Diệp Già Lam đứng nhất nhiều năm như thế, hiếm lắm mới bị người ta đá xuống một lần. Hơn nữa lại còn là do chênh lệch lớn như thế đá xuống. Mấy năm nay điểm của cô vẫn luôn rất ổn định, bình thường vị trí thứ hai có đổi thì cô vẫn vững chân đứng nhất, mỗi lần hầu như đều hơn người thứ hai hai mưới mấy điểm lận Cho nên lúc làm bài đại số, cô lại nghĩ, dù không giải mấy đạo đề thì thành tích của cô vẫn sẽ nằm top, hơn nữa, chắc chắn điểm chênh lệch với người đứng trên cũng không lớn. Kết quả ai ngờ đến nửa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim. Diệp Già Lam dời mắt, rơi xuống tên Tạ Cảnh Phi xếp phía sau, nhẹ nhàng nhíu mi. Cô nhớ rõ Tạ Cảnh Phi từng nói Đường Ngộ là vì lần này thi không tốt, nên mới trở nên khác thường mà. Cô lại nhìn điểm từng môn của Đường Ngộ. Trừ ngữ văn, những môn khác không phải full điểm thì cũng gần full rồi còn gì. Nếu đây còn gọi không thi tốt, thế thì thế quái nào mới là thi tốt hả? Càng nghĩ càng cảm thấy lúc ấy Tạ Cảnh Phi chỉ là tùy tiện tìm một lý do qua loa lấy lệ lừa cô. Diệp Già Lam xem điểm mất vài phút, người trên bục giảng vây lại càng ngày càng nhiều. Cô chui ra khỏi đám người, lại về chỗ ngồi. Bởi vì còn chưa xếp chỗ, nên vị trí đều là tùy tiện chọn thôi, nếu nhìn theo chiều cao thì cũng không đồng đều. Gần 9 giờ, bạn học trong lớp cơ bản đều đã đến, có người nguyên bản là bạn học lâu năm rồi thì nhanh chóng nói chuyện phiếm với nhau, còn nếu không quen thì cũng đi làm quen với nhau. Cũng có mấy học bá không chịu tác động vẫn đang đọc sách. Diệp Già Lam xoa xoa tai, thất thần mở cuốn vật lý tự chọn ra. Có bạn học cùng học hai năm qua chào hỏi cô, Diệp Già Lam cũng mặc kệ có nhận ra hay không, vì tránh để xấu hổ, đều đối xử bình đẳng, cong khóe miệng cười với bọn họ. Có nữ sinh ngồi xuống bên cạnh cô: “Lớp trưởng, lát nữa tớ có thể ngồi cùng cậu không?” Mới vừa nói xong, chủ nhiệm lớp đã đi vào, “Mọi người trật tự một chút.” Khóe môi Diệp Già Lam giật giật, trao đổi ánh mắt với nữ sinh bên cạnh ý bảo được thôi, không mở miệng nói tiếp. Chủ nhiệm lớp mới là một cô giáo, họ Giản, dạy tiếng Anh, tuổi nhìn qua thì chắc vừa mới 30, trang điểm tươi trẻ hoạt bát. Giới thiệu đơn giản vài câu xong, phía dưới đã có bạn học rất quen thuộc gọi cô là “Tiểu Giản”. Không khí lớp học rất tốt đẹp. Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng quét một vòng xuống các bạn học phía dưới, sau đó chụp tay: “Lớp chúng ta đây đều là những bạn học ưu tú được lựa chọn từ toàn khối, nên sẽ không xếp chỗ ngồi theo thành tích, các em giờ ra ngoài hành lang, xếp thành hai hàng, nam một hàng nữ môth hàng, chờ lát nữa lúc cô gọi vào thì hai người một cặp đi vào nhé!” Cô nói xong thì đưa tay ý bảo mọi người đứng dậy. Diệp Già Lam thu dọn mọi thứ tốt, đi cùng nữ sinh bên cạnh ra ngoài, sau đó đứng ở dựa vào tường ngoài hành lang Tạ Cảnh Phi và Đường Ngộ đến muộn mấy phút, cậu ta vừa thấy cảnh này,: “Ai, tất cả bị phạt đứng đấy à a?” Cậu ta quen biết rộng, cũng quen biết mấy bạn học giỏi. Có mấy nam sinh quen biết với cậu ta lập tức nói: “Xếp chỗ đó!” Tạ Cảnh Phi “Nga” một tiếng, cùng Đường Ngộ dứt khoát thuận thế đứng ở phía sau cùng, cậu ta liếc phía đối diện một cái, sau đó thổi tiếng huýt sáo: “Lớp trưởng, cậu