Chiêu Diêu
Chương 54
Edit: Gannie Chib
Beta: Bozu
Ta bị xích lại rồi nhốt vào bên trong địa lao âm u dưới Quỷ thị.
Nhà ngục chẳng có ai. Dù sao thì... tất cả mọi người đều thành quỷ rồi nên cũng không nghĩ ra chuyện gì để gây náo loạn mà để bị bắt giam.
Ta cùng với mẹ con Chu thị bị giam trong ba phòng riêng biệt gần kề nhau. Bọn họ ở đối diện ta, trừng đôi mắt ti hí mà nhìn ta chằm chằm. Ta cũng trừng lại bọn họ như thế, không phải là ta có thành kiến gì mà là bởi vì trong đầu ta có quá nhiều chuyện nên không rảnh mà điều khiển mắt nhìn đi chỗ khác.
Ngày 3 tháng 10 năm Tân Sửu, ta rất rõ thời gian đó.
Cho nên nói “rất rõ” mà không phải là nói “nhớ lại”, bởi vì nó đã tồn tại rất lâu trong trí nhớ của ta. Ta nhớ đến một khoảng thời gian cách đây không lâu, ngày 23 tháng 9 năm Tân Sửu, đó là lần thứ nhất ta “giết” Lạc Minh Hiên.
Nhớ lại năm đó, cũng khá giống cách đây không lâu, ta cùng với Lạc Minh Hiên đánh một trận kinh thiên động địa, chỉ khác ở chỗ, khi đó Mặc Thanh không có bên cạnh giúp ta. Lạc Minh Hiên cũng chưa kịp sử dụng chiêu gọi thần Phượng kia.
Thay vì đánh một trận đồng vu quy tận, ta phong ấn hắn, sau đó cũng bị hôn mê, được ám la vệ đưa về Vạn Lục Môn.
Đó là sau khi ta thu nhận Cố Hàm Quang, việc trị thương cho ta đối với Cố Hàm Quang mà nói cùng lắm chỉ là một khoảng thời gian ngắn. Hắn trị thương cho ta mất bảy ngày. Trong bảy ngày đó, ba ngày đầu tiên ta không ngừng phun ra máu, đến ngày thứ tư ta cũng chẳng còn máu để mà ói nữa vì vậy lâm vào hôn mê. Ta bắt tay Diêm Vương được vài lần, cuối cùng đến ngày thứ bảy, dưới sự tận lực cứu chữa của Cố Hàm Quang, ta rốt cuộc cũng tỉnh.
Sau khi tỉnh lại, ngay cả thân thể đau đớn cũng không thể kìm hãm được sự sung sướng trong từng mạch máu của ta.
Đại thù giờ đã báo, cuộc sống hoan hỉ nhường nào!
Ta không để ý Tư Mã Dung khuyên can, mặc kệ Cố Hàm Quang vừa giận vừa chỉ vào ta mà mắng, ta mang một thân quấn đầy băng mở yến tiệc ở Vạn Lục Môn. Đại yến kéo dài ba ngày ba đêm, vui mừng đến độ phát thiệp mời cho cả Thập đại tiên môn.
Mặc dù bọn họ không cảm kích, nhưng người trong ma đạo cơ bản đều đến đông đủ. Đây có thể xem là buổi thịnh yến lớn nhất từ lúc lão ma vương sáng lập qua đời cho tới nay.
Ta uống cả ngàn vò rượu, say mèm ba ngày ba đêm, để mặc cho cơ thể cùng ý thức của mình rơi vào trạng thái lơ lửng. Hiện tại ta cũng không biết ba ngày đó rốt cuộc ta đã làm những việc gì.
Ta chỉ nhớ ta không ngừng phấn khích như thể muốn đảo lộn cả ngày và đêm. Sau khi say mèm ba ngày, ta lại ngủ mê man hơn nửa tháng.
Lúc ta tỉnh lại thì thấy nóc phòng Vô Ác điện đang được tu sửa, đại khái là hơn nửa tháng trước ta say rượu đã lật tung nó lên.
Từ miệng Tư Mã Dung, ba ngày này ta như kẻ điên say rượu làm nhiều việc không thể tưởng tượng nổi. Bởi vì chuyện này quá mức hỗn loạn và hoang đường, lại tổn hại nghiêm trọng tới uy nghiêm của ta, ta đã cho người xóa bỏ ghi chép về buổi yến hội kia, cũng không cho phép bất kì ai nhắc tới nó nữa.Ta thế nhưng không biết rằng trong những chuyện hoang đường ta đã làm trong ba ngày đó, rốt cuộc lại làm một chuyện cực kỳ hoang đường là... ăn Mặc Thanh?
