Chính Phi Của Độc Vương
Chương 67
Tiêu Khuynh Thành lẳng lặng đứng trên con đường mòn trong vườn, A Doanh ở một bên che miệng, như không thê tin được vào mắt mình thì thào trong miệng: " Sao. . .có thể. . .giống quá. . . .thật sự quá giống. . . chẳng lẽ lão gia muốn đem nàng ta giấu đi."
"Dân phụ bái kiến Quận chúa, Quận chúa vạn phúc." vị phu nhân với tà áo trắng bước đến trước, nhẹ nhàng làm lễ, tư thái hết sức động lòng người, thật là một tuyệt thế giai nhân, mặc dù dấu vết năm tháng đã xuất hiện trên khuôn mặt người phu nhân này, nhưng lại hoàn toàn không ảnh hưởng.
"Ngươi là ai?" Trực giác nói cho Tiêu Khuynh Thành, người này cùng mẫu thân nàng tuyệt đối có quan hệ, nếu không gương mặt sẽ không giống nhau đến thần kỳ như vậy, hoàn toàn làm cho người ta có cảm giác không mở mắt nổi.
Phụ nhân nâng khóe miệng, ôn hòa cười một tiếng: "Dân phụ Vãn Ngọc."
"Vãn Ngọc?" Tiêu Khuynh Thành thì thầm hai chữ trong miệng, trong trí nhớ của nàng không hề tồn tại cái tên này. Thật sự là chỉ trùng hợp giống nhau thôi sao, nàng đã suy nghĩ nhiều quá chăng?
Trong trí nhớ Tiêu Khuynh Thành, khuôn mặt mẫu thân vẫn còn hiện rõ, bởi vì là một tuyệt đại vưu vật, xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nam tử chỉ cần liếc mắt nhìn , sẽ rơi vào bể trầm mê, cho nến đến bây giờ Thánh thượng, Tiêu Thiên KÍnh vẫn yên lặng ở trong bể đó.
Vãn Ngọc gật đầu nói: " Đúng vậy, mời Quận chúa vào bên trong ngồi."
Tiêu Khuynh Thành nghe thấy vậy cũng gật đầu, từ từ bước tới nội đường, vừa đi vừa đánh giá xung quanh, một cặp sinh đôi từ bên trong đi ra nhìn thấy, sợ sệt nhìn Vãn Ngọc: "Mẹ, vị tỷ tỷ xinh đẹp này là. . . . .?"
Vãn Ngọc lập tức nắm lấy tay hai đứa con mình: "Đây là Quận chúa đương triều, chào tỷ tỷ đi."
"Tỷ tỷ." Hai đứa trẻ cùng đồng thanh chào.
Tiêu Khuynh Thành gật đầu, hướng về phía A Doanh nói: "A Doanh mang theo hai đứa bé vào vườn chơi một chút đi. Bản quận chúa có lời muốn nói với Ngoc di nuong"
A Doanh vâng một tiếng , liền dắt hai đứa trẻ đi vào vườn. Vãn Ngọc có chút không yên lòng nhìn bóng lưng hai đứa trẻ, Khuynh Thành thấy vậy liền mở miệng: "Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không làm tổn thương bọn họ. Bọn họ dù sao cũng là đệ đệ của ta, mà ta và ngươi cũng không có thù oán gì."
"Không biết Quận chúa giá lâm có chuyện gì? Dân phụ không nghĩ sẽ vào Tiêu phủ, chỉ muốn một chổ yên tĩnh sống qua hết cuộc đời này. Tuyệt đối không đến quý phủ quấy rầy các vị." Vãn Ngọc cẩn thận nói từng câu từng lời.
Tâm Tiêu Khuynh Thành một trận rung động, sao lại giống mẹ nàng đến thế, ngay cả tư thái đều giống nhau, mẫu thân cũng đã từng cẩn thận như vậy sao? Bởi vì cảm thấy có lỗi với Hạ Hầu Vân, cho nên phải hèn mọn hạ mình.
Mẫu thân cũng không biết, cái người người tín nhiệm nhất lại từng bước từng bước đẩy người xuống vực sâu.
"Ngươi là người của phụ thân, đệ đệ cũng là người Tiêu gia, há có thể để ngươi lưu lạc bên ngoài, như thế còn đạo lý gì nữa. Ta hi vọng ngươi vào Tiêu phủ, ta sẽ giúp ngươi, ngươi tin tưởng ta không? Bất quá phiền toái ngươi vì ta diễn một tuồng kịch." Tiêu Khuynh Thành có lúc cảm thấy bản thân cũng thật hèn hạ.
Vãn Ngọc không một tia chần chừ, liền vội vàng lắc đầu: "Tiêu phủ là một nơi không tốt để ở, ta cũng không muốn đặt chân, Quận chúa mời ngài trở về đi. Ta sẽ không đáp ứng ngươi bất cứ yêu cầu gì!".
"Ngươi thật cứ như vậy ích kỷ sao? Ngươi sợ bị khi dễ, cho nên mang theo hai đứa bé trốn đến nơi này, còn không vì bọn họ suy nghĩ qua. Bọn họ nếu không vào Tiêu phủ, vĩnh viễn bị mang tiếng Tư sinh tử, không có cha. Hơn nữa còn chưa nhắc đến tiền đồ, nếu bọn họ là người Tiêu phủ, được giáo dục tốt, tương lai sẽ sáng lạng, nhất định thành tài. Giống như con trai trưởng của phụ thân, Thiếu tướng quân, nghĩa khí phấn chấn, được người người tôn trọng. Chẳng lẽ ngươi không muốn sao? Ngươi muốn hai đứa con trai ngươi tầm thường không có ý tiến thủ sao?" Tiêu Khuynh Thành không ngừng lí lẽ hàng loạt, nói xong Vãn Ngọc á khẩu không trả lời được.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
17 chương
10 chương
19 chương
99 chương
58 chương
14 chương