Chim công trắng

Chương 53 : Hoa xuất giá

Tháng ba, hôm cử hành hôn lễ, Kỷ Nguyên dậy rất sớm, Tống Mân đã trở lại, cùng cô ở tại khách sạn. Sáng sớm tinh mơ, thợ trang điểm giúp Kỷ Nguyên tô son điểm phấn, mặc áo cưới. Thợ chụp ảnh qua từ sớm quay chụp hậu trường của cô dâu. Kỷ Nguyên rút ra chính mình, cố gắng không để mình chùn chân. Kỷ Nguyên không thông báo cho Vương Tú Quyên, bởi vì Kỷ Triều Tông sẽ mang theo người vợ thứ ba tham dự hôn lễ. Lý Mậu thông báo với Thủy Tinh, bà chuẩn bị cùng người chồng hiện tại tham dự. Kỷ Nguyên không muốn mặc áo long phụng quỳ xuống cho mẹ kế, bỏ thẳng bước kính trà trong buổi hôn lễ. Ngoài ra, tại tiệc cưới cô dâu khoác tay bố tiến vào tiệc rượu lên sân khấu, phần này cũng bị Kỷ Nguyên hủy bỏ. Tống Mân nói: “Nguyên nhi, chuyện cậu đã nhận định, từ trước đến nay không ai có thể sửa đổi.” Kỷ Nguyên nói: “Bởi vì như thế mới đúng.” Tống Mân nở nụ cười. Khoảng mười giờ sáng, chú rể Lý Mậu tới đón cô dâu, vào cửa phải bị gây khó dễ. Tống Mân lấy một chống mười, cách cửa hô to: “Đưa một bao lì xì trước đi!” Bao lì xì từ dưới khe cửa nhét vào. Tống Mân mở ra nhìn, lại là chi phiếu, thái độ khách khí một chút, nói: “Chú rể bên ngoài, chúng tôi hỏi tượng trưng ba vấn đề.” Lý Mậu ngoài cửa cười nói được. Tống Mân hỏi: “Có phải chú rể vừa gặp đã yêu cô dâu không?” Lý Mậu suy nghĩ hồi lâu, đáp: “Tôi không biết.” Tống Mân hỏi: “Cái gì là anh không biết hả? Hồi trước không phải anh chở Kỷ Nguyên ra thành phố khám bệnh sao? Đi đi về về với nhau, hơn mấy tiếng đồng hồ, cô nam quả nữ…” Kỷ Nguyên cười không thôi, nói: “Tống Mân cậu được rồi, phấn son trên mặt tớ bị cười sắp tróc ra rồi này.” Tống Mân nói: “Được rồi, câu tiếp theo, chú rể thích cô dâu chúng tôi điểm nào?” Lý Mậu lại không lên tiếng, hồi lâu sau đáp: “Tôi cũng không biết.” Tống Mân lớn tiếng hỏi: “Chú rể anh không phải ngốc rồi chứ?” Lý Mậu: “…” Dưới khe cửa lại nhét vào mấy bao lì xì. Tống Mân nhận bao lì xì, nói: “Cũng không hoàn toàn ngốc nghếch. Câu cuối cùng, hai người định sinh mấy đứa con?” Lúc này Lý Mậu có bài bản, đáp: “Mười, năm đứa con trai, năm đứa con gái.” Kỷ Nguyên nói: “Tống Mân, cậu đừng cho anh ấy tiến vào.” Tống Mân cười nói: “Chú rể lại nhét thêm mấy bao lì xì đi!” Phần bao lì xì còn lại đều nhét hết vào. Tống Mân vui rạo rực mở cửa ra. Lý Mậu tiến vào, nhìn thấy Kỷ Nguyên mặc áo cưới trắng như tuyết ngồi trên giường, anh mỉm cười. Kỷ Nguyên hỏi: “Anh coi em là lợn sao? Ai sinh mười hả?” Lý Mậu nhoài người