"Phải, là ta đang trách ngươi." Lãnh Loan Loan lạnh lùng nhìn Lãnh Bùi Xa, thanh âm non nớt mềm mại vang lên. Đông . Mọi người tựa hồ cũng nghe được một tiếng vang thật lớn, há to mồm giật mình nhìn nàng. Cái tiểu nha đầu này không muốn sống nữa hay sao, cư nhiên dám quở trách tướng quân. Hai mẹ con Mộc Chiêu Vân đồng thời cũng giật mình, trong lòng có chút hả hê, đáng đời... Việc như vậy, tướng quân còn không trừng trị nàng sao. Mẹ con Mộc Chiêu Vân mở to đôi mắt, con ngươi sáng long lanh, tựa hồ mong chờ chứng kiến Lãnh Loan Loan gặp kết quả bi thảm. Nguyễn Dật Ảnh, Lâm Trình Khải thần sắc phức tạp, tướng quân tôn nghiêm là không được phép mạo phạm. Tam tiểu thư tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng mấy lần khiêu chiến tướng quân, thật không biết là nên bội phục nàng, hay là lo lắng cho nàng còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện... Nhũ mẫu chứng kiến chuyện như vậy, thoáng cái đã hôn mê bất tỉnh. Không khí trong phòng yên lặng đến dọa người, tựa hồ rớt xuống một cây tú hoa châm đều có thể nghe được. Lãnh Bùi Xa thần sắc bất động, con ngươi thâm thúy tĩnh mịch nhìn Lãnh Loan Loan, không nói được một lời, ai cũng đoán không ra đến tột cùng là hắn đang suy nghĩ cái gì ? Lãnh Loan Loan ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng nhưng lại không ngừng suy nghĩ, phán đoán hắn có phản ứng gì tiếp theo. Hắn bị nàng chọc giận sao? Khóe miệng hé cười, như thế tốt lắm. Không sai, nàng chính là cố ý trêu chọc hắn. Nàng sẽ khiến cho tướng quân phủ tất cả mọi người biết, cho dù có là ai đi chăng nữa thì nàng cũng không sợ. Thức thời, thì đừng có trêu chọc nàng... Bằng không, phải có can đảm thừa nhận thủ đoạn của nàng. "Ha ha ha..." Lãnh Bùi Xa đột nhiên cất tiếng cười to, tiếng cười lanh lảnh, cũng không một tia tức giận. Phản ứng của hắn làm cho tất cả mọi người cảm thấy ngoài ý muốn, không phải là hẳn sẽ tức giận tận trời, sau đó trừng trị Lãnh Loan Loan đắc tội sao? "Quả thật là nữ nhi của ta." Lãnh Bùi Xa đứng lên, "Đủ can đảm." Nguyễn Dật Ảnh cười, Lâm Trình Khải ngoéo ... môi một cái, xem ra tướng quân cũng đã phát hiện ra, vị Tam tiểu thư này không giống như người thường. "Cha, ngươi thế nào không nghiêm phạt nàng ? Nàng nói nàng trách ngươi." Lãnh Nguyệt Nhi không phục đứng lên, lớn tiếng phản bác. "Im miệng." Lãnh Bùi Xa quay đầu lại, lạnh lùng nói. "Vì sao lại im miệng ?" Mộc Chiêu Vân Liễu mi dựng lên, cũng nhẫn nại không được sự giận dữ trong lòng."Tướng quân ngươi rất bất công, Nguyệt Nhi cũng là nữ nhi của Ngài, huống chi nàng có nói điều gì sai sao?" ánh mắt oán độc nhìn Lãnh Loan Loan, cái ti tiện nha đầu này dựa vào cái gì có thể có được sự thừa nhận của tướng quân. "Bản tướng quân làm việc, phải cần các ngươi đồng ý sao?" Lãnh Bùi Xa lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng, ngữ khí không hờn