Chiêu Tài
Chương 16
CHƯƠNG 26
Thất vất vả mới bán được hết mì, ra khỏi thành, Chiêu Tài đông lạnh chịu không nổi, không đợi Tiễn Cơ nói thì đã trực tiếp nhảy vào lòng của hắn.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, Chiêu Tài đông lạnh đến mức hai tay hai chân đều lạnh lẽo, khuôn mặt cũng bị gió thổi mất cả độ ấm.
Tiễn Cơ ngồi trên giường ôm bình đếm tiền. Chiêu Tài hà hơi, chổng vó, cái bụng lộ ra ngoài.
Chiêu Tài đã quen với việc Tiễn Cơ sẽ đếm tiền trước khi ngủ. Trước kia hắn còn thò đầu sang hỏi một chút, hiện tại chờ Tiễn Cơ đậy nắp bình lại thì hắn mới hỏi Tiễn Cơ để dành được bao nhiêu.
Kỳ thật đối với tiền thì Chiêu Tài cũng không có bao nhiêu khái niệm, chỉ biết là đồng xu không đáng giá, vàng là đáng giá nhất, ở giữa còn có bạc cắc hay gì gì đó, Chiêu Tài hoàn toàn không biết giá trị trao đổi giữa chúng nó.
Tiễn Cơ nói một vài con số, Chiêu Tài a một tiếng rồi nói thầm, “Vẫn chưa đủ một thỏi vàng à?”
“Một thỏi vàng có thể mua được một quán mì mặt tiền.” Tiễn Cơ hảo tâm nói cho đại tiên Chiêu Tài không biết khói lửa của nhân gian.
Chiêu Tài xoay đến trước mặt của Tiễn Cơ rồi nói, “Thật chứ?”
“Lừa ngươi làm gì?”
Xem vẻ mặt của Tiễn Cơ không giống nói đùa. Tròng mắt của Chiêu Tài vòng vo vài vòng, cười đến mức híp mắt. Nếu nhớ không lầm thì ở chỗ của a cha chẳng hề thiếu vàng.
Chiêu Tài nghiễm nhiên đánh chủ ý đến nhà của mình, hoàn toàn quên mất hắn đã rời nhà bỏ trốn.
Tiễn Cơ làm sao biết Chiêu Tài đang nghĩ cái gì, con mèo con này ngoại trừ ăn uống ngủ nghỉ thì dường như chẳng nghĩ ra được cái gì. Vừa rồi hắn đếm tiền, tính toán số lượng thì có thể trả tiền thuê một năm. Hiện tại tiết trời càng ngày càng lạnh, cho dù mình không sao nhưng Chiêu Tài lại là mèo con không có pháp lực, e rằng chịu không nổi.
Tiền thuê cửa hàng hiện tại sẽ cao hơn sau này một ít, Tiễn Cơ vốn định đợi đến năm sau mới thuê cửa hàng mặt tiền, hiện tại nhìn xem, thôi đi, cũng chẳng đáng là bao, mắc công mèo con bị lạnh rồi sinh bệnh, như vậy mất nhiều hơn được.
Ngày mai ra chợ thì hắn phải đi một vòng để hỏi thăm cửa hàng mặt tiền cho thuê mới được, một năm thì quá dài, tốt nhất là ba tháng, nếu buôn bán không tốt thì cũng không mất tất cả.
Đã quyết định chủ ý, lúc này sâu buồn ngủ liền hiện lên, Tiễn Cơ thổi tắt đèn, ôm Chiêu Tài đi ngủ.
Chiêu Tài vừa tiến vào ổ chăn thì liền biến ra hình người.
Mèo con trong lòng đột nhiên biến thành người khiến Tiễn Cơ bị dọa nhảy dựng, “Ngươi biến thành người chi vậy?”
“Người thoải mái hơn so với mèo…”
“Ai nói?” Bên dưới lòng bàn tay là thân hình xích lõa của Chiêu Tài, da thịt mịn màng trơn nhẵn, như vậy làm sao bảo người ta có thể ngủ cho được? Tiễn Cơ nhéo nhéo cánh tay của Chiêu Tài, thúc giục đối phương nhanh chóng biến thành mèo.
