Chiêu Tài

Chương 19

CHƯƠNG 29 Một đêm không nói chuyện, Tiễn Cơ ôm chặt Chiêu Tài vào lòng, mặc dù người nọ đổ mồ hôi đầm đìa nhưng hắn cũng không buông ra, cho đến sau nửa đêm thì hắn vẫn ôm chặt Chiêu Tài mà chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau tỉnh lại, không biết là buổi sáng hay là giữa trưa, Tiễn Cơ vừa mở mắt thì liền nhìn thấy con cá khô treo trên đầu giường, làm cho hắn giật cả mình. Chiêu Tài cảm thấy nơi mà mình dựa vào hơi chấn động một chút, hắn chậm rãi tỉnh lại. “Tiễn Cơ…” Chiêu Tài lấy mặt cọ vào ***g ngực của Tiễn Cơ, “Không còn sức.” Tiễn Cơ thấy sắc mặt của Chiêu Tài không còn đỏ rực như hôm qua nữa, đưa tay thử nhiệt độ trên trán của đối phương, xác thực là đã hạ nhiệt, rốt cục sợi dây đàn căng thẳng ở trong lòng cũng đã được buông xuống. “Bệnh lai dữ sơn đảo, bệnh khứ như trừu ti, ngươi nằm nghỉ ngơi vài ngày đi.” (bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ) Chiêu Tài ngoan ngoãn gật đầu, quào quào cái bụng của Tiễn Cơ rồi nói, “Ta đói bụng.” “Để ta đi nấu cho ngươi ăn.” Tiễn Cơ bước xuống giường. A, hôm nay Tiễn Cơ sẽ không mắng hắn là kẻ tham ăn lười biếng, Chiêu Tái càng thêm cả gan, “Ta muốn ăn cá tam bảo.” Tiễn Cơ mang hài, “Mùa đông thế này thì ta lấy trứng cá ở chỗ nào cho ngươi ăn đây?” “Vậy ăn cá chép kho.” Mang hài xong, Tiễn Cơ liền nhéo hai bên gò má mũm mĩm của Chiêu Tài, nhéo đến khi đỏ au thì mới thích ý lắc đầu nói, “Chưa hết bệnh, cấm ăn thức ăn dầu mỡ khó tiêu.” Chỉ là một câu này của Tiễn Cơ, ngày đầu tiên Chiêu Tài hạ sốt liền bị bắt ăn cháo trắng và củ cải khô, nuốt vào lương thực vô vị nhạt nhẽo, ngay cả cá khô cũng không cho ăn. Tiễn Cơ lại ở nhà với Chiêu Tài thêm một ngày, hỏi Chiêu Tài muốn ăn cái gì vào lễ tất niên, sắp tới là lễ tất niên, trong nhà tuy rằng ít người nhưng vẫn phải đặt mua đồ tết. Chiêu Tài kêu mấy tiếng cá liên tục, muốn ăn cá. Tiễn Cơ vừa cười ha ha vừa nhéo mũi của Chiêu Tài, hỏi đối phương ngoại trừ cá thì còn muốn ăn gì nữa. Chiêu Tài nghiêng đầu suy nghĩ, đến khi xoay lại thì liền nói ra một hơi hơn mười món ăn vặt, đều là những thứ mà Tiễn Cơ đã từng cho hắn nếm thử, loại nào ngon, loại nào mỹ vị thì mèo con đều nhớ rất rõ ràng. Chiêu Tài đọc tên của mấy món ăn vặt hoàn toàn chính xác, không thua gì một tiểu nhị trong tửu lâu đi đọc tên món ăn. Tiễn Cơ bỗng nhiên nhớ đến chuyện thuê cửa hàng mặt tiền, vì vậy liền tùy tiện viện cớ nói với Chiêu Tài mấy ngày qua mình không mở quán, không có tiền thì làm sao đặt mua đồ tết? Chiêu Tài vừa nghe xong liền phất tay đuổi người, “Ngươi đi nhanh đi, kiếm nhiều tiền một chút, mua cho ta thật nhiều đồ ăn vặt, ta muốn thật nhiều thật nhiều bánh mè đen!” Tiễn Cơ đợi Chiêu Tài ăn xong cháo, lại dặn dò vài câu rồi mới đi. Đã quen có người làm bạn, không có