Đến quán bar thì đã gần hơn 11 giờ đêm, bốn người tìm được một cái bàn ở đại sảnh. Gọi một ít rượu mà bắt đầu tán gẫu câu được câu không, Hà Gia Tuấn là lớn nhất trong bọn họ, là một cảnh sát phục vụ nhân dân, ba người còn lại là bạn học cùng khóa. Nhà Minh Minh có kinh doanh nhỏ, lại là con một, tất nhiên không cần ra ngoài tìm việc, làm ở công ty nhà mình là tốt nhất, thật ra thì cũng muốn giúp Nguyên Họa sắp xếp công việc, nhưng bị Nguyên Họa cự tuyệt. Từ Kiều làm việc trong cơ quan nhà nước, là một viên chức nho nhỏ, dựa vào quan hệ cũng sắp xếp được một chức vụ tốt ở thành phố A. Cha mẹ Nguyên Họa cũng là quan viên tỉnh, nhưng Nguyên Họa không muốn làm trong cơ quan nhà nước, vì thế Nguyên ba Nguyên mẹ tùy ý nàng. Vì chiều cao của Nguyên Họa nên nhiều công việc không có phần của nàng, hơn nữa lại cố tình mang khuôn mặt như con nít, nên người khác đều phải dựa vào chứng minh nhân dân của nàng mới xác nhận là nàng đã thành niên hay chưa. Nguyên Họa cầm ly bia uống, người không biết còn nghĩ nàng tâm tình không tốt mới đi uống bia, cơ mà hiện tại tâm tình của nàng rất tốt mới từng ngụm từng ngụm uống bia. Tửu lượng của Nguyên Họa không thể nói là thấp, nhưng cũng không xem là cao. Uống bốn năm chai Hoa Tuyết xong đã bắt đầu có chút choáng váng. * Hoa Tuyết: một hãng bia ở Trung Quốc, thành lập năm 1994, trụ sở tại Bắc Kinh. Vừa muốn đứng lên đi WC liền đụng vào một người, vội vàng cúi đầu áy náy: “Thực xin lỗi a.” Nói xong vừa muốn đi tiếp, lảo đảo một cái liền đụng vào người ban nãy. Từ Tử Kỳ vừa ra khỏi cửa gian phòng đã bị người đụng vào, nhìn vóc dáng nho nhỏ còn tưởng rằng Nguyên Họa là trẻ vị thành niên. Lại thấy người này vội vàng xin lỗi với mình, một chút tức giận trước đó đều tan thành mây khói. Nhưng đến lúc vừa muốn nhấc chân bỏ chạy lấy người thì cô bạn nhỏ này liền gục lên người mình. Nguyên Họa nghe mùi nước hoa nhàn nhạt trên cơ thể người này này, có chút si mê. Lại bởi vì tác dụng của cồn nên không phát hiện đầu mình đang nằm trên ngực người ta. Từ Tử Kỳ đỏ mặt nâng Nguyên Họa dậy, càng nhìn càng thấy giống trẻ vị thành niên. Nguyên Họa lúc này mới mơ hồ nhìn thoáng qua người bị mình đụng, là một mĩ nữ, xã hội này rất nhiều mĩ nữ, nhưng trước mắt tuyệt đối là mĩ nữ xinh đẹp, khí chất nhất nàng từng gặp. “Xin lỗi, tôi không cố ý. Uống bia hơi nhiều chút.” Sau một lúc Nguyên Họa mới hoảng hốt hoàn hồn một chút. “Ừ, không sao. Em còn vị thành niên nhỉ, sau này bớt đến những nơi như thế này.” Nói xong liền xoay người đi mất, lần đầu tiền Từ Tử Kỳ nói chuyện dạy bảo như vậy với một người xa lạ, nàng cảm thấy việc này không giống mình. Nguyên Họa ngơ ngác nhìn bóng người đi xa, thật buồn bực nha, rất muốn giải thích, kỳ thật người ta đã thành niên rồi, chứng minh nhân dân cũng có thể cho chị xem. Nhưng là người ta không cho nàng cơ hội giải thích, cứ như vậy lộng lẫy xoay người đi mất. Nguyên Họa đi WC xong, liền ngồi trên ghế ngẩn người trên ghế như khúc gỗ, còn nhớ đến mùi nước hoa trên người chị gái kia, thật sự thơm ngát, khóe miệng liền cong lên. Ba người còn lại dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Nguyên Họa, từ khi đứa nhỏ này đi WC về thì trở nên không bình thường, đây là làm sao, gần đây cũng không bị đả kích gì a. Lớn nhất là vừa tìm được công việc nhưng