Chiêu Tài xoay đi xoay lại, không chịu nghe lời của Tiễn Cơ, sau đó lại bị Tiễn Cơ dùng cá dưa chua để uy hiếp thì mới chịu từ bỏ ý đồ.
Hôm sau thức dậy quả thật không có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái như hôm trước. Chiêu Tài càng thêm khẳng định việc ngủ với hình người sẽ thoải mái hơn ngủ với hình mèo, mấy trăm năm qua hắn đều ngủ trong bộ dáng mèo, chỉ có hôm trước là ngủ với hình người mà lại cảm giác ngon ngọt như vậy. Thảo nào phụ thân và a cha đều thích dùng bộ dáng của người để ngủ. Chiêu Tài siết chặt đệm thịt, âm thầm nghĩ biện pháp, thề phải dùng hình người để ngủ, mỗi ngày thể nghiệm cảm giác sảng khoái khó có thể diễn tả thành lời kia.
Khi dọn quán, Chiêu Tài không nói gì nhiều mà chỉ ngồi bên cạnh bếp lò để suy nghĩ kế sách. fynnz810
Buổi sáng gánh hàng ra đây, nhìn hai bên trái phải, Tiễn Cơ để ý những cửa hàng xung quanh nhiều hơn một chút, ghi nhớ hết thảy những cửa hàng đang dán bố cáo cho thuê mặt bằng.
Buôn bán quen thuộc cho nên Tiễn Cơ đã sớm biết quy luật, hắn biết trong một canh giờ này cơ hồ sẽ không có ai đến mua mì, vì vậy liền đốc thúc Chiêu Tài canh quán, một mình hắn đi dạo trên phố, đến từng nhà để hỏi việc cho thuê.
Vừa tìm vừa hỏi cho nên hao phí không ít thời gian, đợi hắn hỏi xong rồi trở về thì ước chừng đã quá nửa ngày.
Chiêu Tài cũng đang lơ đãng suy nghĩ cho nên không phát hiện thời gian đã trôi qua khá lâu, nghe thấy Tiễn Cơ kêu tên mình, vừa ngầng đầu lên thì nhìn thấy Tiễn Cơ, tiếp theo là thấy kẹo hồ lô ở đằng sau
Tiễn Cơ nhìn thấy ánh mắt của Chiêu Tài thì liền biết tâm tư của tiểu tử kia lại lung lay. Nếu quyết định thuê một cửa hàng thì tiền bạc sẽ trở nên eo hẹp, hận không thể biến một đồng thành hai đồng, Tiễn Cơ cẩn thận nhìn Chiêu Tài, sắc mặt của mèo con tái hơn so với kẹo hồ lô một chút, bị gió thổi có chút thê thảm.
Hầy… thôi thì mua cho hắn một chuỗi đi.
Vừa mới đến gần quán mì thì Tiễn Cơ quay trở lại để mua kẹo hồ lô ngào đường cho Chiêu Tài.
Chiêu Tài ăn kẹo đến mức cười toe toét, Tiễn Cơ cũng nhịn không được mà bật cười theo.
Trương Tam cô đơn ngồi một mình, hai tay đút vào y mệ, nhìn hai người ở bên cạnh đang tươi cười hạnh phúc khiến hắn trở nên hâm mộ và ghen tỵ. Nếu hắn biết tính toán lần này của Tiễn Cơ thì không chừng càng thêm ghen tỵ hơn.
Thật ra cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao, chẳng qua chỉ mới nhìn vài cửa hàng mặt tiền, Tiễn Cơ ước chừng có chút tính toán, hắn suy nghĩ làm thế nào để thuê một cửa hàng tốt hơn.
Dọn quán về nhà, khi ở trong nhà bếp làm cá dưa chua thì Tiễn Cơ vẫn luôn nghĩ đến chuyện này. Cửa hàng đầu tiên mà hắn xem thì tiền thuê rất đắt, không thể thuê nổi, còn cái thứ hai tuy rằng tiện nghi nhưng địa điểm không tốt. Cái thứ ba và thứ tư không tệ. Ngày mai đến hỏi rồi tính sau.
