Chính Năng Lượng Hệ Thống
Chương 63
Edit: Koliz
Quý Trần Ai không nghĩ tới Chu Nghiêu Uẩn lại đột nhiên trở về, tuy rằng Chu Nghiêu Uẩn đột nhiên trở về lại tràn đầy địch ý với Lỗ Tương Minh, nhưng tổng thể mà nói, chuyện Chu Nghiêu Uẩn về nước này, vẫn khiến Quý Trần Ai thật cao hứng.
Chu Nghiêu Uẩn là người đầu tiên Quý Trần Ai nhận thức sau khi trọng sinh đến thân thể này, hơn nữa Chu Nghiêu Uẩn đã biết thân phận thực sự của anh, nói là tình tiết chim non cũng được, Quý Trần Ai luôn cảm thấy Chu Nghiêu Uẩn đối với anh mà nói là sự tồn tại đặc thù.
Lỗ Tương Minh đi rồi, Chu Nghiêu Uẩn cũng kêu một phần sườn bò bắt đầu từ từ ăn, Lỗ Tương Minh vừa rời đi, khí thế ở Chu Nghiêu Uẩn lập tức không còn bén nhọn như trước nữa, Quý Trần Ai cũng có thể nhàn rỗi có thể nhìn cho tốt đứa em trai này.
So với thời điểm ăn tết thời, Chu Nghiêu Uẩn lại gầy đi một ít, bất quá gầy thế này lại làm cho cả người cậu thoạt nhìn càng thêm sắc sảo, lúc không cười, cả người đều lộ ra vẻ lạnh lùng. Bộ dạng này của Chu Nghiêu Uẩn, cùng với cậu hồi đại học lúc đó cười đặc biệt ôn nhu, nhìn qua hoàn toàn đã là hai người khác nhau. Bất quá lúc đối mặt với Quý Trần Ai, Chu Nghiêu Uẩn vẫn biết biểu lộ ra mặt ôn nhu nhất —— làm nũng gì đó, quả thực chính là tiện tay lôi ra.
Ăn xong sườn bò, lại ngồi nghỉ ngơi chốc lát, hai người lúc này mới đi ra ngoài.
Quý Trần Ai vẫn chống gậy, tuy rằng anh bây giờ xác thực có thể đi lại không trở ngại, bất quá anh cũng không tính nói cho người khác biết.
Chu Nghiêu Uẩn đứng ở bên cạnh Quý Trần Ai, cố ý thả chậm bước chân, nói: “Ca ca, chân của anh còn chưa khỏe?” Cậu biết Quý Trần Ai có bí mật mà cậu không biết.
Quý Trần Ai nhìn chân mình một chút, lại nhìn Chu Nghiêu Uẩn một chút, vẫn là quyết định nói thật: “Đã tốt rồi.”
Đôi mắt Chu Nghiêu Uẩn trợn to, nhưng cậu chỉ là kinh ngạc trong chốc lát, rồi cong mi mắt lên: “Vậy thật sự là quá tốt.” Giữa hai người ngầm hiểu, chính là anh/cậu không nói, tôi sẽ không hỏi.
Quý Trần Ai nói: “Em còn đi nữa sao?”
Chu Nghiêu Uẩn lắc đầu: “Không đi, bất quá cũng không thể ở nhà, bên kia còn có một số việc chưa xử lý xong.”
Chu Nghiêu Uẩn thật ra nhỏ hơn Chu Nghiêu Cần một tuổi, nhưng mặt Chu Nghiêu Cần vốn nhìn khá non, làm một học sinh cấp ba cũng không hề cảm giác không ổn chút nào. Mà trong thời gian Chu Nghiêu Uẩn đi ra ngoài lại cao lớn thêm một chút, lúc này nhìn qua càng có cảm giác ngột ngạt, cậu đứng ở bên cạnh Quý Trần Ai, người xung quanh xem ra đoán chừng đại đa số đều sẽ cho rằng cậu mới là anh trai.
Quý Trần Ai lại hỏi mấy vấn đề trong sinh hoạt, ví dụ như Chu Nghiêu Uẩn bây giờ chuẩn bị ở đâu, đã về qua nhà trước chưa.
