Đây chính là khoảnh khắc dịu dàng hiếm có từ khi bọn họ gặp lại nhau.  Dịu dàng đến mức Diệp Già Lam có chút không phân rõ là mơ hay thực. Cô dùng sức chớp chớp mắt, mãi đến khi xác định người mình đang ôm là chân thật, mới cong cong môi. Giây tiếp theo, tay ôm bên hông cô hơi hơi buông ra. Người nọ nhẹ nâng cằm cô lên, sau đó anh cúi đầu, nụ hôn che trời lấp đất đã hạ xuống. Diệp Già Lam dựa lên vách tường, đầu nhẹ nhàng ngửa ra sau, mới vừa phối hợp há miệng thở dốc, cửa bên cạnh đã bị người ta gõ vang. Ba tiếng không dài không ngắn, lại rất rõ ràng vang lên bên tai. Cằm Diệp Già Lam vẫn bị Đường Ngộ nâng lên, không thể động đậy, chỉ theo bản năng xoay chuyển đôi mắt, sau đó cô thoáng thấy một bóng người. Người nọ đứng cách bọn họ không đến nửa thước, như không có gì, cứ nhìn hai người bọn họ thân thiết. Diệp Già Lam chưa từng gặp phải cảnh như thế. Trước kia lúc ở đại học, buổi tối, cô và Đường Ngộ hôn nhau dưới bóng rừng cây cũng đã thấy hãi hùng khiếp vía, sợ đột nhiên có người đi qua nhìn thấy. Rõ ràng là động tác thân mật của các cặp tình lữ tình trong thời kì yêu cuồng nhiệt, nhưng có thể là do vấn đề tính cách, đóng cửa lại chuyện gì cũng được, nhưng trước mặt người khác thì không được. Hiện tại người này đứng ngay bên cạnh, như đang cố ý thưởng thức hai người bọn họ hôn nhau vậy, nhẹ dựa vào khung cửa sổ, anh ta cúi đầu nhìn đồng hồ, cũng không lên tiếng nhắc nhở. Diệp Già Lam phản ứng lại, đưa tay đẩy Đường Ngộ đang đè trên người mình ra, quay mặt ra. Không khí mát lạnh lập tức ào vào mũi, sau đó tiến vào lồng ngực. Diệp Già Lam hít sâu mấy hơi, bên tai cô đã đỏ bừng, hơi hơi rũ lông mi xuống. Người dựa trên cửa rốt cuộc cũng mở miệng hỏi: “Xong rồi à?” Đường Ngộ không đáp, anh duỗi tay lau vết nước bên khóe môi Diệp Già Lam, sau đó mới nghiêng mắt liếc nhìn anh một cái. Đường Mộ Bạch bất động thanh sắc liếc người phụ nữ trong lòng anh, “Ăn cơm.” Đường Ngộ “Ừm” một tiếng, vừa muốn lôi kéo Diệp Già Lam xuống lầu, đã bị người đàn ông phía sau gọi lại: “Chờ đã.” Diệp Già Lam dừng bước chân. Tiếng gọi này của Đường Mộ Bạch rất đúng lúc, vừa khi cô ngừng bên cạnh người anh. “Cậu có lời muốn nói với Diệp tiểu thư.” Thật là khó cho anh lại còn nhớ được cô họ Diệp. Diệp Già Lam mím môi, rút tay ra khỏi tay Đường Ngộ: “Đường Ngộ, anh xuống trước đi.” “Cậu nhỏ ——” “Yên tâm, cậu không bắt nạn phụ nữ.” Đường Ngộ nhăn mày càng chặt. Anh nhìn Diệp Già Lam, người sau cong môi cười với anh một cái, dùng khẩu hình, không tiếng động nói “Không có việc gì”, lúc sau, anh mới khẽ thở dài, nhấc chân ra khỏi thư phòng. Tiếng bước chân xa dần. Mãi đến khi hoàn toàn biến mất, Đường Mộ Bạch mới nâng tay, tùy ý đóng cửa phòng, đi đến bàn bên cạnh ngồi xuống. Diệp Già Lam theo hướng bên kia tiến vài bước, miệng cô mím lại, nhất thời cũng không biết nên mở lời thế nào. Yên tĩnh không đến nửa phút, vẫn là Đường Mộ Bạch mở miệng trước: “Hai người hiện tại là có ý gì?” Anh thật sự rất giống Đường Ngộ, chỉ là ánh mắt nhu hòa hơn Đường Ngộ vài phần, “Quay lại à?” Diệp Già Lam gật đầu, “Xem như vậy đi.” Tuy rằng còn có một ít vấn đề chưa thể giải quyết, nhưng là cũng coi như là đã quay lại rồi. Cô cảm thấy không thể nào lại chia tay đâu nhỉ. “Nếu đã chia tay, vì sao lại quay lại?” Diệp Già Lam đột nhiên bị hỏi vấn đề này. Đường Mộ Bạch dời mắt khỏi người cô, màn hình máy tính ngay trước