tới, hôn lên má cô một cái. Trên mặt Kỷ Nguyên ửng đỏ, hai người đều ngớ ngẩn ngốc nghếch. Trong phần nghi thức lớn còn lại của hôn lễ, hồn phách Kỷ Nguyên đều bay ra ngoài. Cô dâu chú rể trao nhẫn cưới, người lớn hai bên phát biểu, tân nhân kính rượu, cả quá trình đi ngang qua sân khấu đi xuống, Kỷ Nguyên chỉ nhớ ánh đèn đủ màu khiến cô hoa mắt. Khách khứa trông thế nào, cô chẳng hề nhớ rõ. Kính rượu từng bàn một xong, cô gấp gáp trốn vào phòng hóa trang dựng riêng tại tiệc rượu. Lý Mậu tìm được cô, trong tay cầm một chai rượu tây, khui ra, không lấy ly, cùng Kỷ Nguyên uống mỗi người một hớp. Kỷ Nguyên nhớ tới lời thì thầm của những vị khách hôm nay. Những người phụ nữ đó cười mập mờ nói, trên sân khấu là ba người phụ nữ trẻ trung, một là mẹ kế cô dâu, một là mẹ chồng cô dâu, nếu không phải cô dâu mặc áo cưới trắng tinh, thực sự không nhìn ra người nào mới là chính chủ. Lúc tân nhân đi kính rượu, Kỷ Triều Tông gặp người đều khen ngợi con rể giỏi giang thế nào. Lý Mậu khiêm tốn khéo léo, phong thái con trai thế gia, ngăn chặn trường hợp không phí công. Kỷ Nguyên mặc dù hơi say, nhưng khi cùng Lý Mậu tiễn khách khứa, cô vẫn đứng vững vàng. Sau khi hôn lễ kết thúc, hai người nghỉ ngơi tại phòng khách sạn ngủ một giấc, sau đó thay bộ quần áo, buổi tối còn phải cám ơn họ hàng bạn bè. Cho đến mười giờ tối, tiệc cám ơn dày vò xong, Lý Mậu và Kỷ Nguyên rốt cuộc ngồi xe về nhà. Cuối cùng lại là Khương Tử Kiện không uống rượu đưa bọn họ về nhà, dọc đường đi, thằng hề ở bên kia nói liên tục, nói Trần Đại Trì coi trọng cậu ta thế nào. Lý Mậu rất nhức đầu, anh hỏi: “Trần Đại Trì coi trọng cậu chỗ nào?” Khương Tử Kiện nói: “Trần Đại Trì khen tôi có cá tính, không rập theo một khuôn khổ, cho dù thứ tôi vẽ ra không có ý nghĩa, không thú vị, còn nông cạn.” Kỷ Nguyên hỏi Lý Mậu: “Lời này tính là khen ngợi người khác sao?” Lý Mậu mỉm cười, nói: “Đối với Trần Đại Trì, cái này quả thực là lời khen người.” Khương Tử Kiện nói: “Trần Đại Trì bảo tôi đi theo học điêu khắc, anh không được cho ba tôi biết đấy.” Lý Mậu gật đầu, nói: “Được.” Khương Tử Kiện mặt mày hớn hở. Lý Mậu nói: “Hài lòng rồi thì đừng chạy lòng vòng nữa. Nhà tôi ở phía Bắc.” Khương Tử Kiện nói: “Tôi lạc đường rồi.” Lý Mậu: “…” Ngày hôm sau, Kỷ Nguyên dậy muộn, cô may mắn làm cô dâu đã không cần rửa tay nấu canh. Cô nằm nướng trong chăn, lấy tay khẽ vỗ mặt Lý Mậu. Lý Mậu nói: “Đây là husband của em, không phải husky.” Kỷ Nguyên nhoẻn miệng cười, hỏi: “Husband, hôm nay