Chim Hoàng Yến

Chương 50 : Bờ cát

Ngày hôm sau thời tiết rất đẹp, trời xanh trong, không có mây mù, nhiệt độ mát mẻ, hoàn toàn khác với không khí giống như lò thiêu của Trữ Tân. Nước buổi sáng rất lạnh, Lục Úc không muốn cho Bùi Hướng Tước ra ngâm nước. Hai người chỉ đi dạo trên bãi biển một hồi rồi ngồi phơi năng. Bùi Hướng Tước mặc một chiếc quần cộc màu xanh, lộ ra cơ thể gầy gò của thiếu niên. Da cậu lại trắng, dưới ánh nắng trông như bạch ngọc, vô cùng hút ánh nhìn. Lục Úc luôn vô thức nhìn sang phía cậu, đa phần đều là nhìn lén, chỉ thỉnh thoảng mới quang minh chính đại nhìn chăm chằm một lúc, ánh mắt lưu luyến phần cổ và lưng lộ ra bên ngoài. Mỗi một tấc thịt trên cơ thể cậu đều xinh đẹp và tràn đầy sức sống. Lúc này mặt trời đã đứng bóng. Lục Úc uống một ngụm rượu ướp lạnh, cố khắc chế tỏ ra bình tĩnh, dịu giọng nói chuyện với Bùi Hướng Tước. Anh thuận miệng hỏi: "A Bùi có thích nơi này không?" Bùi Hướng Tước gật mạnh, cậu ngồi trên ghế cũng không yên, dưới ánh mặt trời đôi chân trần lùa vào bờ cát, hai tay giang ra miêu tả vẻ đẹp của nơi này không sót lấy một chi tiết nào, cậu không chỉ muốn vùi chân vào cát mà còn muốn nghịch nữa. Lục Úc nghiêng người sang, xoa nhẹ đầu cậu, dịu dàng cười: "Vậy sao không ra kia chơi?" Bùi Hướng Tước chưa từng thấy biển, cho nên cảm thấy rất mới mẻ, rất hứng thú, nhưng vẫn nhỏ giọng trả lời Lục Úc: "Tôi, tôi ngồi đây với Lục thúc thúc." Lục Úc nhìn cậu: "Em ở cạnh tôi làm gì?" Bùi Hướng Tước đột nhiên không nghe lời anh, dính chặt mông trên ghế không chịu đứng dậy. Trong lòng cậu Lục thúc thúc là quan trọng nhất, mặc dù cậu cũng sẽ hiếu kỳ ước ao những thứ khác, nhưng tất cả chúng đều không quan trọng bằng Lục thúc thúc. Lục Úc không khuyên nổi cậu, cuối cùng chỉ đành đứng dậy kéo cậu lên: "Trong miệng em gọi tôi là thúc thúc rồi, sao tôi còn có thể trẻ con giống em được? Tôi nhìn em chơi một lúc rồi về chuẩn bị cơm trưa, ăn sớm một chút, quá trưa nước ấm thì chúng ta đi bơi." Nói xong anh lại nhàn nhã ngồi lên ghế. Bùi Hướng Tước đứng tại chỗ một lúc, mới ủy khuất đi về phía biển. Cậu thực sự cảm thấy ở cạnh Lục Úc vui hơn là chơi một mình. Nhưng Lục Úc sẽ ở cạnh cậu thật lâu, còn cảnh biển trước mặt thì chỉ có thể ngắm một chốc một lát, thế là cậu lại vui vẻ chạy ra bờ biển. Giữa trưa, ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lúc, Lục Úc mới dẫn Bùi Hướng Tước đi bơi. Chất lượng nước ở nơi này rất tốt, nước biển xanh trong, hai người đến chỗ nước nông, Lục Úc dạy Bùi Hướng Tước tập bơi. Bùi Hướng Tước mặc dù cũng coi là thông minh, tay chân linh hoạt, nhưng vì phải mất khá nhiều thời gian để hiểu lời Lục Úc chỉ dẫn, nên học bơi rất chậm, Lục Úc vừa dạy được câu sau cậu liền quên cậu trước. Nhưng huấn luyện viên lại là Lục Úc, anh luôn vô cùng kiên nhẫn với Bùi Hướng Tước, từ từ chỉ dẫn, không ngại tốn thời gian và sức lực, sau đó còn có tâm tư mà đùa với cậu. Bùi Hướng Tước lội cả người