Chiều em đau cả trái tim

Chương 45 : Mời phụ huynh

Editor: Quỳnh Cửu (Đã Beta) Thời Hạ là người đầu tiên như thế này mà chủ nhiệm khối gặp trong hơn 20 năm làm nghề của ông, ông không nghĩ là mình sẽ gặp thêm một người thứ 2 thế nữa, nhưng mà ông nhầm to rồi. Ông rất nhanh đã được gặp người thứ 2. Thẩm Nhất Thành còn sảng khoái hơn Thời Hạ nhiều, "Bọn em đang yêu nhau thật, thầy định thế nào ạ?" Chủ nhiệm khối còn có thể thao thao bất tuyệt với Thời Hạ về vấn đề nguy hiểm của việc yêu sớm đối với tương lai được. Chứ cái tên người thành tinh Thẩm Nhất thành này, ông đầy một bụng lời cũng chả thốt lên nổi câu nào. Tiết tự học tối thứ 2 của ngày thứ 2, Lý Hoàn đi từ ngoài vào, hoài nghi nói, "Thời Hạ, hình như tớ nhìn thấy bố cậu đấy. Không biết có nhìn nhầm không nữa." Lúc Thời Gia Hoan đón Thời Hạ ở trường có một lần gặp Lý Hoàn, nhưng Thời Hạ gần đây không vi phạm gì cả, lại còn tiến bộ nữa, tự dưng giáo viên gọi phụ huynh chi vậy? Thế nên Lý Hoàn mới hoài nghi cô có nhìn nhầm không. "Anh Thành, anh Thành, em thấy bố mẹ anh đến trường với nhau kìa..." Thịnh Thác Lý cũng nháo nhác chạy vào, "Anh gặp chuyện lớn rồi anh ơi, sao tự dưng anh không làm bài cho tốt chi, giờ kinh động tới cả bố anh rồi kìa, toi anh rồi..." Thời Hạ với Thẩm Nhất Thành liếc nhau một cái, giỏi ghê ta, gọi phụ huynh luôn nè. Thời Gia Hoan đối mặt với Lâm Vận cùng với Thẩm Nam Bình ở văn phòng. Khác với các cặp bố mẹ khác, ba người họ đều biết nhau cả, hơn nữa còn có mối quan hệ tương đối phức tạp rắc rối từ trước, hơn nữa họ đều không phải kiểu người dã man đanh đá gì cho cam, thế nên trong văn phòng cũng có vẻ hài hòa. Sắc mặt Thẩm Nam Bình rất khó nhìn, chuyện này đối với một bí thư như ông tà thì chẳng khác gì tai tiếng cả. Chủ nhiệm khối với chủ nhiệm lớp đều biết thân phận của Thẩm Nam Bình, nhưng họ đều không ngờ ông ta sẽ đích thân tới trường, khá là bất ngờ, người nào người nấy toát hết mồ hôi hột. Thẩm Nam Bình tay cầm phiếu điểm của Thẩm Nhất Thành và Thời Hạ, thấy thành tích tiến bộ vững bước của Thời Hạ, lại nhìn qua thành tích trôi tuột như thác chảy của Thẩm Nhất Thành, mặt càng nhăn hơn. Bất luận ông ta với Lâm Vận xảy ra chuyện gì thì ông ta vẫn là bố của Thẩm Nhất Thành, đương nhiên là phải hy vọng Thẩm Nhất Thành tốt rồi. Thẩm Nhất Thành trước nay đều là niềm kiêu hãnh của ông ta, cũng là niềm kiêu hãnh của nhà họ Thẩm, ông ta luôn cho anh được tự do cũng bởi Thẩm Nhất Thành chưa bao giờ làm ông ta phải thất vọng cả. Thế mà lần này... Chủ nhiệm lớp đưa ảnh chụp trong di động cho họ xem, trong đấy có ảnh Thẩm Nhất Thành với Thời Hạ ôm nhau, còn có cả hôn nhau nữa. Chất lượng ảnh thì không tốt lắm, nhưng chắc chắn đủ để chứng minh hai người đang yêu nhau. Chủ nhiệm khối suy nghĩ hồi lâu mới mở lời, "Mấy đứa nhóc đang trong thời kì phản nghịch, trường chúng tôi cũng không dám tạo áp lực lớn quá cho chúng nó được, sẽ khiến bọn nhỏ có tâm lý phản nghich mất, thế nên mới muốn bàn bạc với các vị phụ huynh một chút để cho phụ huynh nói chuyện riêng với các bạn ấy, thật tâm mà nói ba năm cấp 3 là quan trọng nhất rồi, Thẩm Nhất Thành lại còn là một