“Học trưởng mặc bộ này vẫn là đẹp trai nhất.” Giữa căn phòng vinh quang không mấy rộng rãi, tiếng cười còn mang theo bỡn cợt của người nọ đặc biệt ngân vang, Tạ Lỗi dường như còn cảm nhận được hơi ấm của đối phương đang tới gần mình. Đôi bàn tay dịu dàng xoa nắn bả vai hắn, qua lớp quân hàm, chúng vuốt ve Tạ Lỗi, chậm rãi luồn qua dưới cánh tay hắn, qua lớp quần áo, lại nhẹ nhàng vỗ về hắn. Sau đó, áo khoác của hắn bị cởi dần từng nút, mở rộng sang hai bên, cà-vạt xanh lục cũng bị tháo ra, đôi bàn tay nọ chỉ còn cách da thịt hắn một lớp sơ-mi mỏng. Người nọ cởi áo khoác của hắn, Tạ Lỗi cứng ngắc phối hợp, rút hai cánh tay khỏi tay áo. Đôi bàn tay nọ chuyển tới đai lưng của hắn, dây xích lấp lánh quấn quanh hông bị người nọ nhẹ nhàng tháo bỏ, ngân lên những tiếng vang thanh thúy, đai lưng cũng bị kéo ra, quần ngoài nới lỏng, duyên dáng trễ xuống, dừng lại tại nơi đường cong tròn đầy nhất, hé lộ chiếc quần lót trống không. Người nọ luồn tay vào theo khe hở, nắm lấy hai cánh mông hắn, thô bạo xoa nắn, đầu ngón tay từng bước tiếp cận trung tâm, cuối cùng, một ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nhụy hoa nằm giữa hai cánh mông bị ép buộc rộng mở, nơi mà Tạ Lỗi chưa từng cho phép ai chạm vào. “Học trưởng, cởi quần ra.” Giọng nói vốn trong trẻo, lúc này lại cố gắng đè nén, mang đến cho Tạ Lỗi một cảm giác tê tê. Hắn run rẩy kéo khóa, quần dài tuột xuống, dừng lại dưới đầu gối, ngay phía trên đôi bốt quân đội cổ cao. Tạ Lỗi vẫn đang đội mũ quân hàm, trên người mặc áo sơ-mi, phía dưới để lộ đôi chân trần, đằng sau là cặp mông khe khẽ run rẩy. Người nọ luồn tay vào trong áo hắn, những ngón tay thon dài ve vuốt cơ bụng hắn, nhẹ nhàng gãi gãi quanh rốn hắn, Tạ Lỗi bị sờ soạng đến run rẩy cả người, đứng giữa căn phòng vinh quang sáng ngời rạng rỡ, những âu yếm không thể nhìn thấy lại càng khiến hắn khó lòng chống cự. Từng nút áo được mở ra, bàn tay người nọ dần hướng lên trên, ngón tay quẩn quanh đường cong nơi bụng hắn, khe khẽ ấn xuống từng múi cơ bụng, như thể muốn mơn trớn tất cả mọi ngóc ngách của hắn. Mỗi nút áo được cởi ra là một lần vuốt ve ập tới, dịu dàng thưởng thức toàn bộ thân thể hắn, tới khi tháo bỏ nút áo cuối cùng, Tạ Lỗi chỉ còn lại chiếc cà-vạt giữa hai vạt sơ-mi rộng mở. Đôi bàn tay nọ tỉ mỉ thăm thú, nhẹ nhàng gãi gãi cơ ngực Tạ Lỗi như một chú mèo con, dịu dàng vuốt ve làn da hắn, nhưng lại cố tình né tránh nụ hoa hắn, Tạ Lỗi khó chịu cắn môi, hai tay chống lên tủ kính trước mặt. Đúng lúc đó, một thứ thô ráp lướt qua bụng hắn. “Biết đây là cái gì không?” Đối phương dịu dàng dùng thứ nọ cọ cọ nụ hoa hắn, làm hắn run lên bần bật. “Dây thừng.” Tạ Lỗi run rẩy đáp. “Ha ha,” Tiếng cười khe khẽ khiến Tạ Lỗi đột nhiên thấy sợ, “Học trưởng thật thông minh.” Dây thừng thô ráp quấn quanh cổ, đan chéo tại xương quai xanh, vắt qua ngực Tạ Lỗi, Tạ Lỗi vô thức ngăn lại. “Học trưởng sợ à?” Đối phương cười nhẹ, khe khẽ cắn vành tai hắn, “Đừng sợ, tôi không trói tay anh đâu, nhé?” Tạ Lỗi nghe vậy thì hơi thả lỏng, nhưng người nọ lập tức gập tay hắn ra phía sau, nhanh nhẹn trói hai cổ tay hắn cùng một chỗ. “Cậu làm gì đó?” Tạ Lỗi kinh hoảng, muốn giãy giụa, nhưng sức đối phương lớn hơn hắn nghĩ rất nhiều, mà lúc này hai tay hắn đã bị trói sau lưng. Thực ra kiểu trói này không phức tạp như hắn tưởng tượng, dây thừng khéo léo luồn qua dưới cánh tay hắn, giao nhau tại ngực hắn, cuối cùng thắt nút sau cổ hắn, ép hắn phải ưỡn ngực lên. Hắn mơ hồ đoán được kiểu trói này rất giống một bộ phim khiêu dâm hắn từng