mắt vẫn nở, anh tùy ý gõ mấy chữ "Bác sĩ Hoa Khê đánh người", sau đó search. Trang web rất nhanh đã hiện ra tin. Gần nhất có một tin được up cách đây 2h. Xem ra vẫn chưa khống chế được. Đường Mộ Bạch nhìn nhìn, sau đó lại thu mắt lại, chuyển qua nhìn Diệp Già Lam. Cô gái này xinh đẹp thì xinh đẹp thật, nhưng anh vẫn không hiểu nổi Đường Ngộ mê mẩn như thế là vì điểm nào. Anh tùy tay cầm cây bút bên cạnh, kẹp ở giữa hai ngón tay nhẹ nhàng xoay hai vòng, thay cô trả lời: “Vì phát hiện còn thích nó, không có nó thì không thể?” Diệp Già Lam cũng không vòng vo, gật đầu đáp: “Vâng.” Đường Mộ Bạch nhìn cô một lúc lâu, sau đó đột nhiên mím môi: “Chia tay cũng là do cô nói phải không?” “…… Vâng.” Được, quyền lựa chọn hoàn toàn không nằm trong tay Đường Ngộ. Đúng là không có tiền đồ. Đường Mộ Bạch dừng động tác xoay bút, sau đó nhẹ nắm gõ đầy bút lên mặt bàn. Diệp Già Lam có chú ý tới, đó là tư thế thường dùng khi cầm dao phẫu thuật. …… Nên là muốn giải phẫu cô sao? Tầm mắt cô dừng trên cây bút trong tay người nọ. Giây tiếp theo, cô thấy cây bút kia bị thả nhẹ trên bàn, “Sinh hoạt cá nhân của Đường Ngộ tôi mặc kệ, nó muốn yêu đương hay kết hôn với ai đều tùy nó, nhưng mà, Diệp tiểu thư ——” “Thương tổn lần hai so với lần đầu tiên sẽ càng đau đớn hơn, cô hiểu ý tôi chứ?” Đường Mộ Bạch đã đứng lên, “Nếu không thì hiện tại cũng đừng bắt đầu, nếu không……” “Học trưởng.” Diệp Già Lam nhớ rõ Đường Mộ Bạch học cùng trường với cô. Cô thật sự không biết nên xưng hô với anh thế nào, bắt chước Đường Ngộ gọi "Cậu nhỏ" có vẻ không thích hợp, nên miệng cô hơi nhanh trực tiếp gọi hai hai chữ này. Ánh mắt Diệp Già Lam nhìn anh kiên định hơn không ít, “Hôm nay em đã cùng Đường Ngộ đến đây, ngài nên biết có ý gì rồi chứ.” Đường Mộ Bạch bị cô gọi có sửng sốt một chút. Qua vài giây, anh nhẹ nhàng xuy một tiếng, “Hy vọng cô nhớ kỹ lời hôm nay nói.” “Đi xuống ăn cơm đi,” Đường Mộ Bạch khép máy tính lại, “Nếu không Đường Ngộ lại cho rằng tôi bắt nạt cô.” Đường Mộ Bạch không bắt nạt cô. Nhưng lòng bàn tay Diệp Già Lam vẫn ra không ít mồ hôi, hai tay cô vì mấy phút trong thư phòng ấy nắm chặt thật chặt, mãi cho đến khi ăn xong cơm tối, vẫn còn yếu sức.  Bữa cơm ăn vẫn tính là hài hòa. Đường Ngộ và Đường Mộ Bạch nói không nhiều lắm, nhưng Đường Yên Ninh lại tương đối ầm ĩ, giúp không khí sinh động lên không ít. Cơm nước xong đã gần 9 giờ. Đường Ngộ lái xe đưa Diệp Già Lam về nhà, lúc ngừng xe dưới nhà cô, anh mới mở miệng hỏi: “Cậu anh nói gì với em?” Diệp Già Lam vốn dĩ đang cởi dây an toàn, nghe thấy anh hỏi, tay cứng lại một chút, cô quay đầu nhìn anh: “Bảo em tốt với anh một chút.” Đường Ngộ nhướng mày nhìn cô. “Thật sao?.” “Vậy em nói sao?” “Em nói vâng.” Diệp Già Lam cởi dây an toàn, “Em sẽ đối tốt với anh.” Đường Ngộ cong môi, anh cũng cởi dây an toàn, “Không mời anh lên làm một chút sao?” Diệp Già Lam nhìn thời gian. 9 giờ 15. Cũng không tính là quá muộn, cô gật gật đầu, kéo cửa xuống xe trước, “Trước 10 giờ phải ra khỏi nhà em.” Đường Ngộ chớp mắt, không đáp. Diệp Già Lam mấy ngày nay tương đối bận, hầu như toàn ở bệnh viện cả, trong nhà đã mấy ngày không có dọn dẹp rồi. Nhưng cũng may ngày thường cô rất sạch sẽ, nên trong nhà không dọn cũng không tính là loạn. Diệp Già Lam mở cửa đi vào, lục tủ giày nửa ngày cũng không tìm được dép lê đi một lần, cô chỉ đành nhún vai, “Đi cả giày vào đi.” Cô