hạt giống tốt như thế, không thể để vì yêu đương mà hủy hoại tương lai được..." "Được rồi, chủ nhiệm, thầy không cần phải nói nữa đâu, học kì sau tôi sẽ làm thủ tục chuyển trường cho Thẩm Nhất Thành." Thẩm Nam Bình đứng dậy, cài lại nút áo vest, "Cảm ơn hai vị đã chăm sóc cho thằng bé đến hôm nay, khiến hai người lo lắng nhiều rồi." "Chuyển trường?" Chủ nhiệm lớp và chủ nhiệm khối nhìn nhau một cái, đây không phải là kết quả mà họ trông đợi, Thẩm Nhất Thành quá thông minh, thành tích giảm sút cũng chỉ là chuyện tạm thời mà thôi, nếu mà chuyển trường thật thì trường họ sẽ mất đi một hạt giống Thanh Hoa mất! Lâm Vận cau mày, "Chuyện Nhất Thành chuyển trường tôi không đồng ý!" "Chuyện đã đến nước này rồi, thằng bé còn quyền gì mà đòi quyết định nữa?" Thẩm Nam Bình nhìn Thời Gia Hoan, "Chúng tôi sẽ ước thúc Thẩm Nhất Thành, cũng mong ông Thời nói chuyện với cháu nhà ổn thỏa." Thời Gia Hoan bình thường dễ nói vô cùng, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan tới con gái ông thì ông sẽ cứng rắn hơn nhiều, huống chi cái người này mười mấy năm trước còn được coi là tình địch của ông nữa chứ. Thế nên Thời Gia Hoan cũng chẳng thèm rụt rè trước mặt Thẩm Nam Bình làm gì, "Con gái nhà tôi cũng trưởng thành rồi, yêu đương là quyền tự do của con bé, người làm bố như tôi sẽ chẳng can thiệp nhiều làm gì." Thẩm Nam Bình đúng như vấp phải đinh, sắc mặt biến đổi rõ rệt, nhưng dù sao cũng là phần tử tri thức, lại là người có danh tiếng, không nói thêm gì nữa rời đi. * Điều gì đang chờ đợi Thời Hạ với Thẩm Nhất Thành, đương nhiên là hai người đều biết cả. Thời Hạ suy nghĩ rất nhiều, thành tích của một người không dưng lại tụt lùi kinh hoàng như thế, chắc chắn là phải có nguyên nhân, cộng thêm với hành vi mấy ngày vừa rồi của Thẩm Nhất Thành nữa, Thời Hạ càng nghĩ càng thấy chủ nhiệm khối nói đúng, có khi là yêu sớm ảnh hưởng tới việc học hành của Thẩm Nhất Thành thật. "Thẩm Nhất Thành, vì sao thành tích lần này của cậu sụt giảm nghiêm trọng như thế?" Thời Hạ hỏi câu này là lúc hai người tan tiết tự học tối về nhà. Thẩm Nhất Thành đạp xe chở Thời Hạ. Mùa đông ở Cẩm Thành rất lạnh, gió Bấc thấm cả vào xương, Thời Hạ quấn áo lông chui ở sau lưng Thẩm Nhất Thành vẫn bị lạnh tới tê cả đầu. Thẩm Nhất Thành đột nhiên chống chân xuống đất, dừng xe, quay đầu nhìn cô, "Em thấy vì sao?" Thời Hạ đội mũ len, lại còn đeo khẩu trang, cả khuôn mặt chỉ có đôi mắt là còn lộ ra ngoài. "Tớ nghĩ là do yêu sớm." Thời Hạ chun mũi. Ánh mắt Thẩm Nhất Thành lạnh cả đi, khí lạnh quanh thân anh như hòa lẫn cả vào cái rét của đêm đông vậy. "Thế nên?" Thẩm Nhất thành cụp mắt, lông mi theo ánh mắt của anh cũng run nhẹ hai cái. Thời Hạ thấy rầu cả người, lấy tay ôm má, thở dài bất đắc dĩ, "Cậu nói xem bình thường cậu thông minh thế, giờ mới biết không có tí định lực nào luôn. Cậu nhìn tớ nè, sau khi yêu đương thành tích còn bay cả lên cơ mà, cậu nhìn cậu xem, thế là không bằng tớ rồi đấy nhé!" "Haizzz." Thời Hạ vỗ vai Thẩm Nhất Thành, "Anh Thành, cố lên, tớ giúp cậu học bù!" Cùng với lời của Thời Hạ, sắc mặt của Thẩm Nhất Thành cũng dịu đi nhiều, đưa tay lên xoa xoa