyện với tụi tao nữa nhé!_ Bình đe dọa, bọn nó cũng gật đầu hùa theo - Chậc, thì là… Và rồi nhỏ kể hết đầu đuôi sự việc cho mấy người bạn nhiều chuyện của nhỏ nghe - Tao đã bảo là mày không được đọc trộm nhật kí rồi cơ mà…_ Con Bình bực tức cốc đầu nhỏ một cái đau điếng, nhỏ ôm đầu la oai oái chứ không làm lại. Tại nhỏ sai mà… - Xâm phạm quyền riêng tư của người khác là không được đâu._ Thùy Chi dịu dàng nói - Phải đấy, mày thật là vô duyên bất lịch sự quá đi!_ Thằng Hùng chặc lưỡi - Chính xác!_ Thằng Chuyên giơ ngón tay cái lên - Nè tụi bây định vùi dập tao tới bao giờ hả? Đã nói là tao biết tao sai rồi!_ Nhỏ hét toáng lên, lấy chay nước giậm chân bình bịch đi về lớp. Cái lũ dạy đời người khác! "Reng… reng… reng"_ Cuối cùng cũng hết giờ ra chơi. Đến tiết thứ 4 là môn lịch sử. Cái môn nhỏ cực kì ghét chỉ đứng sau mỗi Ngữ Văn, bài gì mà dài đăng đẵng, viết thì nhiều làm nhỏ tốn giấy hao hết mấy mili mực (chị này tính toán quá!>.