Chiêu Tuyết

Chương 26 : Muốn nói lại thôi

Đờ đẫn đi ra thiên lao, giây phút chạm vào ánh mặt trời, Tần Tố nhắm nghiền hai mắt. Ca ca là ám vệ, bởi vì mệnh lệnh của Lý Ký mà tiếp cận Vương Tông Viêm, sau khi bị phát hiện liền tự vận….. Trước khi chết, lưu lại di ngôn, xui khiến hắn tiếp tục truy tra. Khi đó Lý Ký không biết Tần Tố chính là Từ Thanh Thư…. Hết thảy loạn thành một đoàn, làm cho người ta choáng váng. “Y không nói gì về vụ hỏa hoạn.” “Xem như là tuân thủ hứa hẹn, ngươi lui xuống đi.” “Là.” Lý Ký chuyển động kim nhẫn trên ngón tay cái, hai mắt nhắm nghiền. Chỉ cần hắn còn không biết, là tốt rồi….. Tần Tố dựa vào cột lương đình, đứng yên thật lâu. Rất xa là Thanh Trạch hồ nằm chính giữa hoàng cung, giờ là tháng năm, trong hồ đã kết đầy nụ hoa, vài hôm nữa hẳn sẽ nở rộ. Trong hoàng cung trồng là Thiên diệp Bạch liên hoa, một mảnh tuyết trắng, một mảnh xanh biếc. (thiên diệp: lá sen) Có một số việc, nguyên lai không phải như lúc đầu hắn nhìn thấy. Hắn đột nhiên không muốn tiếp tục truy tra nữa, cái gì cũng không biết, đối với hắn có phải sẽ tốt hơn một chút….. “Tiểu hoàng tử, ngài đừng trốn.” Thanh âm đám tỳ nữ truyền đến từ phía xa xa, lộ ra vài phần hoảng hốt. Tần Tố cúi đầu, trông thấy một tiểu hài tử vận y phục hoàng tử, ước chừng ba bốn tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thật rất đáng yêu. “Ngươi là ai?” Hài tử hỏi. “Thảo dân Tần Tố, gặp qua tiểu hoàng tử.” Tần Tố khẽ cười, nói. Tiểu hoàng tử nhìn từ trên xuống dưới đánh giá hắn một lượt, nói: “Ngươi rất đẹp, so với nương ta còn đẹp hơn.” Tần Tố ha ha cười, thật cũng không để tâm lời nói con trẻ. “Tiểu hoàng tử, có thể tìm được ngài, ngài cùng nô tỳ quay về đi.” Thị nữ vội vàng chạy tới, trông thấy Tần Tố không biết nên xưng hô như thế nào, chỉ đành nói nhật an. “Không muốn đi, ca ca ca ca, ta không muốn đi.” Tiểu hoàng tử nắm chặt vạt áo Tần Tố, làm bướng. Tần Tố ngồi xổm xuống, khẽ cười: “Bọn họ muốn ngươi đi đâu?” “Đi gặp Thái phó, ta không muốn đi….” Tiểu hoàng tử vẻ mặt cầu xin nói. Thì ra là trốn học, Tần Tố cười cười, việc này hắn cũng đã từng làm, khi còn bé thường cùng ca ca bỏ học trốn đi chơi, làm tư thục tiên sinh tức giận thường cầm thước đánh vào tay bọn họ…. “Hồng Nhi, ngươi đây là đang làm cái gì?” Lý Ký chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở cách đó không xa, đi tới. “Phụ hoàng……” Quả nhiên là nhi tử của Lý Ký a, không ngờ nhi tử của hắn đã lớn như vậy. “Thái phó còn hướng ta cáo trạng, nói ngươi thường thường trốn buổi dạy của hắn.” Lý Ký chắp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm khắc. Tần Tố ngược lại nhìn ra trong mắt hắn có vài phần vui vẻ, xem ra chỉ là giả bộ dọa dọa tiểu hài tử. “Hài nhi, hài nhi đi là được thôi.” Tiểu hoàng tử đô miệng, nơm nớp lo sợ nói. Nói xong, liền đi theo thị nữ rời đi, còn cẩn thận vừa đi vừa nhìn Lý Ký cùng Tần Tố. “Có ai dọa tiểu hài tử như ngươi sao?” Tần Tố nhìn bóng tiểu hoàng tử xa dần, nói. “Khụ, đối tiểu hài tử không thể quá dung túng.” Lý Ký ho khan một tiếng nói. “Mẫu phi của hoàng tử là vị nào?” “Tô phi, sinh hạ Hồng Nhi xong liền tạ thế.” Thần sắc Lý Ký thản nhiên, nhìn không ra chút nào buồn bã. Tần Tố ân một tiếng, rũ mắt. Nam nhân này, đích thật là vô tình a….. “Hoàng thượng, ta muốn rời khỏi đây.” Tần Tố nói. “Như thế nào? Ở đây không thuận ý sao?” Lý Ký dừng một chút, hỏi. “Không…..Chỉ là, ta không thích hợp ở lại trong nội cung.” Đã nói đến nước này, Lý Ký hẳn hiểu rõ ý tứ của hắn. Thứ nhất, hắn không phải hoàng tộc, thứ hai, càng không phải tần phi,  thứ ba, cũng không phải hạ nhân, thật sự không có lý do ở lại nội cung, nếu tiếp tục lưu lại sẽ càng có cớ để người dèm pha. “Vậy ngươi định ở đâu? Tần gia cố trạch vẫn còn lâu nữa mới có thể hoàn công.” Lý Ký nói. “Ta có một chỗ, khá cách biệt, hơi tu sửa lại một chút là có thể ở được.” Tần Tố nhìn Thanh Trạch hồ, nói. Ngoại ô phía tây thành Trường An có một gian nhà tranh nhỏ, là tiểu biệt cư của Tần gia trước đây, khi còn bé thường đến đó ở. Rừng trúc bao phủ bốn phía rất có ý cảnh, ở cũng thoải mái. “…..Hảo, tùy ngươi.” Tần Tố cười cười: “Tạ hoàng thượng ân điển.” Lý Ký trầm mặc thật lâu, hỏi: “Vương Tông Viêm, y cùng ngươi nói cái gì?” “Y nói….Đại ca Tần Lam của ta là ám vệ của ngài.” Tần Tố cúi đầu nói. “Không sai. Tần gia đời đời trung với hoàng tộc.” Lý Ký cũng không phủ nhận. “Ta là người Tần gia, lại không hề biết.” Tần Tố nhắm mắt lại, vô lực nói. “Phụ mẫu ngươi hẳn cũng không muốn ngươi rơi vào đi, đầm thủy này quá sâu, rơi xuống nhất định sẽ không ra được.” Lý Ký chậm rãi nói. “Đúng vậy, quá sâu.” Triều đình tranh đấu gay gắt, phong vân vần vũ, hắn mới chỉ lược qua đã vô cùng mệt mỏi. Ngươi lừa ta gạt, âm mưu thủ đoạn, những thứ này không hợp với hắn…. “Tần Tố, ngươi thiện lương nên dễ tin người. Tuy thông minh lại không đủ lõi đời giảo hoạt; hạ được quyết tâm, rồi lại dễ dàng do dự; quật cường, rồi lại không đủ nhẫn tâm; quan trọng nhất là, ngươi quá đa tình.” Lý Ký chắp tay mà đứng, nhìn về phía Thanh Trạch hồ xa xa. Dù chỉ là một bóng lưng, cũng đã đầy ngạo khí chấp chưởng thiên hạ. “Ngươi rất dễ bị một ít việc nhỏ đả động, cũng quá dễ bị lay động bởi tình nghĩa của người khác, người khác đối ngươi tốt một phần, ngươi sẽ muốn tốt lại mười phần. Cho nên mới phải khổ sở như thế.” “Quá đa tình, chung quy chuốc khổ.” Cuối cùng, Lý Ký thở dài một tiếng nói. Tần tố nhắm mắt lại. Ngay từ đầu hắn đã bị người thấu triệt đến như thế. Không sai, hắn rất dễ bị cảm động, quá đa tình. Lúc mới gặp Lý Ký, một câu hữu ý vô ý quan tâm an ủi, hắn nhớ thật lâu; Tứ nương trượng nghĩa tương trợ, hắn nhớ thật lâu; Vương Tông Viêm một câu [tuyệt đối không để ngươi có nửa phần ủy khuất], hắn cũng nhớ thật lâu…. Nhớ rõ quá nhiều chuyện, không thể quên được. Đôi tay thô ráp ôm nhẹ lấy mặt hắn, Tần Tố mở mắt ra. Tuấn nhan phóng đại của Lý Ký thình lình dừng trước mắt hắn. “Tố, lưu lại được không?” Hơi thở của Lý Ký ngưng lại trên mặt hắn, ấm áp, nhưng lại tức thì biến mất. Ánh mắt Tần Tố cực độ bi thương. Lắc đầu, vẫn là lắc đầu, buồn bã, lắc đầu. “Vì cái gì?” Thanh âm Lý Ký có chút trầm xuống hỏi. Tần Tố không trả lời. Có vài lời, cho tới bây giờ hắn vẫn không thể hỏi ra miệng. Bởi vì….. Không muốn biết. Không muốn mất đi. Không muốn…..Căm hận. Lý Ký a Lý Ký, ta không hỏi chính là: Tần Lam là ám vệ của ngươi, như vậy, đại hỏa ở Tần gia, đến tột cùng là do ai phóng?