Chiêu Tuyết

Chương 19 : Hoa lạc hữu kỳ

Tối đến, dạo bước trong vườn hoa, anh đào lạc hạ. Tại Vương phủ chờ đợi hơn nửa mùa xuân, hôm nay, cũng đến lúc kết thúc a. Trò chơi nào rồi cũng đến hồi kết, thế nhưng hắn lại mang theo vài phần lưu luyến tự giễu. Đăng cơ đại điển ngày mai, cùng theo thông lệ tuần hành, chính là hồi kết của âm mưu này, tất thảy đều sẽ được phơi bày, tất thảy đều kết thúc. Người kia, sẽ giống như những đóa anh hoa này, lạc mịch. “Đang nghĩ cái gì?” Người kia từ sau lưng ôm lấy hắn. “Hoa tàn a.” Tần Tố khẽ nói. “Thanh Thư của ta đây là đang thương xuân sao?” Vương Tông Viêm mang theo vài phần vui vẻ hỏi. Tần Tố gật gật đầu. Thương xuân, thương người, thương tâm. “Đúng lúc làm thủ thơ?” Vương Tông Viêm tại bên tai hắn thân mật hỏi. Tần Tố dừng một chút, nhìn xem xung quanh một mảnh tàn hoa, trầm mặc thật lâu. “Vị vãn tầm ý lại, tịch tịch nhân dục ai. Lạc hồng oán thanh lý, nhật mộ cận lan san.”Tần Tố nhẹ ngâm. (cái này ta chịu thôi ko dịch được sát nghĩa nên đành tạm dịch thế này vậy: Chiều chưa tàn mà tâm đã mệt, tịch mịch bi ai. Ánh tà dương hòa tiếng oán than, ngày đã dần qua.) “Thanh Thư, ngươi không khai tâm.” Vương Tông Viêm vuốt lọn tóc mai của hắn, nói, “Một mực không khai tâm.” Tần Tố hạ mi không nói. “Lạc hồng oán thanh lý, nhật mộ cận lan san. Không khỏi có chút bi thương.” Còn có, một chút chán chường cùng thê lương. Tần Tố đè xuống nỗi lòng, than nhẹ: “Khi nhìn hoa rơi, ít nhiều thương cảm mà thôi, không có việc gì.” “Lại làm một thủ, phải nhẹ nhàng, không được làm thủ thơ thương cảm như vậy nữa.” Vương Tông Viêm vuốt ve tóc hắn, nói. “Nhẹ nhàng…….” Tần Tố thì thào tự nói. Nhẹ nhàng, nỗi lòng hắn giờ đây có thể nào nhẹ nhàng. “Đề điểu ai cốc vũ, trần hương hoa kỷ hứa…….” (chim khóc từ cốc vũ, trần hoa hương mấy phần…..Cốc vũ – mưa rào, một trong 24 tiết trong một năm theo lịch TQ cổ, vào khoảng 19-21/4, trần hoa ở đây ko phải là 1 loài hoa mà chỉ hoa cỏ nơi trần thế.–> hợp với ý 2 câu sau ý chỉ – theo cách hiểu của ta nhé: mưa rào qua đi, hương hoa thơm ngát, quần áo người khô ráo nên bước đi nhẹ nhàng, thoải mái.) Thấy Vương Tông Viêm ý vị thâm trường thoáng nhìn, lập tức phát giác tâm tình của mình vẫn chưa chuyển tốt, khẽ cười, tiếp tục nói: “Xuân trứ lan san y, điểm túc khinh bộ khứ.” Vương Tông Viêm vỗ tay cười to: “Thơ này rất hay, rất hay. Xuân trứ lan san y, điểm túc khinh bộ khứ. Linh khí mười phần, lại rất sinh động, hiếm thấy hiếm thấy.” Tần Tố mỉm cười, bài thơ này làm từ năm trước, dùng trong cảnh này lại khá phù hợp. Với tâm trạng hiện nay của hắn, sao có thể làm được thủ thơ nhẹ nhàng như thế. “Hôm nay được Thanh Thư hai thủ hảo thơ, xem ra sau này thỉnh thoảng phải đòi ngươi làm chút. Đến mùa hè, ao trong phủ nở đầy hoa sen, cảnh đó rất đẹp, đến lúc ấy nhất định phải bắt ngươi làm vài thủ.” Vương Tông Viêm cười vỗ vỗ vai Tần Tố nói. Tần Tố hơi gượng cười, chỉ sợ, rốt cục nhìn không được đi. Cho dù mùa hè rất nhanh sẽ đến, bọn họ cũng không chắc chắn có thể thấy được. Là do thởi gian trôi qua quá nhanh, thế tình thịnh suy trăm biến, hay do lòng người…..