Chuyện này hoàn toàn không có ai nhắc tới với ta!
Là Tư Mã Dung che giấu cho Mặc Thanh? Cho nên không cho người khác biết?
Ta cẩn trọng suy nghĩ, cảm thấy khả năng này cực kì lớn.
Khi ấy, phía dưới cổng Vạn Lục Môn có một ngôi miếu, trước kia ta có vẽ sát trận ở đấy. Băng Thiên Tuyết Địa, dung nham biển lửa, núi dao rừng kiếm thay nhau ra trận, hoàn cảnh ác liệt khó mà có thể tưởng tượng được, khi đó quải thi con treo lủng lẳng, lớp lớp tiên thi, không ai muốn đi tới chỗ đó.
Cho dù là yến hội, khắc tới trước hay sau đều tề tụ tại Vô Ác điện, phía trước cửa miếu thế nào cũng vẫn như thế ấy, trận pháp giống như mọi ngày, lửa trại trên đỉnh núi sang rực khác hẳn với chân núi, hơn nữa có thể bởi vì yến hội nên mọi người chỉ nghĩ đến vui chơi như thế nào, căn bản là không có ai đi lại dưới chân núi.
Ngoại trừ... chỗ Mặc Thanh trông cửa.
Hắn ở đó một mình, không có ai bên cạnh, nếu ta có đi thì bên cạnh ta chưa chắc có người đi cùng, bởi vì...
Ta mạnh hơn người khác! Cũng không phải là đi giết người! Không cởi y phục thì làm việc kiểu gì?
Vừa muốn cởi y phục, nhưng như vậy rất mất thời gian, nếu bên cạnh có người đi theo thế nào ghìm ta lại.
Không ai có thể cản, sau một chút gió cũng không để lộ, nhất định là hắn cô độc canh cửa, bị ta đánh lén như tên trộm.
“Ai...” Ta không tự chủ được mà thở một hơi thật dài, ôm lấy đầy phiền muộn.
Năm đó...
Chính là cảnh tượng gì đây? Trong đêm tối, trước trận pháp đằng đằng sát khí, trên bậc thang cổng miếu... ta đè ép người ta?
Ta cau mày cố gắng hồi tưởng, thật là không nhớ được một hình ảnh nào.
Khi đó mặt hắn còn có vệt đen, cả ngày che phủ mình trong chiếc áo choàng màu đen, không để cho ai nhìn thấy.
Ta cứ thế mà đè ép hắn, hắn có gấp đến độ khóc lên không đây? Ta giật mình. Ta từng hôn môi của hắn chưa? Có vuốt ve lồng ngực của hắn chưa? Chả biết hắn có biểu tình gì đây? Xấu hổ? Khổ sở? Hào hứng nghênh đón? Hay là liều chết từ chối???
A... Thật là muốn nhìn Mặc Thanh khi đó một chút.
Ta gãi gãi đầu, tức giận! Làm sao lại có thể quên bộ dạng vui mừng của hắn khi ở phía dưới cơ thể của ta được chứ!
Ta nén tiếng thở dài, ngay sau đó trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy đoán cực kì kinh khủng – ta không nhớ ra được chuyện này? Hay là nói sau khi ta thành quỷ, trí nhớ của ta cũng bắt đầu suy yếu cho nên đã quên sạch chuyện này rồi?
Những suy nghĩ này làm tim ta không ngừng phát lạnh.
Ta bắt đầu bấm ngón tay, đếm xem sau khoảng thời gian đó lại xảy ra chuyện gì, vậy mà càng đếm tim ta càng không kiềm chế được sợ hãi.Ta biết cho dù là người sống, trí nhớ về những việc đã trải qua sẽ dần dần biến mất theo thời gian, nhưng ta lại không rõ những thứ kia bị ta quên sạch khi còn sống hay khi chết rồi mới quên.
Càng nghĩ càng rối, chân mày ta nhíu chặt lại.
“Chiêu... Chiêu Diêu...” Tên thư sinh ở phía đối diện nhẹ nhàng kêu tên ta “Ngươi... Ngươi đừng sợ. Ta phát hiện ngoài kia trời đã sáng, nha dịch đá đều đi nghỉ ngơi, đợi sau khi trời tối sẽ có người tới hỏi, chúng ta không có gây chuyện gì, bọn họ sẽ không làm khó chúng ta. Ngươi... Tiền của ngươi, ta giúp ngươi đền.”
