“Australia không lạnh, còn có nắng. Nơi đó mỗi đêm phải đến tận khuya trời mới tối hẳn, có lúc chín giờ, có lúc mười giờ. Thế nhưng dù cho ngày dài đến vậy, dù cho đợi tới tối mịt tối mù, nhưng người kia vẫn mãi chưa tới.” ___________________ Sáng sớm hôm sau y lên chuyến bay 8:35 bay thẳng tới Australia. Đúng như Nhâm Viễn dự đoán, Lạc Kiều Xuyên dứt khoát từ chối lời mời ngủ lại nhà anh một đêm. Để lại một câu nói cuối cùng sau khi hỏi địa chỉ, cũng chỉ vỏn vẹn “Vé tôi sẽ sớm chuyển cho cậu, để xem lúc đó cậu sắp xếp công việc thế nào đã.”. Hai người đứng trên cây cầu kênh đào Hoàng Đế thật lâu, vậy mà cũng không phát giác gót chân đã tê dại. Biết được người năm ấy gọi điện thoại tới rồi lại sợ hãi mà ngắt máy là y, trong lòng liền cảm thấy rất ấm áp. Vừa cảm thán thật tốt, vừa nhận lấy tín hiệu càng trực tiếp hơn của Lạc Kiều Xuyên. “Cậu có biết khi đó vì sao tôi ngắt máy không?” Lạc Kiều Xuyên cũng không dừng lại nói, “Có lẽ khi đó tôi còn chưa nắm rõ tình cảm với cậu đến tột cùng là gì, cho nên cứ hồ hồ đồ đồ mà bỏ qua như vậy… Nhưng hiện tại, tôi hiểu rất rõ. Nhâm Viễn, kỳ thực cậu cũng không hồ đồ nhỉ, cậu cũng nên hiểu.” Thời điểm nghe thấy câu nói ấy, Nhâm Viễn không thể phủ nhận trong thân thể mình tựa như có thứ gì đó đã mất đi cân bằng, bắt đầu lung lay dao động. Không biết có phải do đêm đó đã tâm sự lại rất nhiều chuyện đã qua, những tháng ngày trung học đã dần phai nhạt trong lòng Nhâm Viễn lại một lần nữa dần dần rõ ràng. Anh quả thật vẫn nhớ mấy chuyện lặt vặt, vô luận là tin nhắn ban đầu, hay là cuộc điện thoại cuối cùng này, anh thậm chí còn nhớ rõ dáng vẻ của Lạc Kiều Xuyên vào một lần một lần đưa cho mình thư tình của một bạn gái đã gửi nhầm, trong nháy mắt thấy cậu ta đưa phong thư cho mình, trong lòng nhanh chóng ngập tràn đủ loại tình cảm quái dị cùng các loại suy đoán trăm kỳ ngàn quái trong đầu, sau đó lại khiến mình ảo não không ngớt… Lúc bình thường khi tự an ủi dục vọng đã tích rất lâu của bản thân, sau một mảnh trống rỗng, trước hai mắt nhắm chặt vậy mà lại đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của người thiếu niên kia, như xa như gần không thể phân rõ. Mà Lạc Kiều Xuyên thì thật lâu sau này mới hiểu được, nếu như bạn thật lòng yêu một người, toàn tâm toàn ý, người kia đều sẽ biết, cũng sẽ hiểu rõ. Những tiếng lòng mà y tự cho là bí mật kia, Nhâm Viễn không phải là không nghe thấy. Người kia sở dĩ thà rằng giả bộ tự mãn, cũng không muốn tự đâm đầu vào, đơn giản là do có quá nhiều điều anh không chắc chắn. Thường nghe người ta nói tất cả những nghi ngờ, do dự cùng sợ hãi đều đến từ chính những việc bản thân không biết. Lại có lẽ do tính cách sai khiến, anh luôn thận trọng từng ly, bình tĩnh chu toàn, không làm chuyện kích động, huống chi đối mặt chính là một người đến từ một thế giới khác. Ba ngày sau, một chiếc vé của đại nhạc hội BBA ở Australia năm nay được gửi đến đúng hẹn. Ông Hiểu Thần vô cùng ghen tức, đến mắt cũng trợn lên, “Là cái người DJ lần trước cho cậu hả? Anh ta năm nay đi diễn ở BBA sao? Thật là ngầu… Sớm biết vậy đã nhờ cậu