giận. "Tướng quân, thiếp thân" Mộc Chiêu Vân bất mãn chính là lời nói của Lãnh Bùi Xa, vội nuốt giận, lôi kéo con gái của mình ngồi xuống. Trong lòng âm thầm thề, nhất định nàng sẽ không buông tha Lãnh Loan Loan, cái ti tiện nha đầu này. Lãnh Loan Loan lạnh nhạt nhìn ba người bọn họ xướng trò khôi hài, khóe miệng hé cười, trào phúng. "Loan Loan, ngươi muốn phụ thân như thế nào bồi thường ngươi ?" Lãnh Bùi Xa cúi đầu nhìn tiểu nữ nhi, tỏ vẻ áy náy. Bồi thường ? Lãnh Loan Loan mím chặt môi, không phải là gây chuyện rồi sau đó mọi chuyện đều có thể bồi thường sao... Hơn nữa ngươi phải bồi thường người đã mất, đứng ở ngươi trước mặt cũng không phải là nữ nhi của ngươi, mà là một thiếu nữ đến từ không gian và thời gian khác tới. Nhớ tới thân thế chủ nhân của thân thể này, Lãnh Loan Loan con ngươi lóe sáng, thời điểm để xả giận đã đến rồi, lúc này thì phải thị uy... "Ngươi lại đây." Nàng vươn bàn tay nhỏ bé, mềm mại mũm hướng Lãnh Bùi Xa vẫy vẫy ... đôi con ngươi mang theo vẻ thần bí. "Qua chỗ ngươi ?" Lãnh Bùi Xa kinh ngạc, hắn không có nghe lầm đấy chứ? Này bảo bối nha đầu đến tột cùng muốn làm cái gì ? "Ừ." Lãnh Loan Loan gật đầu. Lãnh Bùi Xa lại gần Lãnh Loan Loan, nghi hoặc nhìn nàng. "Ngồi xổm xuống." Lãnh Loan Loan tiếp tục nói. Lãnh Bùi Xa con ngươi chuyển động, nhưng vẫn nghe theo ngồi chồm hổm xuống. "Tốt." Lãnh Loan Loan gật đầu thoả mãn, vươn bàn tay mềm nhũn nhỏ bé ra, cho Lãnh Bùi Xa một cái bạt tai. “Ba “. Một tiếng vang nhỏ, nhưng lại dường như tiếng của một quả đạn pháo bùng nổ tại trong lòng mọi người. Nguyễn Dật Ảnh, Lâm Trình Khải vốn cho rằng trái tim của mình đủ cường hãn, nhưng ngày hôm nay bọn họ cảm giác mình giống như bị ném vào thủy hỏa lưỡng trọng thiên trong, phản ứng không kịp, Tam tiểu thư này đến tột cùng là muốn thế nào ? Mẹ con Mộc Chiêu Vân như chìm trong mộng, ti tiện nha đầu này dám tát vào mặt tướng quân, các nàng có thật là nhìn thấy như vậy hay không, hay là mắt có vấn đề... Lãnh Bùi Xa trên mặt lưu một vết bàn tay nhỏ. Rất là đột ngột, con ngươi đen láy lóe sáng, gắt gao trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan. Lãnh Loan Loan nhìn trên má hắn lưu lại nho nhỏ dấu bàn tay, liền thỏa mãn gật đầu. "Tốt, nhìn rất giống một đóa hoa. Ha ha...." Đôi con mắt quỷ dị lóe sáng, khóe miệng giật lại. Tiếng cười thanh thúy nhưng lại cực kỳ bừa bãi, trên người nàng toát ra một cỗ khí thế không thuộc về ba tuổi hài đồng, rất cao ngạo, bễ nghễ tư thái. "Ngươi dám đánh ta ?" Lãnh Bùi Xa mày kiếm nhướng lên, thần sắc lạnh lùng. Cả người hàn khí điên cuồng bùng phát, dẫn mang tất cả sự băng lãnh. "Vì sao không dám ?" Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn hắn, "Không có gì là ta không dám làm." Lời nói điên cuồng, khí thế không chút nào thua kém Lãnh Bùi Xa. Nguyễn Dật Ảnh, Lâm Trình Khải trợn trừng mắt, nàng thực sự mới chỉ là ba tuổi tiểu oa nhi sao? Hai mẹ con Mộc Chiêu Vân chỉ cảm thấy một cổ hàn khí ép lại, các nàng thật có thể đấu lại cái tiểu nha đầu này sao? "Ngươi không sợ ta ?" Lãnh Bùi Xa cảm thấy bất khả tư nghị, tiểu nha đầu này khí thế điên cuồng, thần tình duy ngã độc tôn, như thế nào lại cùng với thiếu niên hoàng đế khí phách như nhau ? "Thế nào ? Ngươi nghĩ muốn nghiêm phạt ta ?" Lãnh Loan Loan khẩu khí vẫn ngang ngược, "Ngươi không phải nói rằng sẽ bồi thường ta sao ? Bất quá mới chỉ cho ngươi một cái bạt tai, mà ngươi đã mang thù, còn nói cái gì bồi thường nữa." Đôi mắt tà tà nhìn hắn, tựa hồ muốn nói rằng việc làm và lời nói của hắn là không đồng nhất. "Vậy một cái tát này là ngươi đòi bồi thường sao?" Nhìn thấy bộ dạng nhỏ bé của nàng, Lãnh Bùi Xa đột nhiên cảm thấy hứng thú. Lần đầu tiên, đôi mắt thâm thúy nhưng lại thoáng hàm ý cười. "Đương nhiên là không tính." Lãnh Loan Loan lườm hắn một cái, "Có như thế tiện nghi hắn sao?" Cho hắn một cái tát còn không tính là cái gì. Lãnh Bùi Xa cười khổ, nếu như là người khác, hắn đã sớm cho người đó muốn sống cũng không được. "Vậy ngươi muốn ta bồi thường ngươi như thế nào?" Bàn tay to duỗi ra, đem nho nhỏ thân thể ôm vào trong lòng. Không biết tại sao, nhìn thân ảnh nhỏ bé này, hắn không thể tức giận nổi. Lẽ nào hiện tại hắn thay đổi rồi sao ? Chính mình ngẫm lại cũng nhịn không được lắc đầu. Nguyễn Dật Ảnh nhịn không được lấy tay dụi mắt, trong lòng tự hỏi, mình không có nhìn lầm đấy chứ ? Lâm Trình Khải cũng nhịn không được nhíu mày, tướng quân ngày hôm nay rất khác thường... Hai mẹ con Mộc Chiêu Vân tức giận đến nội thương, tướng quân như thế nào lại không phạt ti tiện nha đầu kia, mà lại thân mật ấp ủ nàng ? Lãnh Nguyệt Nhi con ngươi đầy oán hận trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan, cái ti tiện nha đầu này cư nhiên dám cùng nàng cướp đoạt phụ thân, thực sự là rất ghê tởm. Từ nhỏ đến lớn, phụ thân cũng không có ôm mình dù chỉ là một lần. Lãnh Loan Loan ngồi ở trong lòng lãnh Bùi Xa, dù sao ngươi muốn ôm thì ôm. Bất quá giờ nên nói điều kiện là vẫn không thể thiếu, vươn bàn tay mập mạp, nàng cất cao giọng nói: "Một là, ta muốn ngươi danh chính ngôn thuận thừa nhận thân phận của ta, công bố cho mọi người trong phủ biết ta là nữ nhi của tướng quân, là chủ tử của bọn họ; Hai là, dù sao ngươi thời gian dài không ở trong phủ, cho nên trong phủ ta là lớn nhất, mọi việc ta sẽ quản lý; Ba là, ta muốn điều tra rõ mẫu thân của ta là bị ai hạ độc hại chết ?" Đôi mắt hướng Mộc Chiêu Vân nhìn, trong lòng thoả mãn nhìn thấy người nàng đang co rúm lại."Bốn là, ta làm chuyện gì, ngươi không thể phản đối, chỉ có thể chấp hành vô điều kiện; Năm là, giờ còn chưa có nghĩ đến, chờ ta nghĩ đến sẽ nói sau." "Không được." Lãnh Nguyệt Nhi nhảy về phía trước đứng lên, lớn tiếng phản đối."Mẹ ta là tướng quân phu nhân, nàng mới là