Chu thị ở nhà giam bên cạnh hắn nghe vậy giận dữ nói: “Con à! Ả ta lừa ngươi gạt ngươi, ngươi để mặc ả bị giam ở chỗ này! Còn muốn giúp ả đền tiền nữa ư? Ả thiếu chúng ta, còn phải để cho ả về trả nợ! Tiền hai viên Hoàn Dương Đan phải để ả đền!”
Thật vậy sao? Ta đây đi giết một tên Lạc Minh Hiên, quay đầu về tới địa phủ liền thiếu nợ.
“Mẹ...” Thư sinh kia cúi thấp đầu, cực kỳ xấu hổ nói với mẹ hắn, “Đó... Dầu gì cũng là duyên phận.”
“Ngươi bị bộ dạng hồ ly này của ả câu hồn đi rồi!”
Ta cảm thấy mẹ hắn nói có lý, nên ôm tay nói với hắn: “Trước tiên ngươi đền bù tiền giúp ta, sau khi chúng ta ra ngoài sẽ đi viết lục thư, ta sẽ kiếm người đốt trả tiền cho ngươi, các ngươi không cần nóng vội, Lộ Chiêu Diêu ta không thích ai mắc nợ càng không thích mắc nợ bất kì ai.”
Sau khi tên Thư sinh nghe xong, tựa như hết sức tủi thân, nhưng bình thường vẫn luôn nhu nhược nên lúc này cũng chỉ ảo não kêu một tiếng “ồ“.
Chu thị cũng không chấp nhận việc này: “Đi ra ngoài? Ra khỏi đây rồi, ta làm sao biết ngươi chạy đi đâu.”
Ta nghiêng mặt liếc xéo bà ta một cái: “Ngươi muốn thế nào?”
Chu thị đảo con ngươi một vòng: “Không cần viết lục thư vội, ngươi đền tiền trước, có Hồng Thư ta vẫn còn có thể tìm được ngươi.”
Cũng được, dù sao cũng không cần gấp, bà ta có cái để bảo đảm nên cũng sẽ bớt ồn ào.
Thương lượng cùng Chu thị xong, ta tự mình ngồi thiền trong ngục. Tĩnh tâm tĩnh khí, điều chỉnh tâm tính của mình, nhưng càng điều chỉnh, trong đầu lại càng xuất hiện bộ dạng của tên Mặc Thanh đó.
Bây giờ hắn đang làm gì? Trở về núi Trần Tắc? Hay là đang tìm ta? Ta cứ bỗng chốc biến mất ở trước mặt hắn, hắn có cho là ta đã hồn phi phách tán, không thể gặp lại nữa hay không?
Nếu như hắn nghĩ như vậy, thế thì phải chịu nhiều khổ sở rồi!
Đêm càng lúc càng khuya, ta vẫn chờ người tới tra hỏi, không cần đợi họ đến, ngược lại lại đem Tử Du tới đây.
Hắn vội vàng bay tới trước mặt ta, bộ dạng cực kì nghiêm túc, sốt ruột nói: “Bên ta mới vừa nghe nói đại tỷ ngươi bị bắt vào địa lao, tại sao lại đi đến cửa hàng Địa phủ mà lấy gương? Ngươi có khỏe không?”
“Không có chuyện gì đáng ngại.” Ta hỏi hắn, “Ngươi có biết ta còn bao lâu mới có thể ra không?”
Tử Du đi ra ngoài nhìn một cái: “Ta nghe ngóng được chưởng quầy rất tức giận về số tiền kia, muốn giam bọn ngươi ba ngày sau thẩm tra lại.”Ba ngày?
Không thể được, ba ngày không có tin tức của ta, đừng nói tiểu ma lem, ngay cả Chỉ Yên cũng sốt ruột.
Ta trầm ngâm, nói: “Nhét cho hắn ít tiền là ta có thể sớm được ra ngoài đúng không?”
“Có thể thử xem, nhưng mà... Đại tỷ, ngươi có nhiều tiền đến thế ư?”
Ta trầm mặc, sau đó nhìn về phía Tử Du, khẽ mỉm cười: “Đệ đệ tốt, vài ngày trước tỷ tỷ vội vàng đi làm đại sự, cho nên mới muốn ngươi giúp ta mua Hoàn Dương Đan, thái độ có hơi nóng nảy, ngươi đừng trách ta.”
Tử Du lui về phía sau: “Đại tỷ... Ngươi có gì cứ nói thẳng.”