Chu Nghiêu Uẩn nói cậu vừa đến thì trực tiếp tới tìm Quý Trần Ai, còn chưa về xem, bất quá tuy cậu nói như vậy, nhưng trong giọng lại tràn đầy vị chua đối với việc Quý Trần Ai ra ngoài ăn cơm một mình với Lỗ Tương Minh.
Quý Trần Ai nghe Chu Nghiêu Uẩn đến buồn cười, anh nói: “Em hẹp hòi vậy còn chạy xa như thế, anh với Lỗ Tương Minh đều đã ăn qua vài bữa cơm.”
Chu Nghiêu Uẩn sâu xa nói: “Còn nhận mấy lá thư tình?”
Quý Trần Ai bất đắc dĩ nói: “Đã nói đấy không phải là thư tình anh ta cho anh, em cả nghĩ quá rồi.”
Chu Nghiêu Uẩn hừ một tiếng: “Sao lại là em nghĩ nhiều chứ, cái người Lỗ Tương Minh kia vừa nhìn đã biết không phải là người tốt lành gì, đều là ca ca quá nhẹ dạ…”
Quý Trần Ai thấy Chu Nghiêu Uẩn bộ dạng tâm tính trẻ con này, cũng không biện pháp gì bắt cậu, lời nói nặng thì không nỡ nói, vì vậy chỉ có thể cười khổ nhìn Chu Nghiêu Uẩn giở tính tình nhỏ đùa giỡn. itsukahikari.wordpress.com
Kỳ thực Quý Trần Ai cũng nhìn ra được, tính cách của Chu Nghiêu Uẩn, không phải trước mặt ai cũng đều như vậy.
Chu Nghiêu Uẩn là lái xe tới, cậu mang theo Quý Trần Ai vừa tán gẫu, vừa trở về nhà.
Về đến nhà, phản ứng của Vương Chi Tú không khác biệt lắm so với Quý Trần Ai, bà cũng không nghĩ tới Chu Nghiêu Uẩn lại đột nhiên trở về, vì vậy sau khi nhìn thấy Chu Nghiêu Uẩn giống như oán giận nói: “Con thằng nhóc này, tại sao trở về cũng không nói với trong nhà một tiếng.”
Chu Nghiêu Uẩn cười nói: “Không phải là thời gian không xác định, sợ vạn nhất có biến cố gì, để cho mọi người phải chờ sao.”
Vương Chi Tú nghe vậy, lại hỏi cậu ăn cơm chưa, ngày hôm nay không trả đi à.
Chu Nghiêu Uẩn nói mình đã ăn cơm, tối nay không đi. Vương Chi Tú nghe, cũng hiểu rõ ý của Chu Nghiêu Uẩn —— đêm nay không đi, nhưng ngày mai thì không nhất định.
Kỳ thực sau khi đồng ý để Chu Nghiêu Uẩn đi tìm cha mẹ ruột của cậu, Vương Chi Tú liền dự cảm được một ngày sẽ đến. Nhưng bà cũng không có lập trường yêu cầu Chu Nghiêu Uẩn cái gì, bà tuy đã tưởng tượng sẽ đối xử với Chu Nghiêu Uẩn giống như đối xử với Quý Trần Ai, nhưng có một số việc, không phải bà nghĩ, là có thể.
Chu Nghiêu Uẩn ngồi máy bay mười mấy tiếng, tuy rằng cả người thoạt nhìn vẫn tương đối có tinh thần, nhưng Quý Trần Ai vẫn giục cậu anh đi tắm rồi ngủ.
Chu Nghiêu Uẩn chậm chạp lề mề tắm rửa sạch sẽ, rồi chậm chạp đi tới phòng Quý Trần Ai, cậu nằm xuống giường Quý Trần Ai một cái, sau đó nói: “Ca, em mệt mỏi quá à…”
Quý Trần Ai đang ngồi trong phòng ngủ chơi máy tính, quay đầu liếc nhìn Chu Nghiêu Uẩn: “Mệt thì đi ngủ sớm một chút đi.”
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Nhưng mà em không muốn ngủ, muốn nói chuyện phiếm với anh.”
Tay cầm con chuột của Quý Trần Ai dừng một chút, sau đó nói: “Ngày mai tán gẫu không phải cũng giống vậy sao.”
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Em… không… muốn…” Cậu kéo dài giọng lấy ngữ khí cực kỳ u oán biểu đạt sự bất mãn của bản thân.
