Chiến Vương Long Phi

Chương 12 : Cung yến [1]

Hai tháng sau, bên trong thư phòng của phủ Chiến vương, Mặc Sĩ Lưu Thương, Đường Thạc và hai người mà Long Chiến Nhã đã phái tới, Thanh Phong và Hồng Tụ vẻ mặt tràn đầy hưng phấn. “Vương gia, nếu tửu lâu, ngân hàng tư nhân và trang trại bên kia cơ bản đã ổn định, Hồng Tụ cũng nên trở về thôi.” Có phải nên nói chủ tử cái dạng gì thì thuộc hạ cũng sẽ có cái dạng đó không? Hồng Tụ này là thuộc trực tiếp của Phong Nguyệt, cho nên cả người xinh đẹp lẫn khí chất kia cũng giống như Phong Nguyệt không sai biệt lắm, giờ phút này đang ngồi trên ghế, trong lời nói cũng không kiêu ngạo, không siểm nịnh. “Hồng Tụ cô nương......” “Bạo loạn ở quặng tràng cũng đã bình ổn, cũng đã quy định lại một số chế độ một lần nữa. Những thứ cần cung cấp cho quặng muối cũng đã được xác định, ven đường đi vận chuyện tất cả đều chuẩn bị tốt lắm, Thanh Phong cũng nên rời khỏi.” Cắt ngang lời Đường Thạc muốn nói, Thanh Phong người cũng như tên, thanh nhã ngồi một chỗ, vẻ mặt ôn hòa tươi cười, thật khác xa với vẻ lạnh lùng bên ngoài. “Thanh Phong công tử......” “Có thể.” Mặc Sĩ Lưu Thương bình tĩnh liếc mắt nhìn hai người, đồng ý. “Vương gia, hai phía bên kia còn chưa ổn.” “Những chuyện còn lại các ngươi tự mình giải quyết. Giải quyết không được bổn vương sẽ không dùng lại ở bên mình.” Chuyện này cũng là do bọn họ không am hiểu những việc kia nếu không, thuộc hạ của hắn làm sao có thể giống như người làm chuyện gì cũng không chắc chắn. “Dạ, vương gia.” Bị ánh mắt lạnh lẽo của Mặc Sĩ Lưu Thương đảo qua, Đường Thạc lập tức nghiêm, lĩnh mệnh. “Vương gia.” Dạ Lăng đẩy cửa vào, theo sao còn có một vị công công thân cận của hoàng đế. “Chuyện gì?” “Hồi vương gia, hoàng thượng nói ngày mai là lục quốc yến (tiệc chung của sáu nước) hy vọng vương gia cùng vương phi đến dự.” Vị công công cao tuổi kia miễn cưỡng bày ra vẻ mặt tươi cười, run run cho nói xong. Đi theo bên người hoàng thượng nhiều năm như vậy vẫn là không quen nhìn vị Chiến vương lạnh như băng không dễ chọc vào này a, mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy bản thân ngay cả răng đều đang run. “Nguyên nhân.” “Đây là yêu cầu của năm nước kia.” “Đã biết.” “Nô tài cáo lui.” ......... Hoàng cung, bên trong ngự hoa viên. Long Chiến Nhã cùng Phong Tuyết đang nhàm chán đi dạo xung quanh. Lục quốc yến này ba năm mở một lần, mà mỗi lần là liên tục nửa tháng. Sáu nước thay phiên nhau tổ chức, năm nay vừa vặn đến phiên Long Ngự quốc. Trong yến tiệc ngoại trừ các thành viên trong hoàng thất còn có các viên quan chức cao, mà các nước khác thường phái tới vài sứ thần, cùng lắm phần lớn là thái tử, bởi vì thời gian nửa tháng dùng để thương lượng rất nhiều vấn đề về hợp tác chính trị, kinh tế. Lần này, tựa hồ còn có một vấn đề đặc biệt cần phải thảo luận. Mặc Sĩ Lưu Thương và Mặc Sĩ Lưu Vũ còn bên trong ngự thư phòng, Mặc Sĩ Nhược Thần bị bỏ lại trong vương phủ. Nhìn ánh trăng kia, xem chừng yến hội còn lâu mới kết thúc! Long Chiến Nhã nhíu mày, thật nhàm chán! “Uy, kia không phải là Chiến vương phi đấy chứ?” Âm