Chiêu Tài, Tiễn Cơ một mình khiên đòn gánh, trông có vẻ cô đơn chiếc bóng. Khi có Chiêu Tài, đối phương sẽ dựa vào vai hắn mà ầm ĩ om sòm, hoặc là nằm trong lòng của hắn mà ngủ, Tiễn Cơ cảm thấy người này rất phiền nhưng cũng hiểu được sự lười biếng của Chiêu Tài, cho nên chưa bao giờ nói một câu tàn nhẫn nào hoặc là đuổi Chiêu Tài đi. Sống vô số năm trên trời, Tiễn Cơ hạ giới bất quá chỉ vài năm mà đã cảm thấy cuộc sống trước kia đều là uổng phí, một mình ở trong phủ đệ to lớn như vậy mà không bằng vài năm sống thoải mái vui vẻ dưới trần gian. Chẳng mấy chốc đi vào trong thành, Tiễn Cơ bán một lúc bèn kêu Trương Tam giúp xem quán. Trương Tam hỏi hắn hôm nay vì sao Chiêu Tài không đến, Tiễn Cơ chỉ nói là bị bệnh, đang ở nhà tịnh dưỡng. Trương Tam gật đầu, hỏi hắn đi đâu nhưng Tiễn Cơ chỉ cười mà không nói, nếu chuyện gì không nắm chắc mười phần thì hắn sẽ không nói ra, tựa như hắn không nói cho Chiêu Tài biết chuyện hắn tính thuê cửa hàng, không phải là khách khí mà là muốn chờ cho đến khi chắc chắn thì mới nói cho Chiêu Tài biết, cho đối phương kinh ngạc, không báo trước cho Chiêu Tài là vì sợ chuyện này không thành thì sẽ khiến sự vui mừng của Chiêu Tài trở thành công dã tràng. Cửa hàng chính là một trong số những cửa hàng mà hắn đã xem, Tiễn Cơ đã có quyết định, sáng nay nghe Chiêu Tài nói chuyện thì càng thêm khẳng định, chờ mình thuê được cửa hàng, khai trương tiểu ***, để cho Chiêu Tài làm tiểu nhị của mình, không phải chịu giầm mưa dãi nắng, hai người cùng nhau kinh doanh tiểu ***, hy vọng ăn nên làm ra. Tìm được người cho thuê, hai người nhanh chóng đàm phán, đối phương thấy Tiễn Cơ là người sảng khoái, cho nên đáng lý là phải thuê nửa năm một lần thì sau đó lại thỏa mãn ý nguyện của Tiễn Cơ, tính theo quý, sau này cứ ba tháng thuê một lần. Tiền để dành đã mất đi một phần nhưng Tiễn Cơ không đau lòng, số tiền này chi cho việc cần tiêu, không có gan thì làm sao làm giàu? Sắp đến giờ ngọ, không đợi bán xong mì thì Tiễn Cơ đã khiêng đòn gánh về nhà, Chiêu Tài ở trong nhà không có ai chăm sóc, hắn phải nhanh chóng trở về nấu cơm cho mèo con bị bệnh của hắn ăn. Chiêu Tài nằm trong chăn lăn qua lăn lại đến giờ ngọ, có một chút khó chịu, muốn tìm thức ăn. Hắn bọc chăn lên người rồi đẩy ra cửa phòng, vừa vặn chạm vào Tiễn Cơ cũng bước vào. Tiễn Cơ liền bế cả người lẫn chăn vào phòng, sau khi vào phòng thì liền dùng chân đóng lại cửa phòng rồi hung hăng nói, “Ngươi đã như vậy mà còn đi ra ngoài cho bị trúng gió nữa sao?” Chiêu Tài vặn vẹo ở trong chăn, “Đói muốn chết, ta đi nhà bếp để tìm đồ ăn mà.” Tiễn Cơ vỗ lên mông của mèo con xuyên qua lớp chăn, bộp bộp bộp, nhưng vì có lớp chăn nên mèo con không đau, hắn cau mày một cách cợt nhả với Tiễn Cơ. “Trong nhà bếp không có thức ăn, ngươi sẽ làm