Chim công trắng
Chương 14 : Chim lạ thần thoại
Buổi tối, Lý Mậu trở về nhà lớn, trò chuyện một hồi với các trưởng bối, theo thường lệ không ngủ sớm như vậy.
Tại phòng khách nhỏ, Hạ Thanh Thanh hỏi Lý Mậu: “Nghe nói chú hai dạo này có bạn gái?”
Liêu Tuấn vốn đang đọc sách, hỏi: “Anh hai tìm bạn gái?”
Hạ Thanh Thanh cười nói: “Chú ba, cậu đã quên lần trước ở vườn vải có một người tên là Kỷ Nguyên, ngồi đánh bài đối diện cậu đấy.”
Liêu Tuấn nhớ ra, anh ta hiểu lầm Kỷ Nguyên gửi ảnh gợi cảm cho mình, ấn tượng khắc sâu, nói: “Thì ra là cô ta.”
Hạ Thanh Thanh nói: “Cô ta rất lợi hại, không tốn nhiều sức đã mê hoặc chú hai, ngay cả các viên chức trong công ty cũng biết cả.”
Liêu Tuấn hỏi: “Sao còn kéo tới công ty?”
Hạ Thanh Thanh liếc nhìn Lý Mậu một cái, nói: “Việc này có chút không bình thường. Cô ta trùng hợp làm việc tại một công ty cung ứng cho tập đoàn, chú hai còn cùng cô ta ăn cơm ở căn tin, đúng không, chú hai?”
Hạ Thanh Thanh dùng lời khách sáo khích tướng quen thuộc, Lý Mậu hiểu rõ thói quen của chị họ, nhưng anh vẫn chịu mở miệng làm sáng tỏ, nói: “Đó là có duyên, chẳng phải không bình thường.”
Hạ Thanh Thanh phản đối, nói: “Thế Lam Dĩnh không có duyên với cậu sao? Cô ấy giúp đỡ cậu ở công ty bán đấu giá, hai nhà lại có giao tình, sao không tốt bằng Kỷ Nguyên kia chứ? Cậu rốt cuộc thích Kỷ Nguyên kia chỗ nào?”
Lý Mậu không giải thích.
Anh là người có chủ ý, chuyện đã nhận định thì sẽ không dễ dàng dao động.
Hạ Thanh Thanh hơi buồn bực, thốt ra: “Huống chi mẹ ruột của cái cô Kỷ Nguyên kia, thật đúng là một kẻ dở hơi.”
Lý Mậu nhíu mày, hỏi: “Chị điều tra gia cảnh của Kỷ Nguyên?”
Hạ Thanh Thanh nói: “Điều tra thì thế nào? Người mẹ kia của cô ta là một con ma cờ bạc toàn thời gian, ỷ vào cô ta có tiền. Cậu muốn biết nhiều hơn thì tốt nhất chính miệng đi hỏi bạn gái cậu. Cơ mà cho dù cậu hỏi cô ta, cô ta cũng chưa hẳn chịu nói thật.”
Lý Mậu bình tĩnh nói: “Tôi không có sở thích vạch ra vết sẹo của người khác.”
Hạ Thanh Thanh nói: “Chú hai cậu hiền lành quá, coi chừng bị người ta lợi dụng.”
Lý Mậu lại hỏi: “Chị họ, tại sao cứ nói tốt cho Lam Dĩnh thế?”
Hạ Thanh Thanh không trả lời.
Liêu Tuấn ở một bên lắng nghe hồi lâu, xem ra lần này anh hai thật sự động lòng.
Anh ta mỉm cười nói: “Đó là vì chị họ thích anh họ của Lam Dĩnh.”
Khuôn mặt Hạ Thanh Thanh cay cú.
Lý Mậu hiểu ra.
Liêu Tuấn thấy thời gian không còn sớm nữa, không rảnh xen vào những chuyện vô vị này, anh ta lên lầu đi ngủ.
Hạ Thanh Thanh nói một câu với Lý Mậu: “Cậu cưới một người phụ nữ không có bối cảnh, khi nào thì có thể ngóc đầu lên đây?”
Lý Mậu chẳng nói gì, đi nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Lý Mậu ra ngoài, tới đón Kỷ Nguyên đi chơi.
Kỷ Nguyên ở cửa tiểu khu lên xe, dọc đường đi cô nhìn Lý Mậu, phát hiện thần thái của anh lúc nào cũng sáng láng.
Nhưng không phải loại vui vẻ vô tri, anh cũng có một số chuyện không như ý.
Cảm xúc về phương diện này, anh xử lý rất tốt.
Xe chạy đến một bờ hồ vùng ngoại thành, Lý Mậu tìm chỗ đỗ xe.
Bên hồ còn có rất nhiều người đến giải trí, đều là người thích câu cá lái xe tới.
