“Vẫn không có tin gì sao?” Lãnh Đình Dực không ngừng đi tới đi lui trong phòng, hé ra khuôn mặt cao ngạo lạnh như băng, cái cằm sách sẽ hơi hếch, tỏ rõ sự bất an và lo lắng của hắn. Không thể nào, đã nhiều ngày nay, mọi thế lực ở Thiên Diệu hoàng triều đều đã được điều động đi tìm Loan Loan, thế nhưng vẫn chưa có tin tức gì cả. Nàng tựa hồ biến mất như bọt biển, ngày cả Tô Viễn Hành – người đã bắt Loan Loan đi cũng không có tin gì. Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? “Không có.” Hắc y nhân đứng giữa phòng, sắc mặt lạnh lùng, cúi đầu trả lời. “Chết tiệt, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?” “Bang” một tiếng, Hiên Viên Dạ ngồi một bên không nhịn được đập bàn một phát, cái bàn vỡ đôi. “Hoàng Thượng không nên gấp gáp, ta nghĩ chúng ta nhất định có thể tìm được Hoàng Hậu.” Sở Ngự Hằng thấy Hiên Viên Dạ lo lắng thì mở miệng khuyên nhủ, nhưng tỏng đôi mắt sâu kín kia cũng không giấu được nỗi lo lắng. “Địch nhi, sư phụ của con thật sự cũng không có cách nào tìm được Tô sư bá sao?” Lãnh Bùi Viễn cũng nhíu mày, nghiêng mày hỏi đứa con đang đứng một bên. Lãnh Địch U lắc đầu, gương mặt tuấn lãng đã sớm không còn nụ cười như thường lệ. “Chết tiệt, nếu ta mà tìm được lão già họ Tô đó, ta nhất định sẽ lột da, rút gân hắn.” Lãnh Đình Dực thấy Lãnh Địch U lắc đầu, lửa giậ càng tăng. Lão già chết tiệt, chọn ai không chọn lại nhắm ngay Loan Loan của hắn, nếu Loan Loan và cháu ngoại có chuyện gì bất trắc, hắc chắc chắn sẽ không tha cho ông ta. Rầm một phát, nắm tay đám một đấm vào tường. Chết tiệt, ở cổ đại này hắn không có thế lực, nếu là ở hiện đại, hắn đã sơm truy lùng rồi. “Biết đâu mấy người Lãnh Loan Loan không còn ở Thiên Diệu?” Lãnh Bùi Viễn ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh nói với mọi người. Rất có khả năng này, bọn họ thiếu điều lật cả Thiên Diệu lên rồi nhưng vẫn không thấy một cái góc áo của Loan Loan. “Nơi này ngoài Thiên Diệu còn có quốc gia nào khác?” Lãnh Đình Dực quay đầu, hai tay chống lên bàn, lạnh lùng nhìn mọi người hỏi. Mặc kệ Loan Loan đang ở đâu, hắn đều phải tìm cho ra con gái của mình. “Vốn có rất nhiều nước nhỏ, nhưng bây giờ đều đã thuộc Thiên Diệu hoàng triều.” Hiên Viên Dạ nói, nghĩ đến nhất thống thiên hạ lại nghĩ ngay đến Loan Loan lạnh lùng, cường hãn không thua gì hắn, ánh mắt lại ảm đạm đi. “Nói cách khác, Loan Loan hiện giờ chỉ có thể ở Thiên Diệu?” “Còn một chỗ.” Tàn Nhất nãy giờ không nói gì bỗng nhiên nghĩ đến, ngẩng đầu, đôi mắt nâu được chiếu sáng bởi ánh mặt trời như lấp lánh hy vọng. “Là nơi nào?” Tất cả mọi người đều nhìn hắn. “Mê La quốc.” Mê La quốc cũng là một tiểu quốc nhưng lại không thuộc phạm vi Thiên Diệu, nếu chủ tử không có ở Thiên Diệu thì rất có khả năng là đang ở đó. “Đúng vậy, ta như thế nào…” “Chủ tử có tin tức .” Lãnh Đình Dực còn chưa nói hết lời đã nghe thấy thanh âm