Chính Phi Của Độc Vương
Chương 17
Editor: thuyvu115257
"Ồ, quả nhiên là trời phú, nhanh như vậy đã đổi chủ rồi, rất tốt, ta rất thích phong thái của ngươi. Được rồi, ngươi cứ ở lại chỗ của ta, làm việc thật tốt, mười viên thuốc giải kia, ta sẽ cho ngươi." Tiêu Khuynh Thanh gảy nhẹ cằm dưới Thiển Nguyệt, đúng là trời sinh hình dáng của một gián điệp.
Quân cờ này dùng không được bao lâu nha.
... Phân cách tuyến...
Vị Đại Công chúa nọ tự cho là đúng liên tiếp ném đá xuống hồ nước của Tiêu Khuynh Thành, nhưng đều không gây nên một chút phản ứng nào, khiến cho bà hoàn toàn hiểu rõ, người gọi là Tiểu thư ngu ngốc kia không hề đơn giản.
Nhưng Tiêu Khuynh Thành lại khắp nơi không ngừng vơ vét bảo bối, chỉ muốn cho tiểu kim khố của mình càng thêm sung túc. Một viên trân châu nàng đã vừa ý rất lâu lại bay vào trong hoàng cung, vì châu báu trân quý kia, hạ quyết tâm, liền cầm bản đồ mà Hạ Hầu Lưu cho nàng xông vào hoàng cung.
Trước khi xuất phát, A Doanh không ngừng lải nhải ở bên tai nàng, "Tiểu thư nha, không được đi. Người sẽ khiến cho A Dthu*y*vu115257oanh lo lắng chết mất, nô tỳ tuyệt đối không buông tay người, người không thể đi!"
Hai mắt Tiêu Khuynh Thành tập trung lại, nhìn bộ dáng A Doanh giống như mẫu thân nàng, thật sự rất sốt ruột, "Yên tâm đi. Ta sẽ thuận tiện giúp ngươi cướp đoạt một ít châu báu. Buông tay..."
"Tiểu thư, A Doanh không muốn châu báu, chỉ muốn người!"
"Chúng ta đều là nữ."
"Tiểu thư... Người... Người muốn chọc cho A Doanh giận chết sao?"
"Có một chút ý nghĩa như vậy!"
"..."
Có người cuối cùng chỉ có thể cúng bái ngã xuống đất, buông tay, để cho nàng tiêu sái rời đi.
Lúc này Tiêu Khuynh Thành biết rõ, đây là thời điểm cửa lớn phía tây hoàng cung giao ban, cho nên sẽ ít thị vệ nhất, với công lực của nàng muốn xông qua đó dễ như trở bàn tay. Nhưng mà nàng còn muốn chơi đùa với những thị vệ kia...
Nàng dùng huýt sáo gọi một đám chim sẻ, dẫn tới một đám đông thị vệ hỗn loạn, nàng nhân cơ hội này nghênh ngang đi vào hoàng cung. Băng qua dãy hành lang cung điện thật dài, vòng qua Thượng Lâm uyển, trực tiếp đến chỗ quốc khố.
Không ngờ quốc khố được bảo vệ tầng tầng lớp lớp, cho nên nàng đành từ bỏ. Kinh động đến số lượng lớn nhân mã (người và ngựa), hoàn toàn không có lợi mình. Nàng chỉ có thể chuyển hướng về phía cung điện của đám phi tần.
Người được sủng ái nhiều nhất là đương kim Quý Phi, như vậy châu báu của nàng hẳn là đứng đầu. Nàng lập tức dò xét thờigian chính xác, vơ vét một đống lớn. Quả nhiên tại cung Quý Phi nàng đã tìm được viên trân châu mà mình rất yêu thích từ lâu.
Vị hoàng đế này chỉ một cái nắm tay liền ban cho phi tử mình sủng ái nhất...
Mới đi ra từ cung Quý Phi, trên đường đi qua cung của Thái tử, nàng rõ ràng thấy được người quen. Người nọ hìnhth*uyv*u115257 như sớm đã đoán được nàng sẽ đến, chuẩn bị sẵn hai cái ly rượu trên bàn đá, một mặt múa kiếm, một mặt cười nói: "Nếu đã tới rồi, thì hãy xuống bình luận cao thấp vật phẩm trân quý của ta thôi."
Tiêu Khuynh Thành nhảy xuống từ trên tường, lập tức ngồi vào trước bàn đá, nâng ly rượu. Tại hoàng cung gặp được hắn, không hiếm lạ, bởi vì nàng đã đoán được hắn là người trong cung từ lâu. Có thể có họ Hạ Hầu, nhất định là người Hoàng tộc.
Nhưng mà thật không ngờ là Thái tử.
"Rượu của ngươi quả nhiên là mỹ vị tuyệt đỉnh, gặp được bằng hữu cũ, thật sự vô cùng tốt. Cái kia, đồ đạc của ta để tại chỗ này đi." Nói xong, liền ném một bao lớn châu báu trên bàn đá.
Hạ Hầu Lưu vừa thấy, con ngươi muốn rớt xuống đất, "Thành nhi, sao ngươi giống như một thổ phỉ thế, một lần lấy nhiều như vậy, ngươi không sợ sẽ bị sinh nghi?"
"Về sau ta cũng không đến đây, sinh nghi thì sao? Những châu báu này đủ để ta làm một số việc, tự mình phát tài rồi." Cho đến bây giờ nàng đều chưa từng nghĩ sẽ dùng trộm cắp mà sống. Chẳng qua là nàng mượn tiền hơi nhiều chút để phát tài mà thôi.
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
11 chương
12 chương
14 chương
135 chương
54 chương
1000 chương