Ngày hôm sau, Mạc Tử Liên vội vàng chế thuốc giải cho nhị ca sau đó theo Đông Phương Thiên Diệp vào mật thất trong hoàng cung giải độc cho Mạc Viễn Phong. Sau khi đi qua tầng tầng lớp lớp hành lang khúc khuỷu, Đông Phương Thiên Diệp dẫn nàng bước vào một căn phòng sâu bên trong cung điện, trong căn phòng nhỏ, Mạc Viễn Phong với gương mặt hốc hác đang yên tĩnh nằm trên giường, hơi thở yếu ớt, làn môi xanh tím khiến Mạc Tử Liên vừa nhìn thấy nước mắt đã không nhịn được mà rơi xuống. Nhị ca của nàng xưa nay vốn là một người hoạt bát không bao giờ có thể ngồi yên một chỗ, vậy mà giờ đây lại phải ngoan ngoãn nằm im trên giường suốt một thời gian dài như vậy, hỏi sao nàng có thể không đau lòng. Mạc Tử Liên nhẹ nhàng ngồi xuống giường, một tay dò mạch xem xét cho hắn, một tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hốc hác trắng bệch, cái cằm thì lún phún râu, nhẹ nhàng nói: “Nhị ca, xin lỗi đã để huynh chờ lâu như vậy, chắc huynh khó chịu lắm phải không, không sao đâu diễn đàn lê quý đôn, muội sẽ lập tức giải độc cho huynh, huynh sắp có thể trở lại như trước, không cần phải gò bó trong này nữa rồi.” Nói rồi nàng lập tức rút ngân châm ra, dùng tốc độ nhanh nhất thi châm đả thông kinh mạch cho Mạc Viễn Phong, lại lấy thuốc giải mình chế sẵn trước đó hòa vào nước ấm rồi nhờ Đông Phương Thiên Diệp mang hắn vào trong nước ngâm ba canh giờ, mỗi canh giờ đổi nước một lần, chờ đến khi nước trong mới cho người lau khô, thay y phục cho hắn, lại chuyển hắn vào một căn phòng sáng sủa khác thi châm thêm lần nữa rồi mới kê đơn thuốc cho người đi sắc. Trời chiều thu gió thoàng hiu hiu, hương cúc vàng trong ngự hoa viên theo gió bay đi khắp các cung điện, trong một gian phòng phía đông cung Thu Lãng lúc này, Mạc Tử Liên đang dịu dàng dùng dao nhỏ cạo sạch râu cho ca ca, hành động hết sức nhẹ nhàng, vô cùng chuyên chú, ánh mắt dịu dàng tựa như đang âu yếm khiến Đông Phương Thiên Diệp đứng từ xa nhìn thấy không khỏi hết sức hâm mộ, thậm chí còn hi vọng người đang nằm đó là mình, chỉ có điều hắn biết rõ, nếu người đang nằm đó là hắn, chắn chắc nàng sẽ không có những hành động, biểu cảm như vậy. Vừa lúc Đông Phương Thiên Trạch có việc đến tìm hắn thấy cành này thì vô cùng kinh ngạc, tiến lại gần hắn lập tức nhận ra, người mà vị ca ca sắt đá nhà hắn đang ngắm không phải là vị tiểu thiếp hắn mới đưa ra khỏi phủ cách đây không lâu sao? Sao nàng có thể xuất hiện trong này, lại còn để nhị ca nhìn nàng bằng ánh mắt đó, sẽ không phải như hắn đang nghĩ chứ, vị nhị ca sắt đá nhà hắn đã nhìn trúng nàng rồi, nhưng làm sao có thể chứ? “Nhị ca, huynh…” Đông Phương Thiên Diệp vừa phát giác có người đến gần, quay lại thì thấy là vị tam đệ bị lão đại hồ ly hành hạ đã lâu không thấy mặt của hắn, đúng lúc Đông Phương Thiên Trạch vừa mở miệng lập tức ra dấu im lặng sau đó lạnh lùng bước đi. Đông Phương Thiên Trạch không còn cách nào khác chỉ đành quay đầu bước theo, trước khi đi còn quay lại nhìn nàng thêm một lần nữa, trong lòng không khỏi cảm thán, mới một thời gian không gặp, dường như nàng ấy đã thay đổi rất nhiều, trở nên ngày càng xinh đẹp rồi, khó trách tên nhị ca có trái tim làm bằng sắt nhà hắn cũng phải động tâm. Đông Phương Thiên Diệp đi một mạch đến thư phòng sau đó ngồi xuống, hoàn toàn không cho cái người theo sau đang nóng lòng muốn hỏi kia một ánh mắt nào, tựa như hắn không hề tồn tại. Đông Phương Thiên Trạch hắc huyến nhìn cái người đang bình thản ngồi trên ghế uống trà không hề có ý định quan tâm đến hắn kia, thái độ quay ngoát như vậy là sao, không lẽ nhị ca lãnh huyết của hắn cũng mắc bệnh thấy mỹ nhân quên huyng đệ trong truyền thuyết hay sao, sẽ không phải chứ, dù sao chuyên này cũng chưa bao giờ xảy ra trên người Đông Phương Thiên Diệp cho nên Đông Phương Thiên Trạch không khỏi có chút bối rối, nếu là thật không phải hắn đây sẽ thảm rồi sao? Trước giờ nhị ca này của hắn ngoại trừ để ý tới quân binh cũng chỉ quan tâm tới quốc sự, thỉnh thoảng cũng để ý tới hắn một chút, giải vây cho hắn khỏi móng vuốt của lão đại hồ ly kia một phen, nếu bây giờ một chút đó cũng bị dời lên người mỹ nhân rồi vậy còn hắn phải làm sao đây…ai có thể giúp hắn xử lí cái tình huống rối rắm này một phen không? Trong khi Đông Phương Thiên Trạch đang một mình đấu tranh tư tưởng thì Đông Phương Thiên Diệp bên kia vẫn đang bình tĩnh nhìn vẻ mặt biến hóa không ngừng của nhị đệ mình, đừng nhìn bình thường hắn, làm việc ổn trọng, dịu dàng phong lưu nhưng bên trong thực chất hắn vẫn chỉ là một tiểu tử mà thôi cái vẻ ngoài đó hoàn toàn là bị nghịch cảnh bức ra, nếu không cũng sẽ không bị lão đại không chế, bắt nạt nhiều năm như vậy, ngay cả hắn cũng không nhịn được mà thỉnh thoảng giải vây giúp tiểu đệ này một phen. Chờ nhìn đủ rồi, Đông Phương Thiên trạch mới lạnh lùng nói: “Có chuyện gì mau nói, ngươi rảnh lắm sao, lại còn có thời gian đứng đó ngẩn người, cho dù ngươi có thì ta cũng không có thời gian đùa giỡn với ngươi.” Đông Phương Thiên Trạch vừa nghe câu nói này lập tức giật mình tỉnh lại, trong lòng vô cùng oán niệm, người ta là đang khóc thương cho số phận mình có được hay không, sao ngươi không thể hy sinh chia cho ta một chút tình huynh đệ vậy, quanh năm đều dùng khuôn mặt lạnh đó, còn vẻ mặt dịu dàng thì dành cho mỹ nhân, ngươi như vậy rất tổn thương người đó có biết hay không?