thanh dường như quen thuộc mà lại dường như xa lạ vang lên. Long Chiến Nhã tận trời xem thường, thanh âm này chỉ có những người rất tiểu nhân mới có thể phát ra được a! Xoay người, quả nhiên là Long Chiến Bắc đang mang bộ mặt chán ghét. “Chiến Bắc!” Phía xa đằng sau Long Chiến Bắc, Long Chiến Nam cau mày khẽ quát một tiếng. Hôm nay là lục quốc yến, không nên gây chuyện. “Đại ca, chuyện gì của ta sao đại ca cũng thích xen vào vậy?” Long Chiến Bắc xoay người, khiêu khích nhìn Long Chiến Nam. Cùng là cháu của gia gia cũng chỉ vì Long Chiến Nam là con trưởng, còn được Long Ngự Thiên sủng ái yêu thương nên hắn mới bị người khác không để ý tới, dựa vào cái gì? Long Chiến Nam nhíu mày, Long Chiến Bắc bất mãn điều gì hắn đều hiểu rõ. Không nói nữa, đứng ở phía sau để Long Chiến Bắc tự định đoạt. “Như thế nào? Thành vương phi rồi lại quên đi quy củ của Long gia sao? Nhìn thấy ca ca này cũng không biết hành lễ ?” Thấy Long Chiến Nam mặc kệ, Long Chiến Bắc hừ lạnh một tiếng, lập tức xoay người về phía Long Chiến Nhã rống giận. “Lễ của bổn vương phi, ngươi nghĩ mình nhận được sao?” Vốn không tính gây chuyện, nhưng là Long Chiến Nhã vừa nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo của hắn lại vô cùng khó chịu, hơn nữa ai cho hắn cái quyền cả gan dám la to với nàng? Khuôn mặt Long Chiến Nhã tỏa ra hàn khí, không giận mà uy. Long Chiến Nam nhíu mày, kinh ngạc nhìn Long Chiến Nhã. “Ui cha, ở phủ Chiến Vương lâu ngày như vậy nên nghĩ mình không còn ngốc sao? Tiện nha đầu ngươi tưởng được lấy Chiến vương rồi là có núi cao để dựa vào sao?” Long Chiến Bắc giận dữ. Lúc trước nha đầu kia không phải là đứa hay khóc sướt mướt sao? Được gả vào Chiến vương phủ nên nghĩ chính mình thật sự là Chiến vương phi? “Không nhìn xem chính mình có thân phận gì, thật không xứng với Chiến vương!” “Sao? Bổn vương phi thật không biết thân phận chính thê chi nữ này của bổn vương phi thì có cái gì không xứng với Chiến vương.” Khóe miệng Long Chiến Nhã gợi lên một chút cười lạnh. “Chính thê chi nữ? Cùng lắm chỉ là đứa tiện nha đầu không có mẹ dạy dỗ! Có câu ‘huynh trưởng vi phụ’, vi huynh hôm nay sẽ thay phụ thân giáo huấn một tiện nha đầu không được giáo dưỡng như ngươi!” Nói xong, Long Chiến Bắc vươn tay đánh về phía Long Chiến Nhã. Long Chiến Nam muốn ngăn, có điều khoảng cách lại quá xa. Long Chiến Nhã vừa định nâng tay phế đi một bàn tay của Long Chiến Bắc, lại cảm giác phía sau có vũ khí đánh úp lại, nghe tiếng gió lướt qua, tựa hồ là hướng về phía Long Chiến Bắc, liền không tránh không né, yên lặng đứng ở tại chỗ. Sau đó như dự kiến một trận gió quét qua bên tai lại nghe Long Chiến Bắc hét thảm một tiếng, vai trái đã bị cắm một cái chủy thủ. “Long Chiến Bắc, ngươi hình như vừa tính phạm thượng?” Âm thanh lạnh lùng truyền đến, giây tiếp theo, Long Chiến Nhã cảm giác được một cánh tay sắp đặt đến bên hông. Nháy mắt một cái đã bị kéo sát bên người, Long Chiến Nhã không có phản kháng. Vừa nghe đến tiếng nói lạnh lùng, Long Chiến Bắc cả người run lên, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống.