Tạ Lỗi hốt hoảng bỏ chạy khỏi phòng số Bảy, lại vừa khéo nhận được điện thoại của Trương cán sự. “Tạ Lỗi, tình hình tập luyện mấy ngày nay thế nào?” “Buổi sáng ba cây số, buổi tối năm cây số, cường độ khá nặng, nhưng mọi người vẫn theo được, thỉnh thoảng cũng có người thể lực yếu rớt lại phía sau.” “Ừ, cậu là trung đội trưởng, cố gắng động viên, đừng để họ làm ảnh hưởng tiến độ.” “Rõ. Trương cán sự, tôi áp dụng phương pháp hỗ trợ lẫn nhau tại trung đội, lấy mạnh đỡ yếu, chia mọi người thành cặp, hiệu quả rất tốt.” Nhắc đến nhiệm vụ, nỗi bí bức trong lòng Tạ Lỗi nhanh chóng rút đi, đứng giữa sân trường cây cối tươi xanh, nét mặt hắn cực kỳ nghiêm túc. “Ừ, cách của cậu không tồi, cứ tiếp tục nhé. Nhưng gần đây tác phong kỷ luật không tốt lắm, sáng nay tôi kiểm tra phòng ốc, một số người gấp chăn không phẳng, vệ sinh ký túc xá cũng không cẩn thận, cậu phải nghiêm khắc đốc thúc, chuẩn bị nghênh đón đợt kiểm tra sắp tới.” “Kiểm tra? Có lãnh đạo sắp đến ạ?” Tạ Lỗi lập tức tập trung tinh thần. “Đúng, lãnh đạo quân khu sắp đến toạ đàm, cậu chuẩn bị một chút, sáng mai tổ chức lễ kéo cờ, đến chiều luyện tập bắn súng theo phương đội.” “Rõ, buổi chiều tôi sẽ tổ chức tập luyện thêm.” Tạ Lỗi vội vàng gật đầu đáp ứng. Hắn vừa chạy về ký túc xá, vừa gọi điện cho các phó trưởng ban chủ quản nội vụ, tiến hành kiểm tra đột xuất. Không kiểm tra thì thôi, vừa kiểm tra đã phát hiện, chăn gấp miếng đậu không phẳng phiu, vệ sinh kém, góc giường và mép bàn đều bám bụi. “Ngày mai lãnh đạo quân khu đến toạ đàm, chắc chắn sẽ đi thăm ký túc xá, khoa Quốc phòng đại học X chúng ta không thể dùng tình trạng này nghênh đón lãnh đạo, đây không phải tác phong của chúng ta, sau đây các ban phải trở về trấn chỉnh nội vụ, tối nay tôi sẽ kiểm tra lần nữa, phải đạt tới tiêu chuẩn cao nhất, chuẩn bị nghênh đón đoàn kiểm tra.” Tạ Lỗi nghiêm túc nói với các phó trưởng ban. Các phó trưởng ban cũng ghi nhớ lời hắn, tỏ vẻ nhất định phải chỉnh đốn và cải cách. “Đội trưởng, lãnh đạo nào đến vậy? Sao gióng trống khua chiêng thế?” Vương Tuyền khá thân thiết với hắn xáp lại hỏi thăm. Tạ Lỗi lắc đầu, “Không biết, nhưng ngày mai phải kéo cờ.” Vương Tuyền le lưỡi, “Chắc quan chức không nhỏ rồi.” Đội diễu hành súng của khoa Quốc phòng Đại học X cực kỳ nổi danh, bình thường chỉ lãnh đạo cao cấp mới được phép tham quan, vừa nghe đến kéo cờ, Vương Tuyền biết lại phải quay về thu dọn ký túc xá, chuẩn bị tốt cho ngày mai. Tạ Lỗi trừng gã một cái, “Ban các cậu xuống dốc nhanh quá đó, một chút tác phong tiêu biểu cũng mất luôn, cậu là phó ban mà chẳng làm tròn phận sự gì cả!” Nhắc tới nhiệm vụ, Vương Tuyền lập tức thẳng lưng gật đầu, “Tôi về lệnh mọi người dọn dẹp ngay!” Cuối cùng Tạ Lỗi mới hài lòng, chuyển sang thông báo cho đội bắn súng, chuẩn bị tập luyện. Đội bắn súng là xưng hô nội bộ của bọn hắn, tên gọi chính quy thật ra là Đội Hộ vệ Quốc kỳ, các thành viên đều là sinh viên ưu tú, vóc dáng tiêu chuẩn, tố chất vượt trội, văn hóa học thức đều phải đạt tiêu chuẩn quốc phòng vĩ đại, chỉ những người như vậy mới được gia nhập đội ngũ này, biết lãnh đạo sắp tới, bọn họ lập tức bắt tay vào tập luyện hăng say. Đã có cơ sở trường kỳ huấn luyện, chỉ trong một buổi chiều, họ đã ở trạng thái tốt nhất, sẵn sàng nghênh đón đoàn kiểm tra. Cả ngày bận rộn, đến tối còn phải chuẩn bị lễ phục và giày quân sự, Tạ Lỗi quên béng luôn chuyện sáng nay, mà nhân vật thần bí kia hình như cũng biến mất, không quấy rầy hắn nữa. Sáng sớm hôm sau, Đội Hộ vệ Quốc kỳ chờ xuất phát. Quân hiệu trên mũ tỏa sáng rạng rỡ, chiếu rọi khuôn mặt cương nghị đậm nét Tây