trong nước, chăm chú học hỏi, mái tóc đen hòa vào làn nước, bờ môi nhạt sắc, không ngừng thổi bong bóng. Lục Úc không dám cách cậu quá xa, bơi đến nơi chỉ cần liếc mắt là có thể thấy cậu, ánh nắng phản quang dưới làn nước chiếu lên gương mặt, lông mi rậm dài không ngừng rung động trước từng gợn sóng, như mộng như ảo, trông như hoàng tử tiên cá lén lút bơi lại phía đất liền. Chẳng qua một lát sau cậu liền không nhịn thở nổi nửa, trồi lên khỏi mặt nước, chậm rãi bơi chó về phía Lục Úc, không cẩn thận vấp phải đá ngầm, cả người nhào xuống, uống liền mấy ngụm nước biển. Nhưng ngay lập tức Lục Úc đã bơi ôm cậu lên, không yên tâm để cậu bơi một mình. Bùi Hướng Tước cũng chẳng xem đây là chuyện gì nghiêm trọng, kéo lấy cánh tay Lục Úc, giọng tràn đầy ý tán thưởng: "Lục thúc thúc, thật lợi hại, thoáng cái đã kéo được tôi lên." Lục Úc vuốt lại mái tóc ướt nước của cậu: "Đương nhiên là kéo lại được rồi." Hai người ngâm nước cả buổi chiều, Bùi Hướng Tước vẫn cứ mải mê bơi lội, nhưng Lục Úc vẫn bảo cậu về tắm rửa, cho cậu anh một miếng bánh kem bơ. Hai người ở cạnh nhau sẽ chẳng bao giờ thấy nhàm chán, thế nhưng Lục Úc đưa cậu ra ngoài du lịch, thì tuyệt sẽ không có ý để cậu ru rú trong nhà với anh, anh hy vọng cậu có thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Huống chi Bùi Hướng Tước mặc dù giao tiếp khó khăn, trông thì có vẻ kiệm lời, nhưng bên trong nội tâm vẫn là một đứa trẻ thích náo nhiệt. Thực ra gọi Bùi Hướng Tước là một đứa trẻ cũng không đúng lắm, nhưng trong mắt Lục Úc cậu vĩnh viễn là một đứa trẻ, cho dù tư duy của chim sẻ nhỏ đã trưởng thành, anh vẫn nguyện ý chăm lo cho cậu, sắp xếp ổn thỏa cho cậu. Cho dù là kiếp trước, cũng như vậy. Người đời đa phần đều trân trọng người trong lòng mình như thế, Lục Úc cũng không phải ngoại lệ. Lục Úc tìm kiếm nhưng nơi nổi tiếng ở địa phương, cách đó không xa có một nhà hàng có tiếng, mỗi tối đều sẽ tổ chức tiệc tối, có rất nhiều người đến tham gia, vô cùng náo nhiệt. Lục Úc note vào bảng kế hoạch, không làm cơm tối nữa mà đưa Bùi Hướng Tước ra ngoài. Lộ trình không quá xa, đi dọc theo bờ biển hơn một tiếng đồng hồ là đến. Hai người tầm chiều tối mới khởi hành ra khỏi biệt thự, Bùi Hướng Tước mới đầu còn cầm giày trên tay, vui vẻ nghịch cát, nhưng sau đó, đi mất một đoạn, cát ma sát vào chân, đành phải uể oải đi giày vào, bước đi cũng chậm hơn. Lục Úc nhẹ giọng hỏi: "Mệt rồi hả, có cần tôi cõng em không?" Bùi Hướng Tước có chút rung động, nhìn xung quanh, rải rác vài người trên bờ cát, đành lắc đầu. Lục Úc rất tôn trọng ý kiến của cậu, nhưng không nhịn được cười. Cho dù là chim sẻ nhỏ, vẫn cần mặt mũi. Mặt trời dần lặn sau rặng mây, biến mất phía chân trời, nước biển nhuốm màu vàng rực dần chuyển thành màu đen sậm, chỉ còn vài tia nước lăn tăn. Ban đêm gió thổi rất lạnh, Bùi Hướng Tước mặc áo lỡ tay, quần dài, nhưng thân thể không đủ cười tráng, gió đêm thổi ào người, khiến cậu lạnh run. Lục Úc