lúc trước không điên giờ lại điên, thật không hiểu nổi. Từ Kiều chịu không nổi bộ dáng cười ngây ngô của Nguyên Họa, đầu tiên đặt câu hỏi “Nguyên Họa, mày gặp chuyện gì, sao lại cười khúc khích một mình a?” “A, không có, tao có cười sao?” Nguyên Họa bừng tỉnh, vẻ mặt buồn bực nhìn ba người, không ngờ ba người đều gật đầu trả lời nàng. “Ách, có thể mặt bị rút gân.” Lời này nói ra làm ba người họ thật muốn đem Nguyên Họa đi bệnh viện tâm thần kiểm tra một phen, nếu đứa nhỏ này có xảy ra chuyện gì thì làm sao giao về cho ba mẹ nàng a, nếu thực sự mẹ nàng bắt bọn họ khai nguyên nhân thì sao đây? Nguyên ba Nguyên mà biết mẹ chắc cũng sẽ rất buồn rầu. Bốn người uống thêm chút bia đều tự giác về nhà, lúc Nguyên Họa về đến nhà cũng là hơn 3 giờ sáng, lén lút chạy vào trong, đi giống như ăn trộm về phòng mình. Nếu để mẹ già nhà mình phát hiện trễ như vậy mới về nhà, bị lột da rút gân là cái chắc. Ngay lúc Nguyên Họa đang âm thầm đắc ý vì đại kế thành công, Nguyên mẹ đột nhiên từ trên giường Nguyên Họa nhảy lên nhéo lỗ tai Nguyên Họa hét lớn: “Con gái hư đốn, mẹ còn nghĩ con không về chứ? Con xem bây giờ mấy giờ, con nhìn con xem nào có điểm giống con gái không, lúc trước còn đi học, mẹ đây không xen vào việc của con, bây giờ còn không biết tiết chế, đến khuya hôm khuya khoắc mới về. Không đánh con, con thấy ngứa phải không?” Lỗ tai Nguyên Họa bị Nguyên mẹ nắm đến độ sắp đứt, đau muốn chết, nước mắt tràn ra hốc mắt, liều mạng kêu to “Mẹ, con tự biết mình là con gái a, a!! Lỗ taicủa con, nhẹ một chút được không, con là do mẹ sinh mẹ dưỡng, mạnh nữa sẽ đứt mất.” Ngay lúc Nguyên Họa sói khóc quỷ rú kêu la thảm thiết, Nguyên mẹ rốt cuộc cũng buông tay khỏi lỗ tai bé nhỏ của nàng. “Ôi ôi, đau chết con đau chết con. Mẹ, con là con ruột của mẹ sao? Mẹ thành thật nói cho con biết, có phải là mẹ nhặt được con ở ven đường không?” Nguyên Họa vừa xoa lỗ tai mới từ độc thủ cứu trở về của mình vừa oán giận. “Con nói tiếp xem. Hả?” Nguyên mẹ bày ra bộ dáng nếu như con lại nói lời vớ vẩn, mẹ sẽ vặn cho ra trò cái lỗ tai của con. Nguyên Họa sợ tới mức rụt cổ, mẹ già thật là không thể đắc tội. “Thành thật khai báo, trễ như vậy, có phải đi cùng bạn trai không?” Nguyên mẹ bắt đầu nghiêm trang gặn hỏi nghi phạm. “Mẹ yêu dấu, xem con gái bảo bối của mẹ bộ dạng trang nghiêm, không có ai coi trọng, không có bạn trai.” Nguyên Họa trưng ra khuôn mặt như phàn nàn trả lời, mệt như vậy giờ còn bị mẹ bàn chuyện yêu đương, ai chịu nổi? “Mẹ, mẹ cũng đừng rãnh rỗi lại hỏi con có bạn trai hay không, con có lập tức mang về cho người xem được không? Con hôm nay ăn cơm cùng bọn Từ Kiều, rồi đi uống một chút! Mẹ đừng hỏi nữa, sáng sớm mai người không phải có cuộc họp sao, con cũng mệt như vậy, người đừng tiếp tục ép con nữa, cho con ngủ được không?” Nguyên Họa cầu xin mãi, nếu không đem hành tung nói rõ cho mẹ già biết, đêm nay cũng đừng hòng ngủ được. “Con, đứa hư đốn, quên đi quên đi, chuyện của con mẹ cũng không quản. Mẹ về phòng.” Vẻ mặt Nguyên mẹ bất đắc dĩ đi ra khỏi phòng Nguyên Họa sau đó trở về phòng mình. “Cung tiễn Tây thái hậu.” Nguyên Họa dí dỏm nhìn bóng dáng Nguyên mẹ nói. Nguyên mẹ xoay người hung hăng trừng mắt với đứa con gái không nên thân của mình một cái, Nguyên Họa vội vàng đóng cửa phòng, ngã lên giường thì ngủ mất.