xem, hai tay sau lưng, ngực ưỡn về phía trước, còn những phần khác được tự do. Dây thừng ram ráp cọ xát trên da, hoang mang vì bị trói giờ phút này lại biến thành khoái cảm mãnh liệt, khi người nọ thô lỗ kéo tụt quần lót của hắn xuống, hắn còn cảm nhận rõ thứ đã sớm ngẩng đầu của mình thình lình thoát khỏi bó buộc, mạnh mẽ bung ra, đập vào bụng dưới. “Thật muốn cho anh xem bộ dạng anh lúc này.” Người nọ đắc ý nắm lấy cơ ngực Tạ Lỗi, chà xát núm vú, động tác giống hệt tên lưu manh bỡn cợt phụ nữ trong mấy bộ phim. Một viên thịt nho nhỏ đột nhiên nằm gọn trong khoang miệng nóng ẩm, Tạ Lỗi bị kích thích tới bật rên lên. Lồng ngực đầy đặn bị dây thừng trói chặt, ưỡn ra, được đôi bàn tay người nọ mạnh bạo xoa nắn, khóe môi mềm chăm chú mút lấy một bên, hàm răng nhè nhẹ day day, đau đớn và khoái cảm cuộn trào càn quét thân thể hắn. Bên còn lại cũng bị hai ngón tay nhéo chặt, xoay tròn, lôi kéo, động tác ấy không hề dịu dàng, mà cực kỳ thô bạo, nhưng chính sự thô bạo lại khiến Tạ Lỗi sung sướng đến tận xương tủy, tuy rằng hắn vẫn muốn giữ lại một chút ngại ngần, khe khẽ nói, “Đừng…” Không ngờ đối phương lập tức lùi lại, những lời gian ác còn kèm theo cả tiếng cười, “Đừng thật chứ?” Vừa nói, người nọ vừa dùng ngón cái nhẹ nhàng cọ xát một nụ hoa, mới trải qua dằn vặt thô bạo, cọ xát kiểu này chỉ khiến Tạ Lỗi ngưa ngứa, lại càng thêm thèm khát sự sung sướng vừa rồi. Hắn nhục nhã không thể nói thành lời, cắn chặt môi. “Đừng thật chứ?” Người nọ tiến đến bên tai hắn, thì thầm, “Hay là, ưỡn ngực ra?” Yêu cầu này dễ thực hiện, Tạ Lỗi trầm ngâm một lát, cuối cùng im lặng ưỡn ngực lên. “Giống tư thế chào trong quân đội nhỉ?” Lời bình của người nọ làm Tạ Lỗi càng thêm xấu hổ, nhưng những ngón tay vẫn chưa chạm tới nơi cần chạm, đối phương còn ra vẻ kinh ngạc nói, “A, lệch rồi, làm sao sờ đây?” Tạ Lỗi không chịu nổi nữa, chủ động nghiêng mình, tham lam đưa nơi cần âu yếm vào giữa hai ngón tay người nọ, chỉ lúc này đối phương mới chiều lòng hắn, nhẹ nhàng vân vê, nhưng vẫn khác xa khoái cảm cuộn trào như vừa rồi. Người nọ lặp lại trò cũ, cúi xuống hôn lên sườn ngực Tạ Lỗi, đầu lưỡi nhè nhẹ liếm, “Ở đâu?” Âm thanh mập mờ hỏi. Tạ Lỗi cuống quýt tìm kiếm bờ môi người nọ, lại phát hiện dù hắn động đậy thân thể, bàn tay đối phương vẫn chỉ dừng lại ở đó, hắn vật lộn chỉ để tự bỡn cợt mình. Người nọ ác ý cố tình không phối hợp làm Tạ Lỗi phát điên, hắn cảm thấy nhục nhã, chỉ muốn chạy trốn thật xa, nhưng lại không cách nào ngăn nổi mình cầu khẩn, “Xin cậu, nhanh lên.” Hắn nghĩ một chút, chủ động nói, “Xin học đệ, nghịch đầu ngực của học trưởng đi.” “Không phải, đây không phải đầu ngực.” Người nọ nghiêm nghị đáp, “Rõ ràng đây là hai núm vú, vừa đỏ vừa sưng, như phụ nữ sắp sinh ấy, học trưởng muốn cho học đệ bú sữa phải không?” Câu này thực sự quá táo bạo, Tạ Lỗi bối rối không mở nổi miệng, nhưng đối phương lại cố tình nhè nhẹ thổi thổi trên nụ hoa hắn, Tạ Lỗi chỉ đành bất lực cầu xin, “Xin học đệ, bú, bú, bú sữa của học trưởng đi.” Thình lình, người nọ hung tợn ngậm lấy cái nơi vừa bị tục tĩu nhắc tới kia, một bàn tay thô bạo đùa nghịch trên mình hắn, Tạ Lỗi há miệng thở hổn hển, hai chân run bần bật. Nhưng đối phương chỉ mút mỗi bên một lần, rồi đột ngột dừng lại. “Sao…” Ý thức được chính mình suýt chút nữa đã thốt lên những lời không nên nói, Tạ Lỗi vội vàng kìm chế, cố gắng ép mình không sa đà thêm nữa. Nhưng một tiếng kẹp thanh thúy vang lên, lại khiến hắn chợt nhớ tới một trong hai thứ mình đã mua, trái tim lập tức đập thình thình.