vốn đi phía sau, thấy bờ vai nhỏ gầy của cậu run lên, liền kéo cậu về phía mình. Bùi Hướng Tước thụt lùi về sau vài bước, nghiêng đầu nhìn sang. "Hai người dựa vào nhau sẽ ấm hơn." Lục Úc giải thích: "Em thấy có đúng không?" Anh vừa nói vừa đưa tay ra nắm lấy ngón tay nhỏ dài của Bùi Hướng Tước, giữ chặt trong lòng bàn tay mình. Bùi Hướng Tước ngẩn người, cảm giác được độ ấm trong lòng bàn tay Lục Úc, không né tránh, cũng không nỡ né tránh. Từ bé đã chẳng có ai thận thiết với cậu, Bùi Định thì càng chẳng cần phải nói, sau khi chuyện kia xảy ra, ông ta chưa từng đối xử tốt với cậu. Bởi vì bị xem là thằng ngốc cho nên ở trường cậu cũng không có bạn. Có thể nói, Bùi Hướng Tước hoàn toàn không biết gì về chuẩn mực hành vi trong mối quan hệ giữa người thân và bạn bè, Lục Úc là người đầu tiên thân thiết với cậu như thế. Lục Úc là người duy nhất cho cậu hưởng thụ cảm giác thân thiết, Lục Úc vô thức nói cho cậu biết cậu có thể nhận được thân tình, đây là chuyện bình thường, đáng khích lệ, cậu tự nhiên cũng cảm thấy những chuyện như thế này là bình thường. Trên thực tế, Lục Úc chỉ đang cố gắng dụ dỗ cậu, dụ dỗ chim sẻ nhỏ của mình, để cậu tự bay vào trong lòng mình. Sau khi đi hơn một tiếng đồng hồ, hai người rốt cuộc cũng tới nơi. Ngọn đèn xa xa phát sáng nhiều màu sắc, mọi người bắt đầu nhập tiệc, âm thanh huyên náo, mơ hồ truyền đến tiếng hát tê tâm phế lệt, sôi động lạ thường. Lục Úc dừng bước, cẩn thận dặn dò chim sẻ nhỏ chưa trải đời đứng cạnh bên: "A Bùi, đứng gần tôi một chút, đi lạc sẽ rất phiền." Anh mua hai vé ở lối vào, đưa Bùi Hướng Tước đến chỗ tiệc tối tổ chức ngoài trời. Đây là hoạt động kích thích tiềm năng du lịch của địa phương cho nên lên kế hoạch và bố trí rất tốt, có đủ các hoạt động giải trí và hải sản nướng đủ loại, vì vé vào cửa rất đắt tiền, cho nên ngoại trừ đồ uống, mọi thứ đều được kèm vào tiền vé. Bên trong người tham gia khá đông, Lục Úc lại không muốn để người khác chạm vào chim sẻ nhỏ của mình, cho nên phần lớn thời gian đều ôm cậu trước ngực. Anh sắp xếp một chỗ khá vui vẻ cho Bùi Hướng Tước trước, chỗ đó đúng lúc đnag biểu diễn ảo thuật, Bùi Hướng Tước thích thú xem, hai con mắt không rời đi được. Hai người chưa ăn cơm tối, Lục Úc đi lấy hải sản nướng, không thể mang Bùi Hướng Tước đang xem biểu diễn ảo thuật đến say mê kia đi cùng, đành phải dặn dò hai câu, nhìn xung quanh rồi mới rồi đi. Một thanh niên hơn hai mười tuổi ngồi cách đó không xa, ăn mặc diêm dúa, xung quanh có trai lẫn gái, cậu ta uống một hớp rượu, chỉ về phía Bùi Hướng Tước, nói với cô gái trang điểm xinh đẹp ngồi bên: "Em thấy thằng bé kia có dễ nhìn không?" Cô gái vén mái tóc quăn sang bên, ngọt ngào trả lời: "Nhìn cũng coi là đẹp, nhưng quá nhỏ, không có hứng thú, Thành thiếu gia thích loại đó sao?" Vị Thành công tử nhìn cô gái đầy khinh thường: "Em thì biết cái gì? Dễ nhìn thế kia, nhỏ tuổi, ngây ngô chơi mới vui." Ánh mắt hắn ra chắm chú nhìn Bùi