Chính Là Ngươi Nô Lệ

Chương 20 : Chủ trạch, chiếc nhẫn

Ngô Hạo ôm Trạch Ninh ngồi vào trong bồn tắm lớn. Trong bồn tắm mát xa lớn lúc này đã tự động thả ra nước có độ ấm thích hợp. Ngô Hạo đem nam căn của mình rút ra khỏi hậu huyệt của Trạch Ninh, sau đó đem ngón tay vói vào nhẹ nhàng di chuyển, làm cho bạch trọc chảy ra. Ngay một khắc nam căn rút ra khỏi cơ thể Trạch Ninh liền cảm thấy một trận hư không, y theo bản năng cắn chặt ngón tay Ngô Hạo. “Tiểu huyệt cơ khát như vậy a. Ngoan, sau này chủ nhân sẽ không để ngươi hư không, nhưng hiện tại phải rửa sạch sẽ, nếu không sẽ tiêu chảy.” “Vâng, chủ nhân.” Trạch Ninh nghiêng đầu dựa vào trước ngực Ngô Hạo, phối hợp với Ngô Hạo mà thả lỏng chính mình. Sau khi di chuyển vài lược thì trong cơ thể đã được rửa sạch sẽ, Ngô Hạo rút ngón tay ra, đem Trạch Ninh đặt ở trên đùi của mình. “Sau này trừ khi ta dùng ngươi hoặc là súc ruột, ngươi phải mang nam hình suốt 24 giờ hiểu chưa?” “Vâng, chủ nhân.” Nghĩ đến đó vẫn có chút gì đó, mặt Trạch Ninh vô thức đỏ lên. “Ngươi là sát thủ, ta không hi vọng bởi vì thức ăn lỏng mà ảnh hưởng thể lực của ngươi, nhưng vì thế ngươi càng phải vệ sinh bản thân thật tốt, mỗi ngày sáng tối súc ruột hai lần.” “Vâng, chủ nhân.” “Nghỉ ngơi tốt một chút đi.” Ngô hạo nói xong liền dựa vào thành bồn nhắm mắt lại. Bồn tắm là tự động ổn định nhiệt độ, cho dù ngủ cũng sẽ không lạnh. Trạch Ninh nhìn Ngô Hạo như thế liền đột nhiên đưa tay xoa lưng Ngô Hạo, không nhẹ không nặng mát xa. “Ngươi biết mát xa?” Trong giọng nói của Ngô Hạo có chút kinh ngạc. Trạch Ninh là sát thủ, làm sao lại biết loại chuyện này? Thủ pháp còn rất chuyên nghiệp, không kém chuyên viên matxa cao cấp bao nhiêu. “Học qua một ít thứ liên quan đến huyệt đạo.” Trạch Ninh thấp giọng trả lời, tay vẫn như cũ chuyên tâm matxa cho Ngô Hạo. Ngô Hạo hiểu được, trên thân thể người xác thực có một vài tử huyệt, hiểu biết huyệt đạo đối với một sát thủ mà nói có thể ở trong lúc công kích dễ dàng giải quyết đối thủ hơn. Mà matxa cùng giết ngươi chỉ khác nhau ở chỗ lực tay nặng nhẹ mà thôi. Trạch Ninh đã matxa đến đầu Ngô Hạo, lúc này ngoài phòng tắm liền vang lên ba tiếng gõ cửa có tiết tấu. “Thiếu gia, có điện báo. Hình như là việc gấp.” Là thanh âm của lão quản gia. “Đã biết.” Ngô Hạo từ trong nước đứng lên, đối Trạch Ninh nói: “Rửa sạch rồi đến phòng chơi quỳ chờ ta.” Trạch Ninh nhìn bóng dáng Ngô Hạo rời đi liền không dám chậm trễ, vội vàng thu thập tốt rồi lấy tư thế chuẩn nhất quỳ ở giữa phòng chơi. Trạch Ninh vẫn luôn quỳ ở nơi đó, cũng không biết trải qua bao lâu. Từ sau lần cấm đoán đó Trạch Ninh liền cảm thấy chính mình đối khái