Chiết yêu

Chương 8 : Không gì loạn hơn

Ngày thứ hai, Thái tử đại hôn, cả nước chúc mừng, đại xá thiên hạ. Sáng sớm, Thái tử phái ra mấy trăm cấm vệ quân vây quanh phủ thừa tướng chỉ vì xua tan dân chúng nhiệt tình ao ước ngắm nhìn bóng hình Thái tử phi xinh đẹp; hiệp trợ đưa tân khách hạ lễ ra vào; phòng ngừa đội ngũ đón dâu khổng lồ có loạn. Nội phủ thừa tướng, rời xa náo nhiệt, giữa Lưu Quang Cư thập phần im lặng. Đã mang mũ phượng, trang điểm diễm lệ hơn, Yến Tê Đồng trầm mặc ngồi trên giường. Mẫu thân nàng, tức là Thừa tướng đại phu nhân đang thương nghị cùng chị dâu nhà mẹ đẻ. "Ta thấy không cần phải vậy đi, cho dù là lấy thân phận nha đầu Lưu Quang kia. Nàng theo ta rất nhiều năm rồi, bái biệt ta cùng lão gia là được. Còn tiện nhân kia.. lỡ như có chuyện gì." "Muội muội, lời này sai rồi. Nếu để người ta biết đây chẳng phải là tử hiềm mẫu xấu? Vậy cũng không được. Nếu ngày khác Tê Đồng trở thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, đột nhiên bị lấy chuyện này ra uy hiếp là nguy ngay." Đại phu nhân cau mày, có ngàn vạn lần không muốn. Nghĩ đến chỗ không vui không khỏi chống nạnh, khẽ quát: "Nha đầu Lưu Quang đứng ở trước mặt cũng không bằng một sợi tóc con gái ta! Ba chữ Yến Tê Đồng mới là chân chính có mệnh phú quý!" "Muội muội chớ để tức giận lấn át. Đi được đến hôm nay chúng ta rất không dễ dàng. Cũng không thể thất bại trong gang tấc." "Aiz, không phải ta không biết. Con gái ta khổ bao nhiêu chỉ có mẫu thân ta đây biết. Ta chỉ là không muốn tiện nhân kia tiện nghi, trước khi xuất giá còn cho nàng thể diện." "Mẫu thân..." Yến Tê Đồng bắt đầu nghe không vô. "Con cứ ngồi đó, ta sai người đi tìm tiện nhân kia tới." "Không phải, mẫu thân." Yến Tê Đồng đi tới giữ chặt tay đại phu nhân, "Nhiều chuyện con còn làm, con không sợ hồi cuối cùng này. Nếu muốn gặp, con nên đi gặp." "Tê Đồng nói rất đúng." Chị dâu đại phu nhân nói, "Quả nhiên có phong phạm quốc mẫu." "Mợ, lời ấy thậm sớm." Yến Tê Đồng nhìn bà ta. "Chuẩn bị đi thôi." Đại phu nhân thấy tâm ý con gái đã quyết cũng chỉ có thể oán hận lầm bầm hai tiếng từ bỏ. Cứ như vậy, Yến Tê Đồng được một đám người vây quanh đưa đến tiểu viện. Nguyên bản phải trông coi tiểu viện này - Lưu Quang chen chúc trong đám người nhìn Yến Tê Đồng tiến vào. Trong nháy mắt nắm chặt tay, bàn tay cầm hổ phách nắm đến đầy mồ hôi, nàng xúc động muốn xông ra xé nát ngụy trang nhiều năm nay của bọn họ. Nhưng nàng biết... bây giờ không phải thời điểm. Bên cạnh có người kéo nàng một chút, Lưu Quang giật mình, thu liễm biểu tình lấy lại bình tĩnh mới quay đầu nhìn. Là hai nhà hoàn nàng không biết nhưng nhìn nàng chớp mắt một cách quỷ dị. "Đêm qua... không cảm lạnh đi?" Một nha hoàn hơi cao gầy trong đó thấp giọng hỏi. Lưu Quang ngây người. "Đi theo đi..." Dịch dung đi theo tân khách chúc mừng, Túc Mệnh kéo Lưu Quang lạc ở phía sau dòng người đến phật đường ở tiểu viện. Cùng đi theo Túc Mệnh là Bảo Kiều. Đầu tóc rực rỡ của Diễm Trì thật sự gây chú ý nên nhiệm vụ của nàng là đem bức họa đưa cho Thái tử. Mọi người đều đứng ở bên ngoài Phật đường, đại phu nhân đưa tay, vì thế yên tĩnh trở