Lý Mậu mở ra cốp xe sau, đưa cho Kỷ Nguyên một túi đồ ăn cá và một cái chậu, bảo cô cầm lấy.
Kỷ Nguyên cảm thấy mình giống như một đứa ngốc.
Anh cười bảo cô xem lời giải thích trên cái túi đóng gói.
Mồi câu là một túi bột khô, còn phải thêm nước, nhồi bột rồi nặn ra một miếng, gắn vào lưỡi câu, có thể làm mồi câu thơm ngon.
Còn rất cao cấp…
Lý Mậu lấy ra cần câu còn có ghế xếp, anh đi đằng trước dẫn đường.
Anh nhìn trúng vị trí bóng râm dưới tàng cây chuối bên hồ.
Kỷ Nguyên đi theo, men theo bậc thang đi xuống đê điều, dựng ghế dựa, tự tạo mồi câu, chuẩn bị xong chỗ câu cá.
Lý Mậu ném ra cần câu, cái giá vững vàng, chẳng cần lo gì hết.
Kỷ Nguyên ngồi yên nhìn cá trôi nổi, chẳng có động tĩnh gì, cô hỏi: “Như vậy có thể câu được cá sao?”
Lý Mậu nói: “Câu cá chỉ là một phần giải trí của hôm nay thôi.”
Kỷ Nguyên hỏi: “Thế hôm nay chúng ta đến ngắm cảnh à?”
Nơi này gió nước mát rượi, ngồi tránh nắng gắt mùa thu nóng rực cũng coi như thoải mái.
Lý Mậu nói: “Thật ra anh có ý riêng, muốn tìm một lý do để em ngồi bên cạnh anh cả ngày.”
Cô nghĩ ngợi trăm lần, lại cẩn thận khẽ hỏi: “Giống như chó con ấy hả?”
Anh cười nói: “Chó không biết câu cá.”
“…”
Anh nỏi: “Kỷ Nguyên, sau này còn có thời gian rất dài giày vò lẫn nhau, em giữ bình tĩnh một chút.”
Cô quay đầu liếc anh một cái, nụ cười của anh thật là rạng rỡ.
Cô hết cách với anh, không bằng tập trung nhìn động tĩnh của cần câu.
Anh lại muốn để ý tới cô, giơ tay lên cầm lấy cánh tay cô, lành lạnh, nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve.
Kỷ Nguyên không vui, khẽ rút cánh tay trở về.
Lý Mậu mỉm cười, kiềm chế một chút, không bắt nạt cô.
Anh ngắm nhìn non sông tươi đẹp xung quanh, hết sức tuyệt diệu, tựa như bức tranh sơn thủy xanh mơn mởn.
Hai người cứ vậy nhàn nhã câu cá, thế mà cũng có vài thu hoạch. Kỷ Nguyên lấy cái thùng nhỏ múc nước, dàn xếp mấy con cá ngốc cắn câu, lại vội vàng đổi mồi câu.
Giữa trưa trời nóng, hai má Kỷ Nguyên ửng đỏ, Lý Mậu cầm một chai nước khoáng ướp lạnh, nhẹ nhàng đắp trên má cô.
Kỷ Nguyên muốn tự mình cầm nước đá, anh giở trò xấu, làm lạnh cần cổ cô, cô lạnh đến nổi giật nảy người.
Cô nhịn không được nói: “Anh thật sự rất đáng ghét mà.”
Lý Mậu mỉm cười, nói: “Nhanh như vậy đã chê anh phiền rồi à?”
Cô khựng lại, nói: “Thỉnh thoảng thôi, không phải mọi lúc.” Anh nhoẻn miệng cười, nằm trên ghế xếp, nhìn cái bóng của lá chuối to lớn rọi trên người cô.
Anh nói: “Kỷ Nguyên, anh rất mong chờ dáng vẻ nhiệt tình như lửa của em đối với anh, tốt nhất là lớn tiếng thổ lộ với anh, nói anh là ánh sáng sinh mệnh của em.”
Kỷ Nguyên ngừng một lúc, nói không nên lời.
Lý Mậu nghiêng mặt, cười hỏi: “Em không muốn quyến rũ anh một chút sao?”
Cô quay đầu mỉm cười.
Ánh nắng trên lá chuối hàm chứa sắc xanh trong trẻo, rọi trên gân lá hết sức rõ ràng.
Hiện tại anh tựa như uống say, nói lời điên khùng, không dứt.
Anh cần phải giữ bình tĩnh.
Chưa tới một lúc, mồi câu trong hồ đã bị cá nhỏ ăn hết, Kỷ Nguyên ngớ ra, không đi đổi, cũng không quá để ý.
Lý Mậu nói: “Chúng ta đi dạo một chút.”
Kỷ Nguyên nói được.