Bắc của Tạ Lỗi, mày rậm như kiếm, mắt sáng như sao, sống mũi cao thẳng, môi cong, tất cả tập hợp trên khuôn mặt của một sĩ quan trẻ tuổi với tương lai tràn đầy hứa hẹn. Áo sơmi phẳng phiu, cà-vạt xanh biếc, bên ngoài là quân trang xanh thẫm, quân hàm lấp lánh trên vai, hoa cài hình bông lúa đeo trước ngực, phối với quần dài tôn lên những đường cong sắc bén như đao, phía dưới là giày quân đội cao cổ, phản quang và bóng loáng như gương. Hắn đeo găng tay trắng, càng tôn lên những ngón tay thon dài mạnh mẽ, nắm chặt gươm chỉ huy. Sau khi hạ khẩu lệnh chỉnh tề đội ngũ, hắn dẫn đầu hàng, bước đều tới địa điểm xuất phát. Lúc này lãnh đạo đã ngồi trên bục chủ tịch, bên ngoài sân tập vây đầy người. Ở đại học, mỗi lần tổ chức hoạt động tập thể, kêu gọi người xem không phải chuyện dễ dàng, thường thường các học viện phải cưỡng chế sinh viên tham dự, nhưng những hoạt động bắt buộc phải có người xem không bao gồm kéo cờ, sinh viên các trường khác rất ít khi nhiệt tình tham dự, chỉ riêng đại học X là sôi nổi vô cùng, đứng đầu nhóm vây xem chủ yếu là các nữ sinh. Khúc quân hành vang lên, Đội Hộ vệ Quốc kỳ bước theo nhịp trống, tiến vào bục kéo cờ. Nhóm sinh viên đẹp trai mặc quân trang rạng ngời nâng súng trường đúng theo nghi thức, bước chân thẳng hàng, đi trước đội ngũ là bốn người cầm cờ cao lớn, cùng nâng bốn góc quốc kỳ tứ giác, diễu hành qua trước mắt tất cả người xem, còn dẫn đầu hàng, tay cầm gươm chỉ huy chính là Tạ Lỗi. Đi ngang bàn chủ tịch, hắn ra lệnh, “Bên phải, quay!” Tất cả thành viên ghì báng súng, đỡ thân súng, đồng loạt xoay nòng súng, hệt như phía trước là quân địch, mũi súng hiên ngang, lưỡi lê nghiêng đúng góc bốn mươi lăm độ, mũi dao thẳng tắp sáng chói. Mũi dao, thân súng, độ cao thấp của bước chân đều cực kỳ ngay ngắn chỉnh tề, tiếng gót giày nện xuống đất đồng loạt ngân vang, át cả khúc quân hành. Tạ Lỗi đứng đầu, rút gươm chỉ huy, mũi gươm vẽ một vòng cung sắc sảo và tuyệt đẹp, rồi vững vàng dừng lại trước mặt hắn, hắn một tay cầm chuôi gươm, một tay đỡ vỏ kiếm, nghiêm trang diễu hành qua bàn chủ tịch. Đám đông vây xem vỗ tay ầm ầm, nữ sinh gào thét, Tạ Lỗi chỉ nhìn lãnh đạo, khẽ gật đầu, hắn biết lúc này lãnh đạo đã hài lòng. Nhưng vẫn chưa thể buông lỏng, khẩu lệnh “Tiến về phía trước!” hạ xuống, thu lại báng súng, đội hộ vệ lại trở về trạng thái tiến quân. Trước bục kéo cờ, theo chỉ đạo từ lưỡi gươm của hắn, đội hộ vệ tức khắc phân thành hai tổ, tách thành hình chữ V, bảo hộ bục kéo cờ ở giữa, bốn người cầm cờ đưa quốc kỳ đến bục, treo xong, khẽ ra hiệu, Tạ Lỗi giơ cao gươm chỉ huy, ra lệnh, “Kéo quốc kỳ, cúi chào!” Bất kể là lãnh đạo thị sát hay sinh viên đến xem, ai cũng đứng thẳng lưng, Tạ Lỗi cầm gươm hành lễ, đội hộ vệ giương súng hành lễ, chủ tịch và lãnh đạo hành lễ, những người khác cũng chăm chú hành lễ, tất cả trang nghiêm đứng trong tiếng quốc ca, quốc kỳ mềm mại được kéo lên đến đỉnh vừa đúng lúc quốc ca chấm dứt. Nghi thức kéo cờ cuối cùng đã xong, Tạ Lỗi thấp giọng hạ lệnh, Đội Hộ vệ Quốc kỳ lặng im tập kết, rời khỏi sân, hoàn thành nhiệm vụ. Các thành viên Đội Hộ vệ Quốc kỳ nhìn thì trang nghiêm thần thánh, nhưng vừa bước vào phòng thay quần áo đã lập tức thở phào, cả tinh thần và thân thể đều thả lỏng, thi nhau kéo cà-vạt, nới cổ áo, thô bạo cởi cúc áo sơ-mi, có người thân trên vẫn chỉnh tề, chỉ mải mê cởi giày và quần, lộ ra đôi chân dài rắn chắc, nhìn hấp dẫn nao lòng. Tạ Lỗi ngắm trộm vài lần, làm bộ không có chuyện gì tháo cà-vạt, nhưng vừa mở nắp rương đựng lễ phục, hắn lại phát hiện một thứ trước đây không có: “Lễ vật” từ học đệ thần bí.