vui mừng của hai người Dạ Mị, Dạ Hồn. “Có tin tức của Loan Loan ?” Mọi người nhìn họ, không nén nổi vui mừng. “Hoàng Thượng, các vị, mới vừa có người đưa tới một phong thư, thuộc hạ nhận ra bút tích trên đó là của chủ tử.” Dạ Mị, Dạ Hồn vẫn như cũ, một thân áo đen đi đến, gương mặt vốn đạm mạc nay lại treo lên nụ cười vui mừng, trên tay cầm một phong thư, chính là thư của Loan Loan. “Đưa đây ta xem xem.” Lãnh Đình Dực xoay người phi thân đến trước mặt Dạ Hồn và Dạ Mị, đoạt lấy phong thư trên tay Hiên Viên Dạ. “Quả nhiên là bút tích của Loan Loan.” Nhìn nét chữ quen thuộc trên nền giấy kia, đôi mắt lạnh lùng lộ ra ý cười vui sướng. “Thật không?” Những người khác nhìn nhau, có thể thấy được trong mắt ai nấy đều là sự vui mừng không che giấu. “Lãnh huynh, mau mở ra xem bên trong viết gì?” Lãnh Bùi Viễn đứng lên, thúc giục Lãnh Đình Dực. “Đúng đúng, mau xem.” Lãnh Đình Dực rất nhanh mở thư ra, đọc nhanh những chữ trên giấy. “Thật tốt quá, Loan Loan không có việc gì.” Xem xong, hắn cầm lá thư cười nói, lo lắng mấy ngày nay cũng không còn. “Thư viết gì vậy?” Nghe hắn nói thế, những người khác đều thở phào một hơi, nhưng vẫn rất tò mò với nội dung bức thư. “Lãnh huynh, ngươi xem đi.” Lãnh Đình Dực đưa bức thư cho Lãnh Bùi Viễn. Lãnh Bùi Viễn cầm lấy thư, sau khi xem xong cũng nở nụ cười, lại đem lá thư đó đưa cho Hiên Viên Dạ. “Thật tốt quá.” Hiên Viên Dạ xem qua, trái tim lơ lửng mấy ngày nay cuối cùng cũng buông lỏng, cả người ngồi ngửa ra ghế, thật lâu sau mới nở một nụ cười. “Chủ tử là người tốt ắt sẽ không việc gì.” Bốn người Phong Triệt cũng nhìn nhau, vui mừng vô cùng. “Trong thư không phải Loan Loan muốn chúng ta tìm nàng sao? Còn chờ gì nữa? Mau đi tìm người đi.” Lãnh Đình Dực rốt cuộc không chờ được, muốn gặp lại con gái càng nhanh càng tốt. “Đi thôi.” Hiên Viên Dạ đứng lên, quần áo bằng lụa màu đỏ rực rỡ thêu viền vàng, gương mặt tuấn mỹ không còn vẻ nặng nề mà lộ ra nụ cười vui vẻ, càng tăng thêm vẻ tuấn lãng. Môi mỏng khẽ nhếch, hai tay nắm chặt, hận không thể ngay lập tức nhìn thấy Loan Loan bình yên vô sự đứng trước mặt. “Vâng.” Những người khác cũng nhẹ nhàng thở ra. “A…” Lãnh Bùi Viễn đột nhiên xoay người, nhìn Hiên Viên Dạ nói: “Hoàng Thượng, ngài hẳn là nên gửi tin về cho Trù vương gia biết là Hoàng Hậu đã bình an, để ngài ấy rút lại ý chỉ tìm Loan Loan.” Tuy rằng bọn họ vội vàng tìm Loan Loan nhưng đối với mọi thứ vẫn minh mẫn. Có nhiều quan viên lén lút lợi dụng cơ hội mọi người tìm kiếm Loan Loan mà làm việc sai trái, đợi sau khi bọn họ quay về chắc chắn sẽ nghiêm trị. “Nhạc phụ nói có lý.” Hiên Viên Dạ gật đầu, sai người chuẩn bị giấy mực, tự mình viết một phong thư đưa cho người đem về Diệu thành. Sở Ngự Hằng, Tàn Nhất trong lúc đó cũng tự mình bỏ lệnh tìm kiếm Loan Loan. Một lát sau, đoàn người rốt cục chuẩn bị xong xuôi, chậm rãi đi về phía u cốc.