đổi thay chỉ trong chớp mắt. Chúng ta chẳng thể nào khiến thời gian ngừng lại, chẳng thể nào lưu giữ khoảnh khắc mùa xuân ấm áp này. “Tông Viêm……..” Tần Tố đột nhiên gọi tên y. “Như thế nào?” Vương Tông Viêm cúi đầu, chuyên chú nhìn hắn. Nhưng Tần Tố chỉ mỉm cười, lắc đầu, chậm rãi, mang theo vài phần bi ai cô độc. Phật viết: Không thể nói, không thể nói. “Mấy ngày nay luôn thấy ngươi âu sầu không vui, không lẽ là phiền muộn, ngày mai Thái tử đăng cơ, ta dẫn ngươi đi coi chút.” Tần Tố cả kinh, cuống quýt lắc đầu: “Ngươi hẳn là còn việc phải làm a, Thái tử đăng cơ đại sự như vậy, ngươi như thế nào có thể rảnh rỗi?” Nếu y đi cùng, hắn làm cách nào có thể tố cáo ngự trạng? Tuyệt đối không thể. “Yên tâm, ta không đi hắn càng cao hứng, so với cùng một đám cáo già qua qua lại lại, còn không bằng cùng Thanh Thư nhà ta ra ngoài du ngoạn.” Tần Tố không dự đoán trước đến tình huống này nên có chút luống cuống, nếu ngày mai đi cùng Vương Tông Viêm, vậy hắn sao có thể lấy được minh thư với mật tín? “Được rồi, quyết định như vậy đi.” Vương Tông Viêm cười nói, “Chúng ta nha, liền đứng trong đám đông, nhìn tư thế oai hùng của Thái tử điện hạ tuần hành quanh kinh thành a.” Trong đầu hắn chuyển qua trăm ngàn ý niệm. Chỉ cần đêm nay không ngủ cùng y, vẫn là có cơ hội. Vì vậy gật gật đầu. Hơi nheo mắt lại, ngáp một cái, lắc lắc đầu. “Sao thế?” Vương Tông Viêm lo lắng hỏi. “Không có gì, chỉ là có điểm mệt mỏi.” Tần Tố ngẩng mặt lên, nhỏ giọng nói. “Ta gọi đại phu đến xem.” Vương Tông Viêm nói. “Không cần, có lẽ là hôm qua ngủ quá muộn, hơi mệt, hôm nay nghỉ ngơi sớm chút sẽ tốt thôi.” Tần Tố đỏ mặt, thanh âm cũng hạ thấp. “Thanh Thư chính là tại oán ta càn quấy?” Vương Tông Viêm kề sát mặt lại gần, tà ý cười cười. Tần Tố hàm giận liếc y nói: “Ta còn là sớm dùng bữa tối rồi  nghỉ ngơi a.” “Là là.” Vương Tông Viêm xoa xoa đầu hắn, mỉm cười đáp. Đêm, Tần Tố ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn ánh đèn chập chờn hiu hắt. Sắp kết thúc rồi. Thế nhưng, hắn lại đột nhiên không muốn kết thúc. Nếu người kia thực sự chết đi, hắn đúng là vẫn sẽ có chút đau lòng a, có lẽ, không phải chỉ có một chút. “Thanh Thư, ngươi còn chưa ngủ?” Vương Tông Viêm gõ gõ cửa, hỏi. “Chưa có.” Cửa bị đẩy ra, hai người bốn mắt nhìn nhau. “Như thế nào? Không lẽ Thanh Thư nhà ta thiếu ta sẽ không ngủ được?” Vương Tông Viêm cố ý trêu chọc hắn, ngồi xuống