đầu cô, cong môi cười tươi. Câu đùa của cô cũng coi như làm giảm đi bầu không khí vi diệu giữa hai người nhiều. Nói chung là, anh không hiểu lòng cô đang nghĩ gì lắm, cô cũng chẳng đoán ra ý của anh. Nhưng bù lại, cả hai đều không có chút ý định buông tay nào cả. Tuyết năm nay rơi muộn, nhưng vẫn sẽ có, bông tuyết lạc xuống dưới ánh đèn đường, trong suốt lung linh. Thẩm Nhất Thành dắt xe, Thời Hạ đi bên cạnh anh, một tay đút vào túi áo lông của anh. Hai người yên tĩnh dạo bước trên ngã tư không người. Cách tiểu khu ngày càng gần, có thể nhìn thấy được ánh đèn của siêu thị phía xa xa. Biển số xe Audi A6 càng sáng chói hơn dưới ánh đèn. Chiếc xe kia Thời Hạ từng thấy rồi, là xe của Thẩm Nam Bình. "Thời Hạ, em có sợ không?" Thẩm Nhất Thành đưa tay vào túi áo, nắm lấy tay cô. Sợ? Thời Hạ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Thẩm Nhất Thành một cái, lại cúi đầu, tim đập thật nhanh. Thời Hạ quá lâu không nghĩ tới từ này rồi, cô trầm ngâm vài giây, gật đầu, "Sợ." Thẩm Nhất Thành dừng chân, cúi đầu nhìn cô. Thời Hạ mím môi. Nhiều năm rồi, cô đến tư cách sợ hãi cũng không có nữa. Bây giờ nói sợ cũng không phải vì cô sợ thật. Mà bởi vì.... Đã quá lâu không được thẳng thắn nói sợ rồi. Tay cô rất lạnh, khiến cho từ ngón tay thẳng tới tâm can anh, đều lạnh tới run rẩy. Lúc anh ôm cô đứng trên sân thượng định nhảy xuống, anh đã nói, "Một là cùng sống, hai là cùng chết, Thời Hạ, em chọn đi!" Thời Hạ gần như là gào thét chói tai, "...Tớ nhận, Thẩm Nhất Thành, tớ nhận thận của cậu..." Anh cảm nhận được người trong lòng đang run rẩy, là sợ hãi, cũng là lạnh run, gió đêm thổi trên người, lạnh thấu xương. Anh hỏi cô, "Thời Hạ, em có sợ không?" Người trong lòng im lặng thật lâu, cuối cùng Thời Hạ ngẩng đầu chớp mắt nhìn anh, "Thẩm Nhất Thành, sao tớ có thể sợ được cơ chứ!" Nghĩ tới đấy, trái tim của Thẩm Nhất Thành vô cớ co rút đau đớn, anh cầm tay Thời Hạ đưa lên miệng hà hơi. "Thế nên, Thẩm Nhất Thành, anh phải bảo vệ em cho tốt đấy nhé." Thời Hạ rút một tay ra bóp mũi anh, khóe mắt toàn là ý cười. Nụ cười của cô sáng chói cả tầm mắt của Thẩm Nhất Thành, anh cũng cười, "Yên tâm, giang sơn đã vứt bỏ, trẫm sẽ đánh lại cho nàng!" "..." Thời Hạ giãy tay anh ra, liếc mắt coi thường, "...Thế anh cố lên nhé!" Anh Thành của mình vẫn là anh Thành mà thôi, mở mồm ra là cợt nhả ngay tắp lự, làm cho Thời Hạ vốn nghĩ là mình vừa tóm được điều gì đấy lại tự nghi ngờ là mình tóm nhầm rồi. Thời Hạ đi về phía trước hai bước, đột nhiên quay đầu, "Thẩm Nhất Thành, câu tiếp theo của Người bệnh đang hấp hối vội ngồi dậy là gì? Thẩm Nhất Thành mới ôn lại câu này tiết tự học sớm xong, trí nhớ của anh tốt xưa giờ, đương nhiên cũng biết câu tiếp theo là, Ngồi nghe gió tạt mưa tuôn qua khung cửa suốt đêm rồi. Nhưng khoảng thời gian này Thẩm Nhất Thành vẫn cảnh giác cao độ, luôn phải suy ngẫm 3 giây trước những vấn đề mà người ta hỏi, lại thêm Thời Hạ không dưng lại hỏi như thế, Thẩm Nhất Thành lại trầm mặc một hồi theo bản năng. Thời Hạ cười cười với anh, khoát tay, "Em đi trước, Thẩm Nhất Thành..." Thời Hạ hất cằm về phía siêu thị, "GOOD LUCK!" (Chúc may mắn)