Hướng Tước, trong mắt tràn đầy dục vọng. Nhưng người trẻ tuổi xuất hiện ở đây đa số là kẻ có tiền, không chỉ có tiền, mà còn rảnh rối, thích tìm kiếm cảm giác kích thích, vừa mắt nhau thì liền tán tỉnh, lên giường. Thành Vĩnh cũng là một kẻ như vậy. Năm nay gần ba mươi, có bố mẹ anh em, chưa vợ con, có tiền lại nhàn rỗi, thích ra ngoài trêu trọc người đẹp, không quản nam nữ, chỉ cần đẹp là được. Bởi vì đến muộn, nên Bùi Hướng Tước ngồi ở chỗ khá vắng, cách xa ánh đèn trung tâm, bóng dáng cậu lúc ẩn lúc hiện. Bộ dáng cậu dễ nhìn, ngũ quan thanh tú, cho dù đứng trong góc tối, cũng không thể che giấu được. Thành Vĩnh tham lam ngắm nhìn cậu, trong lòng ngứa ngáy, người này quá hợp khẩu vị của hắn. Hắn vừa định đá đám nam nữ xung quanh sang một bên, chuẩn bị đi về phía Bùi Hướng Tước, thì lại có một người đến trước mặt, là một thương nhân thân thích mà bố mẹ hắn căn dặn phải lấy lòng, hắn cũng chỉ đành chửi tục một tiếng, giữ nguyên nụ cười trên mặt, bước tới phía người kia. Lục Úc lo lắng Bùi Hướng Tước một mình, nên nhanh chóng trở về, anh ngồi ở một bên, mang về một đĩa đồ nướng lớn. Bởi vì đồ nướng nhiều dầu mỡ nên không để cho cậu cầm, tự tay đút cho cậu ăn, hải sản ở nhà hàng mặc dù rất ngon, nhưng khẩu vị mỗi người một khác, Bùi Hướng Tước là người trong đất liền, không quen ăn đồ biển, cắn một miếng liền nhăn mặt, đau khổ nuốt xuống. Nhưng cậu vẫn muốn thử, cái gì cũng ăn một chút. Hải sản Bùi Hướng Tước không thích ăn, Lục Úc cũng không đưa cho cậu nữa, mà cho vào mồm mình. Sau đó, số lần Bùi Hướng Tước nhíu mày nhiều lên, Lục Úc liền trọc vào má cậu: "A Bùi, không thích thì nhổ ra." Bùi Hướng Tước có chút ngại ngùng, khó khăn hỏi: "Nhổ, nhổ ở đâu?" Lục Úc lấy khăn tay của mình ra: "Cứ nhổ vào đây đã, lát đem vứt đi." Lúc Thành Vĩnh vừa về đã thấy cảnh cậu trai mình nhìn chúng đang dựa vào một người đàn ông khác, trông vô cùng thân mật. Lòng hắn giận sôi, cô gái bên cạnh nhìn không được châm trọc vài câu: "Thành thiếu gia, người ta đã có chủ rồi, nên bỏ cuộc đi thôi." Thành Vĩnh lườm cô ta một cái, nhưng trong lòng vẫn lấn cấn, không buông bỏ được. Màn ảo thuật đã biểu diễn xong, mọi người ngồi xung quanh bắt đầu tản ra, đến chỗ khác. Đột nhiên ở khán đài trung tâm truyền đến tiếng trống, đám người đi tới, Bùi Hướng Tước cũng hào hứng, nắm lấy tay Lục Úc dắt anh theo. Cậu thích hát, dù không hiểu ca từ, chỉ nghe được giai điệu, nhưng nhìn thấy người trên sân khấu ca hát thì vẫn muốn đi xem. Lần này, Lục Úc và cậu đã chiếm được vị trí tốt, có thể nhìn thấy rõ người biểu diễn đứng trên sân khấu. Khách sạn rất hào phóng mời một ban nhạc nổi tiếng nhất ở quán bar gần đó, ánh sáng rực rỡ chiếu lên vị ca sĩ chính trẻ tuổi, anh ta giơ micro lên, hát những ca từ đầu tiên. Dưới khán dài rộ lên tiếng hò reo chói tai. Lục Úc vốn chỉ muốn ở cạnh Bùi Hướng Tước, thờ ơ nhìn lên sân khấu, nhưng mãi đến khi nghe thấy tiếng hát, anh mới hứng thú ngẩng đầu lên.