niệm thời gian bắt đầu có chút mơ hồ, có lẽ ở trong tiềm thức y đã cảm thấy ở trước mặt Ngô Hạo những thứ khác đều là dư thừa. Cuối cùng cửa phòng chơi cũng bị đẩy ra, Ngô Hạo nhìn thoáng qua Trạch Ninh vẫn dùng tư thế quỳ chuẩn nhất ở giữa phòng liền tỏ vẻ thực vừa lòng. Hắn đi đến trước mặt Trạch Ninh, từ trên cao nhìn xuống y. “Ta phải về nhà một chuyến. Bởi vì việc dạy dỗ ngươi vẫn chưa hoàn thành, Ninh, ta cho ngươi hai lựa chọn. Ngươi muốn dùng thân phận vệ sĩ hay thân phận nô lệ để trở về cùng ta? Lựa chọn người trước thì ở trước mặt người khác ngươi sẽ có thể diện, lựa chọn người sau ta sẽ không bận tâm mặt mũi của ngươi.” Trạch Ninh không nói gì, y chỉ là dùng tư thái thành kính nhất cúi xuống hôn mũi chân Ngô Hạo. Y là nô lệ của Ngô Hạo, y không nghĩ che lấp điểm này. Y là là của hắn, bất cứ lúc nào bất luận chỗ nào. “Tốt lắm.” Ngô hạo xoa đầu Trạch Ninh tỏ vẻ tán thưởng, “Biết khế ước ngũ hoàn không?” “Biết, chủ nhân.” Tuy rằng khi trước Trạch Ninh không phải người chơi chuyên nghiệp, nhưng y vẫn biết đến này đó, “Là hai cái nhũ hoàn, một vòng cổ, một vòng đeo ở dương v*t cùng một chiếc nhẫn.” “Ở lần đầu tiên gặp mặt ta đã cho ngươi nhũ hoàn, lúc ký kết khế ước ta đã cho ngươi vòng cổ. Mà ta sẽ không cho nô lệ mang vòng ở dương v*t, ta không hi vọng nô lệ của ta ngay cả bài tiết cũng không thể tự chủ, cho nên hiện tại ngươi chỉ còn thiếu một chiếc nhẫn. Vốn nghĩ là dạy dỗ xong sẽ đưa ngươi, nhưng bởi vì sự tín nhiệm ngươi dành cho ta, ta liền đưa cho ngươi chiếc nhẫn đại biểu cho lời thề trước.” Ngô Hạo từ trong túi lấy ra hai chiếc hộp, đó là một đôi nhẫn bạch kim như nhẫn cưới bình thường, chẳng qua hai cái đều là kiểu nam. Ngô Hạo trước đem một chiếc trong đó đeo lên ngón áp út của tay trái của mình, lại đem chiếc còn lại mang lên tay Trạch Ninh. “Nhẫn này đã đeo lên tay liền không tháo xuống, điêu này nói cho mọi người ta đã tìm được bạn lữ chung thân. Cho nên, ta cũng sẽ không ở trước mặt người khác che giấu sự độc chiếm đối với ngươi, hiểu chưa, Ninh?” “Vâng, chủ nhân.” Trong giọng nói của Trạch Ninh không thể che giấu hưng phấn. Y nhìn nhẫn bạch kim trên tay liền ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập lên. Đây là lời thề chủ nhân dành cho y, nói cho y lời thề y là bạn lữ chung thân của chủ nhân! “Sau khi trở lại chủ trạch ngươi chẳng những là nô lệ của ta còn là đội trưởng đội cận vệ. Ngươi phải xuất ra năng lực tương xứng, Ninh.” “Vâng, chủ nhân.” Trạch Ninh nghiêm túc trả lời, y sẽ dùng tính mạng đến bảo đảm an toàn của Ngô Hạo. “Tốt lắm, hiện tại chấp hành trừng phạt với việc ngươi nói lỡ ở phòng ngủ. Hai mươi roi.”