gì?” Chiêu Tài vẫn cười như trước, “Không làm gì cả.” “Không làm gì cả mà ngươi còn cười nữa sao?” “Chẳng phải ngươi đã trở lại rồi à.” “Đầy tớ hết ăn lại nằm, chờ ngươi hết bệnh thì ta sẽ chậm rãi xử lý ngươi.” Sợ Chiêu Tài tránh né, Tiễn Cơ cốc một cái ở trên trán của Chiêu Tài thì mới chịu buông tay. Chiêu Tài bọc chăn, phát hiện lại là cháo trắng thì liền cau mày, mặt mũi đầy nếp nhăn như lão thái thái tám mươi tuổi. “Như thế nào? Không thích ăn à?” Chiêu Tài chẹp chẹp miệng nói, “Thật sự vô vị, mà hiện tại ta đã khỏe rồi, không cần phải bữa nào cũng cháo trắng như vậy đâu…” Tiễn Cơ nhìn chằm chằm Chiêu Tài, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, cũng có tinh thần hơn, vì vậy mới gật đầu, để Chiêu Tài chờ trong nhà bếp, còn hắn thì đi hái vài bó rau xanh rồi đem về băm nhỏ, sau đó đặt trên thớt. Chiêu Tài ngoái cổ hỏi, “Tiễn Cơ, ngươi định nấu món gì vậy?” “Cơm trộn rau.” “Cơm trộn…rau? Cơm và rau?” Chiêu Tài bày ra vẻ mặt đau khổ, “Như vậy thì có cái gì mà ngon.” Tiễn Cơ nhếch môi cười, “Cơm trộn rau lạp xưởng.” “Lạp xưởng!” Hai mắt của Chiêu Tài lập tức bừng sáng, bèn vây quanh bên người của Tiễn Cơ, tìm kiếm lạp xưởng. Tiễn Cơ lấy ra khúc lạp xưởng ở trong gánh hàng mà lúc trước hắn đã mua, thái ra từng miếng tròn nhỏ rồi bỏ vào nồi, cùng nấu chung với gạo trắng, đợi cho cơm chín thì lại đổ thêm một chút nước rồi khuấy đều, đến khi sắp sôi thì đổ tất cả rau xanh đã băm nhỏ vào nồi, chỉ cần đợi nóng lên thì có thể múc ra ăn. fynnz810 Khi đi ngang qua hàng bán đồ khô, Tiễn Cơ dự đoán được Chiêu Tài không muốn ăn cháo trắng nữa, vì vậy đã sớm mua một khúc lạp xưởng để dành. Nếu Chiêu Tài chưa khỏi bệnh thì Tiễn Cơ sẽ trói hắn lại, không cho hắn ăn bậy. Trong nhà bếp rất nóng, Chiêu Tài nóng đến mức phải buông chăn, tiếp nhận bát cơm rau trộn lạp xưởng, trước tiên gắp lạp xưởng ăn, vị giác vẫn chưa phục hồi hoàn toàn, lạp xưởng nhanh chóng bị hắn ăn sạch. Hắn nhìn vào bát của Tiễn Cơ, lại nhìn vào nồi, không dám lên tiếng, tiếp tục ăn phần cơm và rau trộn trong bát của mình. Ăn đến một nửa thì liền phát hiện còn một miếng lạp xưởng lọt ở bên trong cơm, lập tức gắp lấy rồi đặt vào miệng như trân bảo, dùng đầu lưỡi tinh tế nhấm nháp, lúc thì đẩy lên hàm trên, lúc thì đặt dưới đầu lưỡi, một lúc lâu mới quyến luyến nuốt vào. Đột nhiên cái bát bị Tiễn Cơ đoạt lấy. Chiêu Tài vừa phản ứng thì cái bát đã được nhét trở lại trong tay — ở mặt trên có thêm một lớp lạp xưởng đầy mỹ vị. Chiêu Tài cảm động mà hít hít cái mũi, nuốt vào miếng lạp xưởng đã sớm không còn mùi vị, “Tiễn Cơ, ngươi đối đãi với ta thật tốt, ta sẽ làm đầy tớ cho ngươi cả đời.” Tiễn Cơ hừ hừ không nói chuyện, vừa nuốt cơm trộn rau vừa suy nghĩ, “Cái gì mà đầy tớ với không đầy tớ, ta chỉ muốn ngươi làm nam thê cả đời cho ta!”