Quý Trần Ai liếc nhìn cánh cửa đã đóng lại, không hề chống gậy đi tới bên cạnh Chu Nghiêu Uẩn, ngồi xuống nói: “Được rồi được rồi, tán gẫu thì tán gẫu, em muốn tán gẫu cái gì?”
Chu Nghiêu Uẩn nhìn Quý Trần Ai, chậm rãi nói: “Ca, anh có cảm thấy một loại cảm giác, trước đây đã gặp nhau ở chỗ nào giống em không?”
Quý Trần Ai cảm thấy câu hỏi này của Chu Nghiêu Uẩn rất kỳ quái, anh nói: “Có ý gì?”
Chu Nghiêu Uẩn lắc đầu: “Em cũng không nói rõ ràng được, thì là một loại cảm giác…”
Quý Trần Ai nghe Chu Nghiêu Uẩn nói, đưa tay sờ sờ trán Chu Nghiêu Uẩn: “Không phát sốt mà.”
Chu Nghiêu Uẩn bất đắc dĩ nói: “Được rồi, xem ra là anh không tin em…”
Quý Trần Ai cười nói “Em mệt mỏi rồi, ngày mai nói sau đi.” Tuy rằng Chu Nghiêu Uẩn không thể hiện mình mệt mỏi, nhưng dưới đáy mắt cậu vẫn là lộ ra vành thâm đen nhàn nhạt. Sau khi nghe thấy Quý Trần Ai khuyên cậu đi ngủ, Chu Nghiêu Uẩn đưa mắt nhìn Quý Trần Ai vài giây, lúc này mới mơ hồ à một tiếng, đem mặt chôn ở trong gối của Quý Trần Ai, nhìn bộ dáng là định nghe lời Quý Trần Ai đi ngủ đây.
Thấy Chu Nghiêu Uẩn nhắm chặt mắt lại, nụ cười trên mặt Quý Trần Ai, lại phai nhạt đi. Ngay lúc vừa nãy, anh thấy được một tin tức được chuyển tiếp điên cuồng trên weibo.
Tin tức nói là một đứa nhỏ mười ba mười bốn bị người trong nhà ngược đãi, nhưng cầu viện cảnh sát và ban ngành liên quan, cũng không ai nguyện ý tiếp nhận sự việc. Mà chuyện này sở dĩ đối với Quý Trần Ai tới mà vô cùng đặc biệt, là bởi vì Quý Trần Ai đã từng thấy đứa nhỏ bị ngược đãi trong tin tức kia —— trong vụ bọn buôn người, một cô gái trong ba đứa nhỏ mà Quý Trần Ai cứu ra.
Lúc mới nhìn đến tướng mạo cô gái, Quý Trần Ai chỉ cảm thấy nhìn quen mắt, bất quá Tiểu Thất lại làm anh tỉnh ra, nói đây không phải là cô gái lần trước anh cứu sao.
Quý Trần Ai nhìn tin tức nhíu nhíu mày, anh nói: “Đến cùng là xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Thất sử dụng chức năng tìm kiếm của bản thân, rất nhanh cho Quý Trần Ai đáp án, cô gái kia quả thật là bị người nhà ngược đãi. Mà nguyên nhân bị ngược đãi lại khiến cho Quý Trần Ai không cách nào nhịn được —— người nhà bọn họ cư nhiên cảm thấy cô gái bị bọn buôn người trói đi đã không còn sạch sẽ, so với sống sót, chẳng bằng chết đi sớm một chút.
Đối với cách nói này, Quý Trần Ai xưa nay vẫn không thể nào hiểu được.
Tại Lô Viên Viên bị cưỡng gian chuyện này thượng, một số ác ý của xã hội đối với phái nữ, liền lộ ra. Nếu như bạn xảy ra chuyện gì, thì nhất định nó là vấn đề của chính bạn. itsukahikari.wordpress.com
Quý Trần Ai nhớ tới anh ở trên mạng đã từng xem qua một câu nói “Tôi bỏ ra hai mươi năm dạy con gái của tôi bảo vệ mình, bạn bỏ ra bao nhiêu thời gian dạy con trai của bạn đừng tổn thương người khác?” Anh nhìn tin tức trước mặt, hít sâu một hơi: “Tiểu Thất, cô bé này hiện tại thế nào rồi?”