chúng ta đi đâu chơi?” Lý Mậu nói: “Chúng ta đi dạo viện bảo tàng tỉnh, nghe nói bộ sưu tập tranh cổ đều lấy ra triển lãm.” Kỷ Nguyên nói được. Hai người lái xe đi xem tranh, tại cửa phòng triển lãm là một bức tranh nổi tiếng, cảnh sơn thủy tô điểm nhân vật. Kỷ Nguyên nhìn ngang nhìn dọc: “Bức tranh này có một đặc điểm.” Lý Mậu hỏi: “Đặc điểm gì?” Kỷ Nguyên đáp: “Nhân vật không nhìn thấy đích đến. Đứng ở góc nhìn nhân vật, sẽ bị dãy núi ngăn cản lối đi, không thấy rõ thác nước trên đỉnh núi. Làm người ngoài cuộc, lại có thể thấy rõ mọi lối đi lên núi.” Lý Mậu mỉm cười, nói: “Nhóc Nguyên, tâm tư của họa sĩ bị em nhìn thấu rồi.” Kỷ Nguyên nở nụ cười. Hai người thưởng thức từng bức, từ thời Nguyên thời Tống xem đến thời cận đại. Rất nhiều tranh vẽ, không phải bọn họ có thể nhất thời hiểu ra, thừa dịp còn trẻ đến xem, coi như tạo nền tảng. Trên đường về nhà, Kỷ Nguyên mua một bồn cây kiểng nho nhỏ, chỉ mọc ba cái mầm, mỗi ngày cô đều đếm một lá cây mới. Tháng tư, một buổi sáng nọ, cô thấy bồn cây kiểng bị trụi trong một đêm, cả ba cái mầm bị gãy nằm dưới đất. Kỷ Nguyên đi chất vấn Lý Mậu. Lý Mậu nói: “Anh bất cẩn làm gãy.” Kỷ Nguyên hỏi: “Vậy sao anh không xử lý ổn thỏa cho ba cái mầm kia, nếu em chặt tay chặt chân anh, còn đặt bên cạnh anh kích thích anh, anh vui không?” Lý Mậu hỏi: “Đây là so sánh gì hả? Em thích cái cây kia, hay là thích anh?” Kỷ Nguyên lấy tay đập di động của Lý Mậu đặt trên bàn, màn hình suýt nữa bị nứt, cô nói: “Em cũng bất cẩn.” Lý Mậu hết hồn, nói: “Cây súng ngang ngược kia, em đứng lại đó cho anh.” Kỷ Nguyên đá cửa đi ra ngoài. Lý Mậu ngây ngẩn cả người, tính tình nhóc Nguyên quả thực có sự thay đổi lớn. Ngoại trừ tính tình cáu kỉnh, nhóc Nguyên còn thích ngủ, mỗi ngày đều mặc kệ anh. Lý Mậu tưởng rằng cô sinh bệnh, gọi điện hỏi ý kiến bác sĩ Từ. Bác sĩ Từ cười khó hiểu, ông nói: “Đến bệnh viện kiểm tra đi.” Buổi tối, Lý Mậu nhìn lòng bàn tay Kỷ Nguyên, xoa bóp nhẹ nhàng, nói: “Ngày mai chúng ta đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe được không?” Kỷ Nguyên nói: “Em khỏe mạnh, tại sao phải đi kiểm tra sức khỏe?” Lý Mậu thấy điệu bộ bá vương của cô, lo cô mắc phải bệnh gì nặng, anh nói: “Nửa năm kiểm tra sức khỏe một lần là rất bình thường, em ngoan một chút được không?” Kỷ Nguyên dịu đi một chút, nói được. Lý Mậu lại xoa bóp cánh tay cô, hỏi: “Có phải bệnh phù không?” Kỷ Nguyên nói: “Không cần anh lo.” Lý Mậu nằm một bên, khẽ khàng vỗ tay cô, nói: “Anh không lo thì ai lo hả?”