người quản lý bên trong phủ. Ngươi cái tiểu nha đầu, dựa vào cái gì phải theo như ngươi nói ?" Nếu như nàng thực sự chưởng quản trong phủ, vậy mình còn có ngày bình yên sao? "Đúng vậy, tướng quân, Loan Loan mới chỉ là một tiểu hài đồng, người trong phủ chắc sẽ không phục nàng." Mộc Chiêu Vân cười nói, nhưng trong lòng là đang cưỡng chế sự phẫn hận, chỉ có đôi tay đang nắm chặt mới tiết lộ tâm tình của nàng. "Ta có hỏi các ngươi sao?" Lãnh Loan Loan con ngươi lạnh lùng, hàn khí bức người. Hai mẹ con Mộc Chiêu Vân cùng nhịn không được, vội lui về phía sau từng bước, mắt nén giận, nhưng cũng không dám nói gì nữa. Thật là lợi hại. Nguyễn Dật Ảnh, Lâm Trình Khải nhìn thấy mẹ con Mộc Chiêu Vân vốn luôn kiêu căng, cư nhiên bị chế trụ, cũng nhịn không được ở trong lòng tán dương. "Bây giờ là không phải nên đem thân phận của ta nói cho người trong phủ biết sao?" Thu hồi ánh mắt, Lãnh Loan Loan yên lặng nhìn lãnh Bùi Xa. "Làm sao ngươi biết là ta có thể đáp ứng yêu cầu của ngươi ?" Lãnh Bùi Xa nhíu nhíu mi, hiếu kỳ nhìn vẻ mặt chắc chắc của tiểu oa nhi trong lòng. "Yêu cầu của ngươi ngoại trừ điều thứ nhất hợp lý, còn lại mấy cái sau rất khó tiếp nhận, hơn nữa phu nhân cũng không có nói sai, ngươi nhỏ như vậy, người trong phủ sao tuân phục ngươi ?" "Ngươi nhất định sẽ đáp ứng." Lãnh Loan Loan nói, khóe miệng mỉm cười chế giễu. "Các nữ nhân khác của ngươi có thể so được với ta sao? Về phần làm thế nào để tuân phục ta. Ta tự nhiên có thủ đoạn. " Không phục sao? Có bản lĩnh thử xem. Đôi con mắt híp lại, một tia nguy hiểm quang mang lóe ra. "Ha ha ha... Quả nhiên là nữ nhi của bản tướng quân, đủ thông minh, đủ can đảm." Lãnh Bùi Xa cười lớn, "Ta đáp ứng yêu cầu của ngươi." Lãnh Loan Loan mỉm cười, nàng đã sớm liệu như vậy. "Phụ thân " "Tướng quân " Lãnh Nguyệt Nhi, Mộc Chiêu Vân không thể tin được, tướng quân không ngờ thực sự đáp ứng yêu cầu hoang đường này của ti tiện nha đầu. "Quyết định như vậy đi." Lãnh Bùi Xa lãnh trừng mắt liếc các nàng, "Từ nay về sau, mọi chuyện trong phủ đều do Loan Loan làm chủ." "Dạ, tướng quân" phẫn hận trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan, cho dù trong lòng bất mãn tới cực điểm, các nàng cũng không dám phản bác quyết định của tướng quân. "Nha đầu, ngươi nên gọi ta một tiếng cha đi a ?" Lãnh Bùi Xa mỉm cười nhìn chằm chằm Lãnh Loan Loan trong lòng. Giờ phút này hắn cũng không còn nhớ tới từ lúc ban đầu tiểu nha đầu này gọi hắn là “ngươi”, không có kêu lên chính mình một tiếng cha. Lãnh Loan Loan trừng mắt liếc hắn một cái, không tình nguyện reo lên: "Cha." Nếu không phải nhìn ngươi nói như vậy, đáp ứng yêu cầu của bản tiểu thư, nếu không ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. "Ha ha ha..." Lãnh Bùi Xa nở nụ cười, có được nữ nhi thông tuệ như vậy, còn có thể nào lại không vui ? ... Canh một, buổi chiều còn có canh hai...