lại. Yến Tê Đồng nhấc váy, cự tuyệt người nâng đỡ một mình đi đến trước cửa, nhẹ nhàng nói: "Mẫu thân, con gái Lưu Quang đến bái biệt ngài." Bên trong chỉ có tiếng gõ mõ mơ hồ. "Mẫu thân, con gái Lưu Quang muốn gặp mặt ngài một lần trước khi xuất giá." Yến Tê Đồng lại nói. Tiếng gõ mõ rốt cục dừng lại. Sau một lúc lâu, một giọng nói trầm thấp vang lên: "Vào đi." Đây không giống là lời của người nửa điên nửa dại, Túc Mệnh nhìn thoáng qua Bảo Kiều. Bảo Kiều nhún vai. Kỳ thật nàng cũng chưa thấy qua nhị phu nhân điên dại, có lẽ hết thảy đều là đồn đãi. Lưu Quang lại có vẻ kích động, bước nhỏ về phía trước nhưng bị Túc Mệnh túm lại. Yến Tê Đồng như nhẹ nhàng thở ra, đẩy cửa. Phía sau, đám người cũng định đi theo vào. "Một mình ngươi vào đây." Bên trong rõ ràng truyền ra những lời này. Yến Tê Đồng ngẩn người, lập tức xua tay cho phía sau. Túc Mệnh thừa dịp mọi người đang tập trung chú ý ở phía trước, lôi kéo Lưu Quang nhanh chóng đi chỗ khác. Đại phu nhân tức nghẹn ở sau lưng Yến Tê Đồng lại chỉ có thể chịu đựng đứng đó. Đột nhiên bà nghĩ tới điều gì, đại phu nhân nhìn xung quanh ở phía sau, quả nhiên, Lưu Quang không còn trong đám người. Mí mắt đại phu nhân giật giật, bà vội kêu hai người đi tìm nha đầu thủ viện này. Yến Tê Đồng vào phật đường một mình. Đây không phải lần đầu tiên nàng vào, lại càng không phải lần đầu tiên nhìn thấy mẫu thân Lưu Quang. Nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy nhị phu nhân tâm bình khí hòa như thế. Nhị phu nhân mặc trường bào màu xám, tố nhan tịnh diện như một mỹ nhân, không hề nhìn ra đã gần bốn mươi lăm tuổi. Phật đường rất yên tĩnh. Trên án có nhang đang cháy, sau án là Bồ Tát nàng nhìn mà không biết. Ngoài cửa ồn ào có vẻ đặc biệt xa xôi dưới hương khí lượn lờ; mọi sự trong lòng đều sẽ tĩnh lại tại đây trong nháy mắt. Yến Tê Đồng không cho là mình sai. Thay thế con gái bà trở thành Thái tử phi là vì lợi ích của gia tộc, là bất đắc dĩ bởi ai bảo Yến Lưu Quang thất sắc khi lên mười hai tuổi? Cho nên, dù có đứng ở trước mặt nhị phu nhân nàng vẫn thẳng lưng; dù nhị phu nhân chỉ nhắm mắt ngưng thần chưa hề nhìn nàng. Ngoài phòng lại không bình tĩnh bằng bên trong. Hai phụ nữ lớn tuổi không tìm được Lưu Quang trở về, đại phu nhân lập tức thay đổi sắc mặt khiến bọn họ khó hiểu. Đại phu nhân đồng loạt phân phó người tới gần Phật đường chú ý động tĩnh, cùng lúc truyền quản gia gọi vài thị vệ ở bên ngoài coi chừng dùm. Mặc dù điều động nhiều nhân lực chỉ vì lo lắng, nhưng mí mắt đại phu nhân vẫn giật giật không ngừng. Hẳn là do giấc mộng nhiều năm chờ đợi rốt cục viên mãn cho nên lo được lo mất? Đại phu nhân cũng không cách nào lý giải. Phật đường, rốt cục vẫn là Yến Tê Đồng đánh vỡ cục diện bế tắc. "Nhị nương, nửa canh giờ sau ta sẽ tiến cung." Nhị phu nhân vẫn không động. "Mấy năm nay ngài làm gì ta đều thấy. Tiểu viện này cũng sẽ giống như mẫu thân ta từng kể, vĩnh viễn thuộc về mẫu tử các ngươi." Nhị phu nhân ngừng động tác chuyển phật châu trong tay. "Nhưng gì nên quên, vĩnh viễn ngài đừng nhớ nữa, ở trong này an hưởng nửa đời đi." Nhị phu nhân rốt cục mở mắt ra. "Ngươi lại đây." Yến