Chín Cách Cầu Sủng
Chương 3
Trịnh Kỳ là Gay.
Đương nhiên đây là bí mật chỉ có duy nhất người bà đã già cả kia cùng với Nhất Dương biết được.
Trung tâm của Nam Đảo nằm ở vùng đất hình chữ S, sau nhiều biến cố thay đổi của nhân loại, hình bóng nước Việt cũ cũng không còn nhiều ấn tượng, chỉ biết rằng Trịnh Gia chính là một trong số ít những dòng tộc còn sót lại, giàu có nức danh nhờ những mỏ khoáng sản vô tận, trở thành một trong những Gia tộc đứng đầu Nam Đảo không ai không biết. Vì thế cho nên tin đồn Trịnh Kỳ là Gay sẽ có thể kéo theo rất nhiều rắc rối không nên có. Vợ cũ trên danh nghĩa của Trịnh Kỳ cũng đã sớm qua đời, cái cốt yếu quan trọng nhất chỉ là một người có thể kế thừa là đủ.
Thế nhưng điều khiến cho bà nội của Trịnh Kỳ - bà Như Vân - năm nay đã gần tám mươi, lo lắng đến sinh bệnh, chính là không hiểu vì sao mà đã gửi thụ thai hộ hết lần này tới lần khác, mãi mà vẫn không có chắt bồng bế.
Mỗi đời dâu con cưới gả về Trịnh Gia, chỉ sinh được duy nhất một người con trai, dù có nhắm mắt để chồng đi " kiếm" thêm, cuối cùng vẫn lại chỉ sinh được con gái. Nhất Dương chính là được bà " gom " lại, sau khi một trong những cô con gái rơi của chồng bà sinh ra, vì thương hai đứa côi cút cha mẹ đều mất sớm, đối với cả Trịnh Kỳ lẫn Nhất Dương, bà đều cưng chiều hết mực.
Một đêm nằm mộng, bà nhớ được lời chồng trước khi mất đi dặn dò, liền rời tới mãi dãy núi hoa đào cách xa trung tâm Nam đảo, xây một chiếc miếu, ngày ngày ăn chay cầu khẩn.
Cuối cùng vang được đến Xuân Đảo.
Chỉ có điều không ngờ tới chính là, dây tơ hồng thắt đâu không thắt, lại thắt ngay phải một con thỏ Đực siêu ngốc!
- -----
Đúng!
Đó chính là vấn đề!
Nếu Lục Xám là một giống cái. Chuyện này không phải rất rất rất là đơn giản sao?
Hoặc giả như Lục Xám là đực đi, thì tu vi cao cao một chút, não đem xài tốt một chút, không phải cũng rất dễ giải quyết sao?
Chứ làm sao lại như bây giờ?
Trưởng Lão, Đại Huyền, Đại Miêu, ba người thành thế tam giác, để Lục Xám ngồi trên một tảng đá chính giữa.
Ba làn linh khí xanh mỏng vây quanh Lục Xám rồi lại lập tức bị tản mát xung quanh, dung nhập không được bao nhiêu.
Đã là như thế suốt một ngày một đêm.
Lục Xám mếu máo suýt thì khóc cả ra:
- Con đói!
- Con đói!
- Con muốn ăn cà rốt.
Đại Huyền cố gắng trấn an nó:
- Lục Xám, con cố gắng một chút.
Nó lắc hai cái tai thỏ đã vì đói mà bật lộ ra trên đầu:
- Chỉ là sinh trứng thôi mà?!
- Con sẽ sinh cho hắn ta chín quả!, ấp cho hắn một bầy con cóc nhái muỗi ễnh ương rắn thằn lằn đủ cả!
- ???!!!
- Mẹ! Con đói!
Trưởng Lão lắc đầu, từ từ thu lại linh khí.
Lục Xám được " thả" vội vàng chạy lại chỗ Đại Huyền lục ăn.
Đại Huyền thương xót biến ra năm củ cà rốt mập mạp, xoa hai cái tai thỏ của nó:
- Ăn từ từ thôi.
Trưởng Lão hơi nhắm mắt lại, tính toán một chút rồi quay sang phía vợ chồng Đại Huyền:
- Ta nhẩm tính thời gian cửa cầu vòng mở cũng không còn bao lâu nữa.
- Tu Vi của Lục Xám lại quá thấp, dù cho chúng ta có truyền bao nhiêu linh khí vào thì bản thể kia cũng không hấp thu được. Vậy nên ta sẽ nén linh khí vào đá lục sắc, chỉ cần nó mang theo, khi biến thành hình người đuôi cũng sẽ không bị lộ.
- Còn về việc mang thai, các ngươi cũng đừng quá lo lắng.
Trưởng Lão mở tay liền xuất hiện hai viên đan, Lục Xám oa lên một tiếng, cà rốt trên miệng rơi cả xuống đất.
Trưởng Lão phất tay, một viên đan bay tới trước mặt nó, nó xòe tay đón lấy.
- Đây là nữ đan dược, chỉ cần ăn viên đan này vào, sau khi giao phối giống đực cũng có thể thụ thai. Sau khi thụ thai sẽ hiện hình bông hoa đào dưới rốn, và con sẽ phải lập tức trở về đây để dưỡng trứng.
- Còn đây là quà mà ta cho con.
Viên đan thứ hai cũng đồng thời tiến tới bên nó:
- Viên đan này là hồi tử đan. Là trân quý trong muôn vàn trân quý, khiến linh vật chết đi cũng có thể sống lại,
Đại Huyền và Đại Miêu vội vã quỳ xuống:
- Tạ Trưởng Lão thương yêu, thế nhưng cả Xuân Đảo chỉ có mười viên hồi tử đan, Lục Xám chỉ là một thỏ tinh không cấp không bậc. Quả thực không đáng được hưởng.
Trưởng Lão ra hiệu cho hai người đứng dậy:
- Vật nhỏ ngốc này, vì báo ân, đảo lại mệnh trời, giống đực sinh con.
- Nhân gian quỷ quyệt, lòng người khó đoán. Ta nào có thể làm ngơ?!
Nó rưng rưng nhìn hai viên đan lấp lánh trong tay, cúi gập người:
- Cha mẹ cùng Trưởng Lão đừng lo. Có ân phải báo.
- Con sẽ không phụ lòng Xuân Đảo. Nhất nhất mang hạt giống kia thụ thai vào bụng liền trở về.
Trưởng Lão xoa đầu nó:
- Tu vi và linh khí này nhiều nhất cũng chỉ lưu con được dưới nhân gian một trăm tám mươi ngày. Càng về sau linh lực của đá lục sắc càng yếu đi, đuôi và tai của con sẽ rất dễ bị lộ. Vì thế làm sớm xong sớm. Nhớ kỹ, khi hoa đào trên bụng con hiện lên, lập tức đứng dưới sắc cầu vòng niệm chú trở về đây. Nếu không, trứng thai rất khó lòng giữ lại.
- Vâng!
- --------
Thời gian từ khi chọn được linh vật cho tới khi cửa cầu vòng mở lối xuống nhân gian, tối đa cũng chỉ kéo dài được một tuần.
Lục Xám đã dành hết một ngày một đêm hấp thụ xịt chả được mấy tý linh khí, lại dành luôn một ngày để gặm bằng hết chỗ cà rốt mà nó để dành kia cho đỡ phí, cuối cùng đến ngày thứ ba cũng thỏa mãn ợ một cái rõ to rồi theo lời Đại Huyền mà mò đến chỗ Hồ Ly tinh.
Nó chả bao giờ nghĩ rằng cuộc đời của nó có cái gì đáng buồn!
Đại Huyền khóc sưng bụp cả mắt,
Cha nó thì thở dài thở ngắn, anh chị em của nó thì lo lắng đến nỗi mất ăn mất ngủ, thi nhau dậy nó đủ thứ bí quyết của giống loài.
Nhưng mà nó học được mới tài! Mà cái quan trọng nhất là, nó cần quái gì phải học?
Nó là một con thỏ!
Nó là một con thỏ a!.
Vậy mà anh nó - Nhất Hắc Miêu còn đòi dạy nó nhún chân một cái phi lên tận ngọn cây cao trăm mét.
Đại bàng tinh nhà kế bên thì còn muốn dạy nó lượn một cái bay lên trời!
Thôi thôi thôi!. Nó sợ độ cao lắm!
Trưởng Lão đã hứa như đinh đóng cột với nó rồi!
Chỉ cần nó hoàn thành nhiệm vụ lần này về, sinh được cái gì đó nối dõi cho phàm nhân Trịnh Kỳ kia, lập tức sẽ để cho nó được thăng cấp! có thể trở thành linh vật giữ vườn ở Xuân Đảo, ngày ngày đều có rau tươi cỏ ngọt, cà rốt bự để ăn. Hoàn thành ước mơ sáu trăm năm của nó!.
Lục Xám nghĩ đến đó thôi, nước dãi đã chảy rơi hết xuống khóe miệng!.
==========//========
Truyện khác cùng thể loại
342 chương
13 chương
28 chương
140 chương
53 chương
32 chương
13 chương