Hai người bỏ lại chỗ câu cá, tản bộ dọc theo con đường nhỏ bên hồ, đến chỗ cao một chút, quan sát phía dưới.
Hồ nước xanh biếc, rừng trúc bao bọc xung quanh, núi non xanh mởn vây quanh.
Đâu đâu cũng thấy sắc xanh rậm rạp, ngẫu nhiên có một chỗ trống, lại thấy cây cối bờ bên kia.
Thỉnh thoảng có một con chim nước vỗ cánh bay lượn, một đường màu trắng vút qua.
Hai người cứ vậy lên núi, ai cũng biết cả, nhưng không ai nói gì.
Lưng chừng núi, tại ven đường mọc lên một vài cây sú cao chót vót.
Kỷ Nguyên mới mở miệng nói: “Tháng tư tháng năm năm sau, hẳn là cây sú sẽ nở hoa trắng như tuyết.”
Lý Mậu nói: “Tới lúc đó chúng ta lại đến ngắm nữa.”
Cô ừ một tiếng, cô càng ngày càng quen nghe anh nói chúng ta, chúng ta…
Một đám dê rừng từ trên núi chạy xuống, vây quanh đây, người chăn dê đi ở sau cùng, huơ huơ nhánh cây tùng.
Đám dê kia tựa như nước sông, tự do tràn qua bên cạnh họ.
Bọn họ là một hòn đá giữa sông.
Con dê đen dẫn đầu đặc biệt xinh đẹp, trên cổ buộc cái chuông, lúc đi xuống kêu leng keng.
Kỷ Nguyên nói: “Hóa ra trên núi có người nuôi dê.”
Lý Mậu cười nói: “Rồi sẽ có ngày trở thành dê nướng trong trang trại, nhất là con dê đen kia, làm thành xâu thịt dê hẳn là rất ngon.”
Kỷ Nguyên quay đầu lại, nhẹ nhàng trừng anh một cái.
Lý Mậu mỉm cười, dịu dàng nắm chặt tay cô, vững vàng ấm áp.
Kỷ Nguyên sẵn lòng được anh nắm, giống như con nhà người ta cũng được, giống học sinh tiểu học đi cắm trại cũng được.
Cô cảm thấy trời hôm nay xanh thẳm, xanh đến nỗi có thể múc một miếng lớn làm kem ăn.
Hai người nắm tay leo lên đỉnh núi, sau đó theo một con đường nhỏ khác trong rừng xuống núi.
Gió thổi qua, có tiếng lá cây xào xạc, giống như ẩn giấu gì đó.
Kỷ Nguyên hỏi: “Ở đây có rắn không?”
Lý Mậu cố ý nói: “Có rắn lớn rắn nhỏ.”
Cánh tay cô nổi da gà.
Anh nói: “Anh cõng em xuống núi nhé? Rắn sẽ không nhảy lên cắn người đâu.”
Lý Mậu đứng ở bậc thang thấp hơn, khom lưng xuống, cô thấy anh chủ động vậy, thử bò lên lưng anh.
Anh cõng cô lên, còn rảnh rỗi bình luận: “Bây giờ mới được, ăn thêm nửa năm nữa, anh cõng không nổi.”
Kỷ Nguyên mỉm cười, nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, cúi đầu dựa trên vai anh.
Sắc xanh tại núi rừng cùng mùi hương thoang thoảng đều trút xuống trên người họ, khái niệm về thời gian và không gian chung đã biến mất, tựa như dáng vẻ suốt đời nên có.
Kỷ Nguyên rất vui, hỏi: “Anh có biết kể chuyện xưa không?”
Lý Mậu cười nói: “Em khỏi cần đi đường, thế nên bắt đầu giày vò anh à.”
Kỷ Nguyên nhoẻn miệng cười.
Trong lòng Lý Mậu cũng rất sẵn sàng nuông chiều cô, anh chuẩn bị hồi lâu, rồi kể: “Hồi xưa có một con chim lạ, từ một nơi hoang vắng cất cánh bay đi, một lòng bay về phía thái dương.”
Cô hỏi: “Con chim lạ là chim gì?”
Anh bắt đầu nói vớ vẩn: “Một loài chim trong thần thoại, có lông vũ màu xanh giống chim bói cá, biết hót giống chim hoàng anh.”
Kỷ Nguyên à một tiếng, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Lý Mậu nói: “Sau đó, đôi cánh của nó bị gió lớn thổi trúng, từ bầu trời rớt xuống đất, đúng lúc rơi vào trong lòng anh. Anh thấy con chim này rất vừa mắt, có nó bầu bạn cũng rất vui vẻ, thế là dự định cùng sống với nó.”
Kỷ Nguyên lắng nghe ngớ ra.
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
222 chương
52 chương
69 chương
10 chương
109 chương