Chính bàn tay anh đã hủy đi tất cả

Chương 3 : Tư đồ thần ăn vụng

Bờ môi lạnh lẽo của nam nhân áp lên môi cô, nhẹ nhàng ma sát hai cái rồi rời ra. Tư Đồ Thần thỏa mãn ngắm nhìn cô gái bị mình chọc cho đỏ mặt, ngồi ngay ngắn trở lại ghế lái. Còn cô, lúc này chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn hắn nữa, xấu hổ tơi mức đầu cũng bốc khói. "Anh đưa em về nhà đi." Hắn nhíu mày, ngữ khí bằng chằn chặn không nghe ra điều gì bất thường: "Em không muốn ở chung với anh?" Mộc Miên cạn lời đưa tay đỡ trán: "A Thần à, anh trẻ con quá đó, nếu em mà về muộn sẽ bị la, anh muốn em bị la sao?" Nam nhân quay đầu đi một cách "cao lãnh", ra hiệu "rõ ràng là lấy cớ". Tuy vậy, nhưng hắn không làm trái lời cô, vẫn lái xe tới Mộc trạch. Cô bước xuống xe, hơi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng thở dài, quay lại hôn vị "phu nhân" đang giận dỗi của mình một cái: "Đừng vậy nữa, em thích anh nhất!" Môi hắn hơi cong lên, hơi hé phát ra âm thanh: "Ừ. Đi nghỉ ngơi đi." Đôi mắt sâu thẳm dõi theo bóng hình mảnh mai của cô gái, từng tia sáng nguy hiểm hiện lên. Nếu có thể, hắn chỉ muốn đem cô nhốt lại trong lồng, để cô là của một mình hắn, không bao giờ rời khỏi hắn. Nhưng cô không phải một cô gái nhu nhược yếu đuối, cô giống như một cơn gió, luôn yêu thích tự do tự tại. Chiếc xe đen mất hút dần trong màn đêm, để lại tiếng gió vù vù trên con đường tĩnh lặng. ---------------------- Sáng hôm sau - Tập đoàn Tư Đồ -------------------- "Tư Đồ thiếu, cậu xem, đứa con gái này của tôi rất mến mộ cậu, lần này tới đây kí hợp đồng, phải nằng nặc theo tôi cho bằng được." Đối diện hắn, trên chiếc ghế sofa đắt tiền là một lão bụng phệ đang ngồi cười ha ha, bên cạnh là đứa con gái của lão. Cô ta mặc một chiếc váy cúp ngực gợi cảm, để lộ vòng một căng đầy. Váy dài không tới ngang đùi, vừa vặn che đi vòng ba quyến rũ, lại là chất vải trong mỏng dính, phác họa gần hết những gì trên cơ thể cô ta. Nếu là nam nhân khác, có lẽ đã không ngần ngại gì mà nhận lấy món quà thương nghiệp này rồi cho lão béo kia chút lợi lộc. Nhưng hắn là ai kia chứ. Tư Đồ Thần: "Cảm ơn, Lỗ tổng quá khác khí rồi. Lệnh thiên kim ngưỡng mộ tôi như vậy, nhưng chỗ của tôi không phải chó mèo nào cũng vào được." Ngữ khí của hắn đều đều lạnh băng như một cỗ máy, mang theo cảm giác áp bức kinh người. Người được gọi là Lỗ tổng kia cùng con gái gã mồ hôi lạnh sau lưng túa ra như mưa, trước mắt họ, không gian dường như đã thay đổi. Căn phòng tiếp khách sạch sẽ sáng sủa vô cùng, lại bỗng dưng bị nhấn chìm bởi máu tươi. Bốn bức tường giống như đang dần thu hẹp lại, khoảng cách đến với cái chết đã không còn xa... nhưng khi bọn họ nhìn kĩ lại, mọi thứ lại chỉ giống như một giấc mơ, hoàn toàn là hư ảo, chỉ có đôi đồng tử đỏ cạch lạnh lẽo kia là thật. Ánh mắt của hắn tĩnh lặng âm u lại yên tĩnh, nhưng lại có thể khiến cho đối phương chịu sự giày vò đáng sợ nhất: "Tiễn Lỗ tổng đi, sau này cũng đừng để mấy con súc vật thế này lượn lờ trước mặt tôi nữa." Hắn vừa dứt lời, lập tức có hai người đàn ông cao lớn đi vào lôi họ ra ngoài. Hai cha con họ Lỗ bị nhục nhã như vậy thì vô cùng tức giận, nhưng lại không dám làm gì để trả thù. Bởi lẽ, hôm nay bọn họ còn có thể đi ra ngoài, đã là một ân xá. Vị tiểu thư kia vùng ra khỏi người bảo tiêu, đứng dậy phủi sạch quần áo rồi bước đi kiêu ngạo như một con khổng tước, đúng là đáng học tập. Cũng vì cái dáng đi nghênh ngang của cô ta, lại thêm mắt để trên trán, được vài bước liền đụng ngã người ta. Cô gái phía đối diện bị va phải cánh tay vị thiên kim này, ngã ngồi trên nền đất: "A..." Đầu cô ta chuyển một vòng. Hướng này chỉ có thể đi về phía căn phòng mà họ vừa đi ra, nữ nhân trước mắt chắc chắn là muốn quyến rũ Tư Đồ thiếu: "Loại nữ nhân như cô mà cũng vọng tưởng trèo cao sao?" Mộc Miên - người mới đứng lên khỏi mặt đất vừa vặn nghe được câu nói kia: "???" hả, gì, cô ta vừa nói gì cơ? Cô chống đất đứng dậy, dự định không so đo tính toán gì, nhưng người ta lại không cho cô được yên ổn: "Này, đứng lại, cô là ai mà dám bước chân vào tập đoàn Tư Đồ quyến rũ Tư Đồ thiếu gia chứ?" Mộc Miên lúc này vô cùng ngơ ngác, cô gái chua ngoa đanh đá trước mặt này là ai đây, lại nói cô ta ăn mặc như vậy đi ra từ căn phòng hắn đang ngồi, không phải hắn "ăn vụng" sau lưng cô đó chứ??? Lỗ tiểu thư kia cứ đứng đó không chịu nhường đường để cô đi, khăng khăng một mực nói cô là hồ li tinh. "Ai là hồ li tinh?" Giongj nói trầm thấp của hắn vang lên khiến bầu không khí trở nên yên tĩnh. Vị tiểu thư kia ngay lập tức lật mặt, yểu điệu bước tới: "Tư Đồ thiếu gi... á!" Cô đẩy cô ta ra, bước nhanh tới nắm lấy caravat của hắn kéo xuống, khiến gương mặt hai người gần sát nhau: "Tư Đồ thiếu gia, anh và cô ta vừa làm gì trong đó thế?" Hai cha con họ Lỗ cùng với tất cả những người chứng kiến đều hóa đá tại chỗ, cô gái này là ai thế, không muốn sống nữa sao?! Tư Đồ Thần đen mặt ôm lấy eo cô: "Làm gì là làm gì?" "Chính là làm chuyện đồi phong bại tục đó." Mặt hắn càng đen hơn, ép xuống môi cô một nụ hôn: "Em cảm thấy anh là loại đói bụng ăn quàng?" Lần này thì mấy cái tượng đá xung quanh đã vỡ tan, là cái kiểu vỡ thành bột phấn ý. Quần chúng ăn dưa: "..." chắc chắn là nhìn nhầm!