“Ngươi đi mua viên Báo mộng đan uống sau đó giúp ta báo mộng cho một người tên là Cầm Chỉ Yên, bảo nàng hóa vàng mã cho ta... không đúng, ngươi trực tiếp báo mộng cho Lệ Trần Lan, thuận tiện... ờ...” Nếu để cho Mặc Thanh biết ta bị quỷ bắt tới đại lao, như thế sẽ rất mất mặt, vì vậy ta thuận miệng nói, “Ngươi hãy nói với hắn, Lộ Chiêu Diêu bị bắt cưới để trả nợ, giờ phải đền tiền nếu không sẽ không được thấy hắn, bảo hắn đốt thêm tiền cho ta. Ngươi làm được chuyện này không?”
“Báo mộng đan thì có thể, ngày mai sẽ báo tin cho ngươi.” Dường như hắn bởi vì lần trước ta cần hắn giúp một tay nhưng hắn không thể, cho nên lương tâm hơi hổ thẹn đối với ta, nghe ta phó thác, lập tức bay ra bên ngoài một đoạn, nhưng giống như là nghĩ tới điều gì lại dừng một chút, bay trở lại.
“Đại tỷ, thật ra thì có chuyện này ta đã sớm muốn nói với ngươi, chỉ là trước kia vẫn không chắc chắn, nhưng bây giờ nhìn ổ khóa trên tay, ta có thể khẳng định.”
Ta khó hiểu nhìn ổ khóa trên tay: “Chuyện gì?”
“Ta cảm thấy... Đại tỷ có thể là một sinh hồn.”
Ta sửng sốt: “Sinh hồn?”
Hai mẹ con kia nghe vậy cũng kinh ngạc: “Sinh hồn làm sao có thể thấy chúng ta?”
“Có thể nhưng không nhất định có thể chạm không phải sao?” Tử Du nói, “Trước ta không thể chạm vào ngươi, nha dịch khẳng định cũng không chạm được vào ngươi nên mới lấy khóa khóa ngươi lại mà dắt tới đây.”
Đúng... thật ra thì lúc trước ta cũng đã phát hiện ra chuyện này rồi, người Quỷ thị không chạm được vào ta, nhưng Chỉ Yên thì có thể, mà Chỉ Yên tuyệt đối là sinh hồn, nhưng có thể chạm vào ta.
Tử Du chỉ cần nói như vậy, ta đã có thể xâu chuỗi chuyện này lại với nhau.
Ta không biết tên nào treo thân thể ta trên tường băng, hoặc giả giống như thân thể Chỉ Yên đều còn sống, chỉ là thân thể của ta không tràn đầy sinh lực giống Chỉ Yên mà giống như trạng thái “chết” hơn. Cho nên so với Chỉ Yên, ta có thể thấy được nhiều Quỷ hồn hơn.
“Nếu như đại tỷ thật sự là sinh hồn..., vậy ngươi phải chú ý một chút đấy.”
“Chú ý cái gì?”
“Quỷ thị đó, cũng đừng ăn lung tung nữa. Nhất là Hoàn Dương Đan, Báo Mộng đan...”
Ta ngẩn ra, chợt nhớ tới lúc ta từ cửa hàng hồi hồn đi ra đã nhìn thấy rất nhiều quỷ trên đường: “Là bởi vì... Càng ăn, sẽ cách cái chết càng gần sao?”
Vẻ mặt Tử Du nghiêm túc, gật đầu: “Càng ăn nhiều càng cách xa dương gian, cũng càng không thể quay về. Đại tỷ, ngươi vốn là sinh hồn, thân thể của ngươi khẳng định được cất giấu đâu đó trên nhân thế, bây giờ nếu ngươi có thể tìm được thân thể của ngươi, trực tiếp nằm vào, như thế nói không chừng còn có thể hồi hồn, nhưng nếu ăn quá nhiều thứ ở Quỷ thị, nói không chừng..., ngươi phải cẩn thận một chút.”
Tâm trạng của ta đột nhiên phát ra một cỗ sợ hãi.
Thì ra, không phải là chỉ trong một đêm Quỷ thị đã có thêm nhiều quỷ như vậy mà là vẫn luôn có nhiều quỷ như vậy. Chỉ là việc nhìn thấy Hồn Quỷ của ta có hạn mà thôi. Cũng giống như Chỉ Yên chỉ có thể nhìn thấy mình ta mà không thể thấy được những con quỷ khác.
Đôi mắt của ta cũng có giới hạn, chỉ là ta vẫn không biết mà thôi.
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
10 chương
62 chương
30 chương
9 chương
47 chương
894 chương
98 chương