Chiêu Tài từng nếm qua cá dưa chua, lần đó ăn thì không chỉ cảm thấy cá ngon mà ngay cả dưa chua bình thường cũng trở nên đầy mỹ vị. Lúc này Tiễn Cơ đặc biệt nấu nhiều hơn một ít làm cho mèo con mặt mày hớn hở, chủ động giành việc rửa bát trải giường ngủ.
Tiễn Cơ đi nhổ hai cây củ cải đỏ rồi rửa sạch, sau đó leo lên giường, đem củ cải đỏ đã được gọt vỏ đưa cho Chiêu Tài, Chiêu Tài không thích ăn vỏ, con mèo con ham ăn này thật là kén chọn.
Ăn xong củ cải đỏ lại xoay sang nói chuyện một chút, Chiêu Tài xoa mặt nói buồn ngủ.
Tiễn Cơ nhìn ra ánh trăng ở bên ngoài, “Sớm như vậy mà đã buồn ngủ?”
Sợ bị nhìn ra tâm tư của mình cho nên Chiêu Tài giả vờ liên tục ngáp mấy cái, “Chắc hồi nãy rửa nhiều bát quá nên bị hao tổn thể lực.”
“Trong nhà tổng cộng chỉ có hai người, nhiều nhất là hai cái bát, một bàn thức ăn cộng thêm hai cái nồi, ngươi có cần phải mệt đến mức đó hay không?” Tiễn Cơ suy đoán, “Hay là ngươi có mưu ma chước quỷ gì đây?”
Trong lòng của Chiêu Tài cả kinh, nét mặt ung dung bình thản nói, “Vậy nhất định là trời lạnh nên muốn đi ngủ.” Dứt lời liền biến thành mèo con, không đợi Tiễn Cơ phản ứng thì hắn đã tiến vào ổ chăn rồi nhắm mắt ngủ.
Tiễn Cơ không mệt nhưng không có chuyện gì làm, xác thực như lời của Chiêu Tài đã nói, thời tiết càng ngày càng lạnh, thay vì ngồi đờ đẫn ở bên ngoài thì không bằng sớm tiến vào chăn để ngủ cho ấm áp.
Lò sưởi đặt gần đầu giường cho nên mèo con vô cùng ấm áp, Tiễn Cơ vừa mới tiến vào chăn thì hai tay đã bị Chiêu Tài đặt lên cái bụng ấm áp.
Chiêu Tài lấy lòng nói, “Để ta giúp ngươi sưởi ấm tay.”
Cảm xúc cực mềm, tay của Tiễn Cơ cũng không quá lạnh, không đến mức khiến bụng của Chiêu Tài bị cảm lạnh, vì vậy liền để mặc đối phương.
Chiêu Tài nhắm nghiền hai mắt, ép hai tay của Tiễn Cơ xuống bụng của mình. Sau một lúc lâu không còn nghe thấy tiếng động thì hắn mới lén lút hé mắt ra, lén nhìn Tiễn Cơ đã ngủ hay chưa.
Mặc dù Tiễn Cơ nhắm mắt nhưng không giống ngủ, Chiêu Tài cố nén cơn buồn ngủ, chịu đựng cho đến khi Tiễn Cơ ngủ sâu thì mới vụng trộm che miệng cười he he.
Đệm thịt không có lông cũng không vướng víu trên miệng nhưng Chiêu Tài lại nhìn thấy không vừa mắt, liền biến thành tay người.
Kỳ thật đây mới là lý do đi ngủ sớm của Chiêu Tài.
Ban đêm ở một nông thôn nhỏ, trong một căn nhà nhỏ, chủ nhân bị mèo con lừa gạt nên đã sớm an giấc trên giường, đầy tớ Chiêu Tài lặng lẽ biến ra hình người, cùng chủ nhân đồng giường cộng chẩm.
Như vậy có thể thoát khỏi sự trách phạt của Tiễn Cơ, nếu sáng mai bị phát hiện thì cứ nói nửa đêm mình ngủ hồ đồ, không biết đã biến thành hình người từ khi nào.
Nghĩ đến sáng mai ngủ dậy có thể cảm giác được sự thư thái tuyệt vời khi ngủ trong hình người thì Chiêu Tài liền nhếch môi mỉm cười, suy tính đâu ổn thỏa rồi cũng lập tức tiến vào mộng đẹp.
Truyện khác cùng thể loại
83 chương
7 chương
126 chương
43 chương