bên giường hỏi. Tần Tố nhìn y, ánh mắt buồn bã. “Rốt cuộc làm sao vậy?” Vương Tông Viêm vuốt lại tóc hắn, ôn nhu hỏi. Ngươi sẽ chết, bị ta hại chết. Dù cho ngươi là kẻ thù của ta, ta vẫn không muốn ngươi chết. Mê muội bởi ôn nhu thâm tình của ngươi, cảm khái bởi chí khí hùng tâm của ngươi. Còn có, đau lòng bởi thế nhân đối ngươi hiểu lầm cùng khinh thường. Và còn…..Cô độc mà ngươi không muốn ai biết tới. Một mình ngươi đi trên con đường tăm tối, không có bạn đồng hành, không có khích lệ, thậm chí, không có một ai, không có một người nào thực cùng ngươi đồng tâm hiệp lực, sinh tử tương hứa. Ngươi nói ngươi muốn làm chút gì đó vì thiên hạ, bất kể phương thức, thậm chí, bất kể công lao. Nhưng ta, lại phải nhẫn tâm bóp chết hy vọng của ngươi, giấc mộng của ngươi, hùng tâm của ngươi. “Thanh Thư a Thanh Thư, ta chỉ muốn dùng cách của ta làm chút gì đó. Không phải là lừa đời lấy tiếng, không phải là dùng tiền mua danh, chỉ là muốn…..thực sự làm chút gì đó cho thiên hạ, ngươi hiểu sao?” Ta hiểu, thế nhưng, chính vì hiểu mới khiến ta càng thêm do dự, giằng xé. Nếu như ngươi thật sự tội ác tày trời táng tận lương tâm, giết hại bậc trung lương, thậm chí thông đồng với địch phản quốc, ta có thể không chút do dự đưa ngươi lên đoạn đầu đài. Nhưng tại sao….tại sao phải để cho ta phát hiện điểm tốt của ngươi nhiều đến thế, đau đớn của ngươi nhiều đến thế, gian khổ của ngươi nhiều đến thế. Vì cái gì, phải để ta hiểu ngươi? “Ôm ta một cái, được không?” Tần Tố đột nhiên vòng tay ôm lấy Vương Tông Viêm, nhẹ nói. “Hảo.” Ta không thể nói được bất cứ điều gì, bởi chỉ cần mở miệng, ngươi nhất định sẽ đoán ra sự thật. Ta có thể lừa gạt ngươi, không phải ta cao minh, mà do ngươi quá không đề phòng. Ta có thể thắng ngươi, không phải ta thông minh, mà do ngươi tự nguyện bị ta che mắt. Ta chẳng qua là ỷ vào ngươi yêu ta. Trừ điểm ấy ra, Tần Tố cái gì cũng không có. Ta nợ ngươi, ngươi nợ ta, chúng ta ai nợ ai nhiều hơn? Ván cờ sớm đã rối, tâm sớm đã loạn, chúng ta sớm đã không thể trở về….. Ngay từ khi bắt đầu, ta gặp ngươi, là lừa dối. Ta và ngươi thổ lộ tình cảm, cũng là lừa dối. Ta và ngươi chân thành, vẫn là lừa dối. Giả dối, tất cả đều giả dối. Ngươi chưa từng biết đến con người thật của ta, ta đến cuối cùng mới hiểu rõ con người ngươi, tất thảy trước đó, là tình yêu ảo tưởng, tất thảy phía sau, là thứ tình cảm dựng xây bằng cát. “Tông Viêm, ta yêu ngươi.” Y phục nửa cởi, Tần Tố mơ màng nói. Vương Tông Viêm dừng lại, ôn nhu hôn trán hắn. “Ngươi yêu muộn hơn ta, cần phải hảo hảo đền bù tổn thất cho ta.” Tần Tố mỉm cười. Không muốn nghĩ đến bất cứ thứ gì, lời yêu nửa thật nửa giả, chỉ là vỏ bọc bên ngoài……. Có đúng hay không từ khi nào đó, ta cũng đã sa tâm. Thực xin lỗi, thực xin lỗi……