Tiểu Thất nói: “Xem tình huống trên tin tức có vẻ không được tốt lắm, đúng rồi, kỹ năng mới của ngươi còn chưa có sử dụng tới đâu.”
Bởi vì chân đã tốt, Quý Trần Ai kiếm chính năng lượng cũng không còn tích cực giống như trước kia, cho nên khoảng thời gian này đều không đem tâm tư đặt ở mặt trên, bị Tiểu Thất như thế vừa đề tỉnh, mới nhớ tới chính mình còn có kỹ năng không thí nghiệm qua.
Quý Trần Ai nói: “Cái xa ngàn trùng vẫn như bên cạnh kia là kỹ năng mở rộng phạm vi?”
Tiểu Thất nói: “Nói chính xác là thao tác từ xa, ngươi ở nơi này, nhưng có thể sử dụng kỹ năng với những người ở nơi khác.”
Quý Trần Ai nói: “Kỹ năng này sẽ tiêu hao giá trị năng lượng đúng không?”
Tiểu Thất nói: “Đúng thế.” Quý Trần Ai sử dụng chữa trị với xa ngàn trùng vẫn như bên cạnh đều sẽ tiêu hao giá trị năng lượng, cho nên không thể nào sử dụng không chút hạn chế như các kỹ năng khác.
Quý Trần Ai nói: “Có thể tra tình huống bây giờ của cô bé kia không?”
Tiểu Thất nói: “Có thể thì có thể, bất quá đoán chường sau mấy tiếng mới có thể có kết quả, bằng không ngươi ngủ trước đi?”
Quý Trần Ai quay đầu nhìn Chu Nghiêu Uẩn ở trên giường đã quen thuộc ngủ thiếp đi, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được.” Nếu sự việc đã xảy ra rồi, vậy cũng không cần nhất thời nóng lòng.
Từ trên weibo xem được, tình cảnh cô bé kia vô cùng gay go. Bị bọn buôn người bắt cóc vốn là một đả kích nghiêm trọng đối với tinh thần, nhưng sau khi về đến nhà, người nhà chẳng những không có dành cho cô lời an ủi, còn trái lại càng dùng sức chọc một dao vào cô. Quý Trần Ai không hiểu nổi người nhà cô bé kia đang suy nghĩ gì, bất quá trên thế giới này thứ không thiếu nhất, chính là kẻ cặn bã.
Chu Nghiêu Uẩn chiếm hơn nửa cái giường của Quý Trần Ai, Quý Trần Ai chỉ có thể rút lại ở một bên, ngay lúc anh suy nghĩ có nên ra phòng khách ngủ ghế sô pha hay không, Chu Nghiêu Uẩn đã ngủ lại vô cùng hào phóng nhường ra một nửa giường.
Quý Trần Ai đang chuẩn bị chen chen vào trong, thì bị tay Chu Nghiêu Uẩn ôm lấy.
Mặc dù hiện tại đã là tháng bảy, nhưng trong nhà có máy điều hòa cũng không nóng, Quý Trần Ai cân nhắc đến việc Chu Nghiêu Uẩn ngồi máy bay mệt mỏi, cũng không đánh thức cậu dậy, mà lựa chọn chấp nhận đi ngủ.
Không nghĩ tới Quý Trần Ai thỏa hiệp khiến hành vi của Chu Nghiêu Uẩn lại tăng cường thêm, cậu tựa cằm vào đỉnh đầu Quý Trần Ai, còn lẩm bẩm cọ cọ. Quý Trần Ai chỉ có thể bất đắc dĩ như giống con gấu bị chơi đùa, bị Chu Nghiêu Uẩn ôm thật chặt vào trong ngực.
Nếu như là bình thường, với loại này tư thế Quý Trần Ai tuyệt đối ngủ không được, vậy mà hôm nay lại ngoại lệ, cũng không lâu lắm, Quý Trần Ai mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, ngay cả Chu Nghiêu Uẩn mở mắt ra, nhẹ nhàng hôn một cái lên khóe miệng của anh cũng không bị phát hiện.
Đối với người tin tưởng ở bên người, Quý Trần Ai từ trước đến giờ đều không hề cảnh giác, này cũng cho Chu Nghiêu Uẩn cơ hội càng tốt.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
78 chương
19 chương
21 chương
100 chương