cũng ở lớp 1 sao a?” Diệp Già Lam nhìn cậu ta, không muốn nói gì. Hôm nay cô cực kì không muốn nói chuyện với người bên cạnh Tạ Cảnh Phi. Tạ Cảnh Phi quay đầu hỏi một nam sinh khác bên cạnh: “Nam nữ một bàn sao?” Chỗ cậu ta đứng lại vừa hay là chỗ song song với Diệp Già Lam. Nam sinh kia nhìn cậu ta xem thường: “Tưởng bở à.” Tạ Cảnh Phi nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng không cần phải đổi vị trí với vị đại gia kia rồi. Cậu ta lại nhìn Diệp Già Lam: “Lớp trưởng, cậu chưa tỉnh ngủ à, sao thấy tâm trạng không tốt lắm?” Diệp Già Lam: “……” Cô quay đầu đi, đối diện với bức tường. Tốc độ di chuyển của đội ngũ phía trước rất nhanh, lập tức đã đến những người phía sau. Dáng Diệp Già Lam ở trong nhóm nữ sinh có thể xếp vào dạng cao, nên là một trong những người ở cuối Cô không thể ngồi cùng bàn với nữ sinh vừa rồi. Vì nữ sinh kia cao 1m55, lùn hơn cô nửa cái đầu. Bạn cùng mới của Diệp Già Lam là một nữ sinh cao cao gầy gầy, sau khi bỏ sách giáo khoa lên bàn xong, cô quay đầu nhìn cô bạn một cái, chuẩn bị chào hỏi một chút. Có chút quen quen. Lại nhìn thêm một cái, Diệp Già Lam đã nhớ ra. Là nữ sinh lần trước ở tiết tự học buổi tối tới tìm Đường Ngộ đây mà! Câu chào hỏi của Diệp Già Lam nghẹn lại ở cổ, không nói ra được. Cửa sau có người đi vào, ngay sau đó sau bàn có tiếng ghế dựa bị kéo ra. Nữ sinh kia có tình địch đông đảo, rõ ràng không nhớ Diệp Già Lam là ai, cô nàng nâng nâng cằm, lạnh nhạt đảo mắt liếc một cái, “Tôi tên Phó Đồng.” Diệp Già Lam gật gật đầu, “Diệp Già Lam.” Cô nghĩ thầm, oan gia ngõ hẹp. Vừa muốn quay đầu xem người làm cho cái vị Phó Đồng tâm viên ý mã đang ở chốn nào, ngay nghiêng phía sau đã có người gọi cô một tiếng: “Lớp trưởng, bọn tớ ở đây!” Người nọ khi nói chuyện có khẩu âm phươnh bắc. Tạ Cảnh Phi ở nghiêng sau bàn cô, vậy Đường Ngộ, 90% là ở ngay sau bàn cô rồi. Diệp Già Lam nghiêng mặt sang chỗ lối đi nhỏ, cũng không quay đầu chứng thực. Khỏi cần chứng thực, mị nhãn của Phó Đồng ngồi cùng bàn cô đã sớm ném đến chỗ người nọ ngồi sau cô rồi. Tạ Cảnh Phi lại gọi cô: “Chị Lam, sao cậu không nói chuyện với tớ a?” Diệp Già Lam: “……” Cô giống như lập tức trở về nhiều năm trước, khi làm đại tỷ được vây quanh vậy. Quả thực là lịch sử đen tối mà. Mặt già của Diệp Già Lam nóng lên, hơi hơi quay đầu xuống, nhẹ giọng nói một câu: “Học đi!” Giọng cô vốn dĩ đã không lớn, mấy bàn bên cạnh lại đang làm quen nhau nên dễ dàng áp tiếng cô xuống. Tạ Cảnh Phi không nghe được, hơi nghiêng người về phía trước: “Cái gì cơ?” Còn chưa ghé sát vào, Đường Ngộ đã nghiêng đầu liếc cậu ta một cái: “Sao lắm lời thế?” Tạ Cảnh Phi lẩm bẩm lầm bầm ngồi lại vị trí. Thật nhỏ mọn, đến cả nói chuyện cũng không cho cậu ta nói với Diệp Già Lam. - Bài thi cuối kỳ được trả vào tiết cuối buổi sáng. Đến giờ tan trưa, Diệp Già Lam không về nhà ăn cơm. Dù sao buổi trưa Dư Thu Hoa không ở nhà, cô cũng lười về nhà lại phải nấu cơm, dứt khoát cùng Tô Cẩm Kha đến nhà ăn giải quyết bữa trưa. Thời gian nghỉ trưa, Tô Cẩm Kha có tới lớp 1 xem. Bạn học trong lớp phần lớn đã về ký túc xá hoặc về nhà nghỉ ngơi, lúc này an an tĩnh tĩnh, Diệp Già Lam cho nhỏ điều hòa, vừa muốn bò lên bàn ngủ một lát, Tô Cẩm Kha chợt “Ai” một tiếng, “Loan Loan, bạn học Đường Ngộ học giỏi thế kia à?” “……” Diệp Già Lam không ngủ được. Cô “Ừ” một tiếng, dừng một chút, lại nói: “Kha Kha, tớ hỏi cậu một vấn đề.” “Vấn đề gì?” “Nếu cậu kèm cho một bạn học, bạn học đó không từ chối, sau đó lại đi thi, cậu phát hiện ra bạn học kia còn bỏ rơi cậu cả mấy con phố lận, cậu cảm thấy lúc cậu kèm cậu ta, cậu ta sẽ nghĩ gì về cậu hả?” “Cậu cảm thấy tớ có thể kèm cho ai được hả a? Đến Tạ Cảnh Phi thi còn tốt hơn tớ kìa……” Diệp Già Lam giương mắt nhìn cô. Tô Cẩm Kha lập tức chuyển miệng: "Có khả năng cậu ta sẽ cảm thấy tớ là sa điêu*.” (*là nghệ thuật điều khắc bằng cát, bắt nguồn từ California và Florida ở Mỹ vào đầu thế kỉ 20) Dù sao thì loại hành vi này thoạt nhìn rất tự mình đa tình đó. Diệp Già Lam: “……” Cô buồn ngủ lại không ngủ được, lấy sách ôn tập ra, bắt đầu làm bài thi vật lý. Qua một lát, Tô Cẩm Kha cũng về lớp mình ngủ trưa. Lớp học chỉ còn lại mình Diệp Già Lam, cô làm bài đến nhàm chán, lại bất điều hòa to lên một chút. Hai giờ rưỡi vào học, cô quyết định vẫn nên ngủ một lát, cơn buồn ngủ ấp ủ là thế, mới vừa ghé lên trên bàn, cửa sau đã bị người ta đẩy ra: “Hôm nay thật……” Giọng nói ngừng lại, “Chị Lam, sao cậu không về nhà?” Diệp Già Lam: “……” Cô lại từ trên bàn bò dậy, lạnh nhạt đáp một câu: “Bên ngoài quá nóng, không muốn về.” “Cũng giống……” Tạ Cảnh Phi lập tức lại định đi ra từ cửa sau, “Chị Lam, tớ đi mua côca côla lạnh cho cậu!” “……” Còn chưa kịp từ chối, Tạ Cảnh Phi đã giống như bị cuồng phong cuốn ra ngoài. Lần này Diệp Già Lam thật sự ngủ không được nữa, cô định đi rửa cái mặt, kết quả mới vừa đứng lên, cửa sau lại có một người đi vào. Người nọ chắc cũng vừa rửa mặt xong, tóc ngắn trên trán ướt một nửa, che khuất non nửa lông mày, anh cúi xuống, có giọt nước cứ thế dọc theo cằm nhỏ xuống. Diệp Già Lam lại định ngồi xuống. Cô đứng tại chỗ vài giây, cúi đầu thoáng nhìn, thấy bài thi trên bàn Đường Ngộ. Cơ bản không thấy được màu bút đỏ. Cô nhấp môi, lời còn chưa kịp qua đại não, đã bật thốt lên: “Cậu học tốt như vậy…… Lúc tớ cho cậu mượn sách ôn tập vì sao lại nói thường thôi?” Cô còn nhớ rõ lúc ấy hỏi anh tiếng Anh thế nào. Anh nói thường thôi. Thường thôi cái rắm. Diệp Già Lam càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực, sợ thật ứng với cậu Tô Cẩm Kha nói vừa rồi, hai chữ “Sa điêu” bay bay trước mắt cô, cô nhíu mày: “Có phải cậu cảm thấy tớ ngốc……” Phía sau còn một chữ không nói ra, cô sẽ không nói lời thô tục. Đường Ngộ đến gần vài bước, ánh mắt anh lướt qua mấy tờ bài thi, sau đó dừng trên mặt Diệp Già Lam. Cô thoạt nhìn rất ủy khuất. Đường Ngộ nhẹ nhàng nâng khóe môi, “Không phải.” Anh thế mà vẫn còn cười. Diệp Già Lam hít sâu một hơi, miễn cưỡng bình tĩnh lại, vừa muốn đi qua người anh, Đường Ngộ lại tiến lên nửa bước. Chân cô nâng lên chân không thể không thu lại. Đường Ngộ đứng ngay trước mặt cách cô hơn mười centimet. Anh hơi hơi cúi người, tay trái lướt qua bên cạnh người Diệp Già Lam, đàu ngón tay nhẹ điểm lên bàn học của cô, “Bởi vì,” Sau đó, Diệp Già Lam nghe thấy anh nói bên tai mình, hình như có nhẹ cười một tiếng: “Muốn cậu…… sách*.” (*là "muốn sách của cậu", nhưng do cấu trúc ngữ pháp nên tui để nguyên thế này. Tại sao? Tại vì như thế mới truyền tải được điều anh thật sự muốn nói đó >~