Tê Đồng không hề động, nàng có chút không xác định. "Ngươi coi như làm Lưu Quang một thời gian, ta lại chưa bao giờ nhìn ngươi." Nhị phu nhân thản nhiên nói, "Hôm nay gặp mặt ta lại còn tỉnh táo, đến cho ta xem xem." Yến Tê Đồng chần chờ. Nhưng nàng vẫn đi đến, ngồi trên bồ đoàn trước mặt nhị phu nhân. Nhị phu nhân ngồi ở đó, Yến Tê Đồng quỳ ngồi xuống lập tức cảm thấy khoảng cách quá gần, nhưng nàng vẫn trấn định nói: "Cho dù ngài có nguyền rủa ta trước mặt Phật tổ ta vẫn phải gả." Nhị phu nhân nhìn Yến Tê Đồng không chớp mắt, sau đó nâng tay lên. "Quả nhiên tựa như ngọc." Vỗ về mặt Yến Tê Đồng, nhị phu nhân lẩm bẩm. Yến Tê Đồng nín thở. Tay bà ta lạnh lẽo như rắn, nàng nghĩ. Qua một cửa này nàng mới chân chính trở thành Thái tử phi hợp yêu cầu, ý nguyện trong lòng có bao nhiêu cường tuyệt không trọng yếu; ý nguyện từ lúc bắt đầu của nàng đã không còn trọng yếu, trọng yếu là... tương lai nàng đã nắm trong tay. Cho nên, Yến Tê Đồng chịu đựng không có giãy khỏi tay nhị phu nhân. Nhị phu nhân chậm rãi dời tay, sờ qua vành tai rồi đến gáy Yến Tê Đồng. "Rất mềm... như sờ vào sẽ đứt..." Nhị phu nhân thì thầm. Rốt cục, Yến Tê Đồng cảm thấy lưng run lên, cảm giác như con rắn đã trượt tới nơi có ảnh hưởng tới hô hấp tùy thời sẽ quấn nghẹt thở. Nhưng rất nhanh, nàng phát hiện đó không phải là ảo giác. Mắt nhị phu nhân đột nhiên hung ác như là người khác trong nháy mắt, hận ý tám năm tích lũy toát ra, hoặc có thể lâu hơn... Yến Tê Đồng kinh sợ chậm chạp mới kịp phản ứng đã không thể kêu gọi. Phật châu vứt trên mặt đất, nhị phu nhân dùng hai tay nghiêng người về phía trước dùng hết sức mà bóp cổ Yến Tê Đồng. Cảm giác được cái chết, Yến Tê Đồng lập tức giãy giụa, nhưng đã không thể nói được. Vẻ mặt quá mức diễm lệ mà trong đôi mắt tràn ngập sợ hãi. Mọi thứ phát sinh trong nháy mắt khiến nhóm người Túc Mệnh mới vừa ẩn nấp trên xà nhà ngoài ý muốn. Một tay bịt miệng Lưu Quang, một tay giữ chặt nàng, Túc Mệnh tiếp tục xem. Yến Tê Đồng giãy giụa may mắn thấy phật châu, nàng nhắm mắt liều mạng ném đi đập trúng cái mõ. Chỉ một tiếng vang ngắn ngủi là đủ. Sớm không kiên nhẫn, đại phu nhân tiến lên đẩy mạnh đại môn ra. Một màn trước mắt làm hồn bà bay mất. Phật đường nhỏ hẹp, nhị phu nhân cùng Yến Tê Đồng như bị kẹt ở đó, Túc Mệnh không thể không cẩn thận nhìn nhị phu nhân. Bộ dáng điên ngốc nghiễm nhiên là âm mưu. Sau đó đoàn người không rõ chen vào, nội Phật đường lập tức đại loạn. "Không tốt, nhị phu nhân phát bệnh..." Tất cả mọi người xúm lại. "Các ngươi không được động, bằng không ta bóp chết nàng..." Thanh âm nhị phu nhân thê lương bao phủ lên đám đông, bệnh trạng bất thình lình làm tất cả đại loạn. Trong đó vẫn còn chị dâu đại phu nhân thông minh hô: "Tiểu thư phải rời khỏi nàng, nhị phu nhân luyến tiếc cho nên phát bệnh, tất cả mọi người cẩn thận một chút..." Thị vệ của Thái tử từ ngoại viện vọt đến giữa hỗn loạn, thấy có người đe dọa Thái tử phi sắp vào cung cũng không quản đây là ai đều giết không tha. Quả thực như một trò khôi hài. Một đám nữ nhân, lão tiểu nhân kêu gào, càng giúp càng vội. Thấy tay nhị phu nhân vẫn thần kỳ bóp cổ Yến Tê Đồng, Túc Mệnh vẫn ẩn thân chưa động. Nhưng nhìn thị vệ giương đao xông tới thì nhíu mày. "Xin ngươi, " Lưu Quang gấp đến độ hận không thể nhảy xuống cứu mẫu thân từ lâu lại bị Túc Mệnh ôm chặt lấy, lệ rơi đầy mặt, "mặc kệ ngươi là ai, chỉ cần cứu mẫu thân cái gì ta cũng đáp ứng." Tuy rằng không biết mục đích, nhưng giờ phút này không có gì quan trọng hơn so với cứu mẫu thân ra. Túc Mệnh khuynh thân lùi về, sau đó thả tay. Lưu Quang nhìn Túc Mệnh, nước mắt chảy dài, hiểu ý nàng muốn gì. Lưu Quang mím môi, run rẩy lấy hổ phách từ tay áo. Túc Mệnh lấy hổ phách, sau đó bình tĩnh đặt lại trong tay Lưu Quang nói: "Cất kĩ." Lưu Quang sửng sốt. Túc Mệnh giao Lưu Quang cho Bảo Kiều: "Mang nàng đi ra ngoài." "Tiểu thư..." Bảo Kiều luống cuống tay chân tiếp được Lưu Quang, kinh hãi thở gấp. "Ngay lập tức!" Túc Mệnh liếc ngang, trầm giọng nói. Bảo Kiều cắn chặt răng mang Lưu Quang xoay người vụt qua cửa sổ. Thấy bọn họ đã chạy đến vùng an toàn, Túc Mệnh mới phi thân từ xà nhà xuống. Ánh mắt Lưu Quang không có rời đi Túc Mệnh, mặc dù cũng không xác định được nàng có cứu được mẫu thân hay không, nhưng thấy Túc Mệnh bình tĩnh trầm ổn như thạch bàn - tảng đá lớn di chuyển nhẹ nhàng như bay thì tựa hồ bắt gặp được cảm giác tin tưởng trên người nàng. Túc Mệnh phi thân xuống, nổi bật từ người đến vật, cả kinh người phía dưới ngẩn ngơ xong tới tạo nên thêm hỗn loạn. "Nguy! Có thích khách!" Ngay tại cái nháy mắt ngắn ngủn, Túc Mệnh tùy tay sờ soạng trang sức đeo trên người đánh tới lưỡi đao đã kề tới bên cạnh nhị phu nhân. Đao đứt đoạn. Vì thế, càng thêm náo nhiệt. . Đam Mỹ Hay Đá văng vài phụ nữ lớn tuổi, Túc Mệnh xông tới thị vệ giao thủ. Song chưởng nhị phu nhân xong đã bị người khác giải khai nhưng bà còn đang đem hết toàn lực giãy giụa, mười ngón tay nhắm thẳng tới Yến Tê Đồng. Mới vừa lấy lại hô hấp dưới tay nhị phu nhân, Yến Tê Đồng hiển nhiên không ngờ gặp được một người như từ trên trời giáng xuống, nhất là khi đó là một nữ nhân. Người này mặc xiêm y sáng sủa, đôi mắt thanh lãnh như trăng, cau mày nghiêm túc, một chiêu một thức như đảo hải lãng bài sơn phong, vài thị vệ hiển nhiên không phải đối thủ của nàng. Có lẽ do mới vừa có thể tự do hô hấp cho nên Yến Tê Đồng giờ khắc này chậm chạp; suy nghĩ chậm chạp, động tác cũng chậm chạp. Mà bên kia, hẳn là sức mạnh của oán hận được ẩn nhẫn nhiều năm đọng lại, nhị phu nhân giãy giụa khỏi tay nhóm phụ nữ lớn tuổi đang nhìn thị vệ đánh nhau với thích khách, miệng kêu gào, giở mười ngón tay nhào tới Yến Tê Đồng. "Ahhh..." Một tiếng thét thê thảm mà bén nhọn làm cho tất cả dừng lại. Yến Tê Đồng che mặt, lảo đảo sẽ té xuống đất. Tiếp đó là một làn gió thoáng qua, khi đoàn người tập trung nhìn lại, thích khách đã ôm Yến Tê Đồng từ mặt đất dậy đạp đầu mọi người xông ra ngoài Phật đường. Thị vệ lúc này mới như bừng tỉnh mộng, đuổi theo. Bỗng, Phật đường yên tĩnh lại. "Ngươi... ngươi vừa rồi... làm gì?" Đại phu nhân run run hỏi nhị phu nhân. Nhị phu nhân tóc tai tán loạn, mặt mày rộng mở ha ha cười rộ. Trong móng tay mơ hồ có thể nhìn thấy máu và biểu bì. Trước mắt đại phu nhân tối sầm, hôn mê.