mở đèn phòng khách lên, sau đó đi thẳng đến tủ lạnh, cầm hai lon Coca lạnh qua. Mới vừa đưa một lon qua, cô đã nghe Đường Ngộ nói: “Uống ít đồ lạnh thôi.” “……” Diệp Già Lam ngoan ngoãn bỏ lon của mình sang một bên, không dám uống. “Đói sao?” “…… Ừm?” “Thấy cả tối em gần như chả ăn được gì.” “Buổi chiều ăn không ít trái cây rồi.” Bác sĩ nói dạ dày không tốt lắm, phải ăn nhiều trái cây. Từ sau lần cô bị đau dạ dày kia, trong văn phòng liền có không ít trái cây, cứ lúc nào nhàm chán là ăn. Đến buổi chiều ăn quá nhiều, nên vào bữa tối lại không quá đói bụng. Ánh mắt Đường Ngộ xẹt qua cái bụng bằng phẳng của cô, sau đó nâng lên, nhìn mặt cô. Diệp Già Lam chú ý tới tầm mắt anh không thích hợp lắm, suy nghĩ vài giây định đánh đòn phủ đầu: “Ngồi cũng ngồi, ngày mai còn phải đi làm, anh nên về……” “Làm gì?” “……” “Vừa rồi không phải nói lên ngồi một chút sao?” “Ừ,” Đường Ngộ cúi đầu, không chút để ý cởi bỏ cúc áo sơ mi cùng cổ tay áo, “Là làm một chút.” Anh cố ý nhấn mạnh ba chữ sau. Diệp Già Lam hiểu ngay ý anh, lập tức đứng lên, vừa muốn vào nhà tay cô đã bị túm về.  Tay người đàn ông dùng sức, trở mình đè cô lên sô pha, “Còn chưa có làm, em chạy cái gì?” Tư thế này bị anh đè ở dưới thân, Diệp Già Lam vừa nhấc mắt là có thể nhìn thấy đèn trần. Quá sáng. Diệp Già Lam theo bản năng híp híp mắt. Chỉ động tác này của cô, cái áo lông mới được thay không lâu đã bị xốc lên, không khí tràn vào, cô không tự giác rụt rụt ra sau. “Làm gì……” Mới vừa nói xong, ngón trỏ người nọ đã nhẹ nhàng đè lên môi cô, “Đừng nói chuyện, chỉ một lần.” “Anh……” “Nếu nói chuyện, vậy hai lần.” “……” Quả thực là điều kiện chèn ép người ta mà. Diệp Già Lam hoàn toàn ở trong hoàn cảnh xấu. Cô đương nhiên không phải ghét bỏ thân mật cùng Đường Ngộ, nên cũng để mặc anh cởi áo trên, sau đó lại rơi xuống váy dưới. Sau đó cô bị ôm vào giường trong phòng ngủ. Lại sau đó, chìm trong bóng đêm, cảm quan vô cùng rõ ràng, tiếng thở dốc vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, một tiếng tiếp một tiếng. Đường Ngộ thật sự chỉ làm một lần. Tự chủ của anh từ trước đến nay vẫn rất mạnh, sau khi xong việc còn ôm cô đi tắm. Hai người trần như nhộng, thân mật tiếp xúc, nhưng cũng không thể va chạm ra được tia lửa nào.  Bị ngâm nước ấm gần nửa tiếng đồng hồ, thần kinh của Diệp Già Lam cũng thả lỏng, thiếu chút nữa ngủ luôn trong bồn tắm. Cuối cùng, lúc bị thả lại trên giường lần nữa, ý thức của cô mới tỉnh táo lại mấy phần, phía sau giường lún xuống, có cánh tay vòng qua ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong lòng.  Sau đó đèn bàn trong phòng ngủ bị đóng lại. Diệp Già Lam mở mắt, nhìn ra bóng đen đen kịt ngoài cửa sổ, nhẹ giọng mở miệng: “Đường Ngộ.” “Ừ?” Giọng anh cực nhẹ, âm hơi kéo dài, có chút thoả mãn, còn có chút mỏi mệt không rõ. “Sao anh không hỏi vì sao em lại chia tay với anh?” “Hỏi rồi.” Anh quả thật đã hỏi rồi. Lúc ấy Diệp Già Lam thuận miệng dùng một cái cớ qua loa lấy lệ, nói bọn họ không hợp. Mắt dần dần có thể thích ứng bóng tối, thậm chí có thể nhìn thấy khung cửa sổ màu trắng, cô lại hỏi: “Vì sao không hỏi không hợp cái gì?” “Không thích hợp cái gì thế?” Diệp Già Lam thở dài trong lòng, lúc lại mở miệng, giọng có chút lạnh nhạt: “Anh biết em có chị gái chứ?” Người đàn ông phía sau mở mắt ra, mắt sâu thẳm sáng ngời. Anh "Ừ" một tiếng.  Diệp Già Lam: “Chị của em tên là……” “Dư Oánh.”