xin anh ta thêm một vé…” Thấy Nhâm Viễn nhìn chằn chằm vào chiếc vé mãi không nói gì, Ông Hiểu Thần tiến đến, “Này, cậu không phải là không muốn đi đó chứ? Thế thì tốt quá, dù sao cậu vẫn còn thiếu tôi một món nợ lớn, chi bằng…” “Mơ đi.” Không ngờ tới anh lại kiên quyết đến vậy, Ôn Hiểu Thần nghiêng nghiêng đầu, “… Rồi rồi. Còn vừa đúng ngày nghỉ của cậu nữa chứ, tôi cũng muốn nghỉ phép đi Australia a.” Chiếc vé đặt trên bàn rất lâu, mãi cho đến khi Nhâm Viễn cầm lên nhét vào túi áo, mới phát hiện mặt sau có ghi lại một dãy số, giống như số điện thoại. …… Y nhất định không thể nào tưởng tượng nổi Breaks Beat Arena năm nay lại sôi động nóng bỏng đến vậy. Trên sân cỏ rộng lớn của công viên Saint Ricardo, đám người đông đúc vô cùng kích động. Sân khấu ngoài trời được dựng lên gần ngay trước mắt, màn hình hai mặt cực lớn đặt giữa trung tâm sân. Trong nháy mắt âm nhạc điện tử Breakbeat độc đáo lôi cuốn mang theo nhịp trống mạnh mẽ mà rõ ràng cùng những bản nhạc mix trong lễ hội âm nhạc bắt đầu, cả công viên Saint Ricardo thoáng chốc bùng nổ, thậm chỉ là cả Australia. Sự hợp tác ăn ý giữa Lạc Kiều Xuyên và Waks kể từ sau khi hai người gặp nhau ở Australia, dần dần nâng cao hơn. Sau vài lần biểu diễn, hai người mau chóng tìm được phong cách đặc biệt không cần nói cũng biết của nhau. Lần đầu tiên gặp Waks cũng là ở Saint Ricardo. Khi đó Lạc Kiều Xuyên miệng ngậm điếu thuốc đang đứng cạnh đài công tác được dựng lên bên trong hậu trường tìm đĩa nhạc, một người đàn ông tóc vàng đi tới, trong tay còn cầm một điếu thuốc chưa châm lửa, dùng giọng Luân Đôn tiêu chuẩn bắt chuyện: “Hey người anh em, cho xin tí lửa.” Sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng lại, Lạc Kiều Xuyên móc chiếc bật lửa trong túi quần ra ném qua. Người kia nghiêng đầu châm thuốc, rồi dùng cùng một cách ném lại, tiện thể vươn tay phải, “Cảm ơn, tôi là Sam Waks.” Theo bản năng bắt tay hắn, tự giới thiệu về mình. Lúc đó tâm tư cũng chỉ đặt trên cái tên Sam này, tất cả phía sau căn bản đều không chú ý. Mãi cho đến ngày hôm sau cùng luyện tập chung, mới phát hiện thì ra Waks chính là người đàn ông tóc vàng hỏi xin mình lửa hôm qua. Thật là buồn cười, rõ ràng là, đàn ông tên Sam trên đời này đâu chỉ một hai người. Nhìn Lạc Kiều Xuyên lúc này mới bừng tỉnh, người đàn ông Luân Đôn đứng dưới ánh mặt trời cách đó không xa, hai tay cắm trong túi quần cười, “Hey, cậu thật đáng yêu.” Lạc Kiều Xuyên lúc này mới xấu hổ nói xin lỗi. Với y mà nói, đây là một lần trải nghiệm hiếm có. Y may mắn được thấy lễ hội breakbeat phô trương nhất của Australia, được gặp nhiều nhạc sĩ xuất sắc, có người, thậm chí đến tên y cũng không biết. Chỉ là một tuần lễ, nơi đây đã để lại cho y rất nhiều kỷ niệm đẹp, thế cho nên đến tận khi kết thúc cuộc vui, y vẫn luôn ngồi cạnh sân khấu ngoài trời trên cao, không nỡ rời đi, mãi đến lúc cả hộp Lam Bát cũng đã hút hết, công viên Saint Ricardo mới khôi phục lại sự yên tĩnh. Australia, ngày dài hơn đêm. Thế nhưng dù cho ngày dài đến đâu, dù cho đợi tới tối mịt tối mù, người kia thế nhưng mãi vẫn chưa tới.