Chiến Vô Tận

Chương 26 : Đấu giá.

Chiều dần buông xuống, ánh đèn đủ màu sắc đang bắc đầu được thấp sáng trên khu phố dài, thực chất ở thế giới của người tu luyện này thì bóng tối hay ban ngày cũng tương tự như nhau mà thôi. Tuy vậy những chiếc “đèn” được làm ra từ năng lượng huyết lực này cũng không đến nổi chỉ bày chí, ánh sáng cực kì dễ chịu và thích mắc làm tăng sự chú ý của người đi đường rất lớn. Mọi vật trên thế giới này đều dựa trên một nguồn vận động duy nhất là huyết lực, đừng tưởng rằng các kiến trúc nơi đây cổ xưa thế nhưng đại lục này trải qua cả hai thời đại, nội “Tân thời đại” đã hơn hai mươi vạn năm tồn tại sau có thể thua khoa kỹ địa cầu. Tuy nhiên mọi phát minh tách rời huyết lực điều sẽ bị hủy diệt, thâm chí kẻ dám tạo nên thứ gây ô nhiễm sẽ bị cho là Tà giáo. Không vì vậy bạn có thể xem thường kiến thức học tập nơi đây được, chỉ nghe qua một khóa “Hiểu biết” Vân Phàm đã lu bu cả não. Bỏ qua tất cả, bây giờ mới thực sự là lần đầu hắn hòa mình vào cuộc sống xung quanh. Một khu vực của lãnh chúa bao gồm các trấn nhỏ và đại thành, tuy nghe đơn giản nhưng nói về diện tích hay dân số thì không thua vì một nước nhỏ tại trái đất đâu, cả chục triệu người rãi rát khắp nơi lại tụ tập về đại thành mà buôn bán thì bạn có thể hiểu sự đông đúc hiện giờ. Dòng người nối đuôi, đây mới đúng nghĩa là thành phố về đêm, bốn người Vân Phàm đang khó khắn lách người bước đi, Tiền Đa Đa vui vẻ cười: -“Các ngươi cứ theo ta, hôm nay bảo đảm có buổi phẩm tửu mà”. Lão tứ nghi ngờ đạo: -“Bây giờ đi có còn kịp không đấy”. -“Yên tâm, ngươi coi thường tên mập này rồi, cả cái thương hội là của hắn đấy.” Cao Khoa cười cười giải thích. Phía trước mặt cả bốn là một siêu kiến trúc, nó hoàn toàn to hơn nhà thông thường bởi vậy phải gọi là đây là đại viện “cao ốc”. Chỉ thấy lão đại đơn giản đến trước quầy bán vé nói gì đó rồi cầm ba thẻ tạp đến đưa: -“Cầm lấy, sau này cứ thoải mái đến đây chơi”. Lão tam mừng rỡ cầm lấy: “Lão đại đúng là lão đại mà, xin nhận lấy hai đầu gối, lại là tử tinh thể hội viên, nhà ta chỉ có mỗi lão ba là có thôi”. Được sắp xếp cả bốn rất nhanh đưa đến một căn phòng hoa quý, nơi đó có một chiếc kính lớn trong suốt có thể thấy rõ phía bên ngoài. -“Haha, cũng vừa kịp đến” Đúng lúc này một gọng nói như âm huyễn xuyên thẳng vào lòng người, rồi một ánh sáng tím chiếu thẳng xuống hành lang dài ngoài kính. Xoạt xoạt… Ở giữa không trung trong đó một cô gái ăn mặt đỏ rực váy áo đang đứng trên một bục trôi nổi. Wow-“là Thanh Thi luôn, hôm nay đấu giá lớn ak lão đại”. -“Tất nhiên, không có gì sau ka dám dẫn đám ngươi tới đây để bị chê cười”. Đúng vậy, một buổi Phẩm tửu nói trắng ra thực sự là đấu giá hội, trên thế giới này chỉ có hai thứ có thể làm người nhiệt huyết sôi trào đó chính là Tửu, còn lại các dịch dinh dưỡng trong quán cơm không thể đạt đến tình trạng đó, phải dùng những phương pháp đặc biệt tinh chế mới có thể tạo ra giả Tửu từ máu của hung thú gọi tắc là rượu. Vì hay thứ đó vốn là một nhưng khác phát âm lại sai trời vực với nhau, nhưng rượu lại đủ để huyết tộc giải quyết cơn nghiện rồi. Chính vì vậy cuối tuần luôn có những buổi tổ chức buổi Phẩm tửu đáp ứng nhu cầu giới quý tộc. [Chào mừng quý vị có mặc, tiểu nữ dám chắc chắn sẽ không uổng công mọi người đến hôm nay đâu]. Cầm vào danh sách buổi đấu giá được đưa đến, nhìn lướt qua thực sự vô cùng phong phú đủ chủng loại. Bổng lão tam chợt thét to hoảng hốt: -“Điên rồi, điên thực rồi, là Tửu thực sự ư lão đại.” -“Uhm, không thấy sao còn hỏi”. Cao Khoa sốt sắn đứng dậy định bước ra ngoài: -“Đi đâu vậy tên kia”. -“Báo cho lão cha của ta chứ làm gì”. Lão đại đứng dậy kéo lại cổ áo: -“Uổng công cho ngươi có thể sinh ra trong gia tộc được, nghĩ sao có Tửu xuất hiện có thể giấu được tay mắt nhà của ngươi, thôi chuyện này chúng ta không xử được đâu, đến đây là vì những cái này mọi người chọn một bình đi lão nhị bao mà”. Nói rồi chỉ chỉ tay vào các loại rượu phía dưới. -“Đúng đúng, mua xong chúng ta không say không về”. Bắt đầu buổi đấu giá các vật phẩm đủ loại lên sàn. -“Bó tay, hôm nay đúng là nhiều lão đại tay to đến, bình thường một thanh Thanh văn cấp vũ khí làm gì tới 10 đồng bạch kim, đáng ghét mà”. Lão tam vừa hậm hực khi bỏ qua một thanh hỏa kiếm, các loại vũ khí phân cấp cũng đơn giản, nó trùng tên gọi với viên huyết hạch khảm trên đó, nhớ đến đây Vân Phàm tự nhiến bất ngờ nhớ lại có một thứ hắn đọc xong lại hoàn toàn không biết cái gì, bộ não không thể tự động chuyển lại thành ngôn ngữ Việt được. Chỉ có dựa theo lời giải thích hắn mới hiểu đây là một loại khoáng vật đặc biệt, vượt trội hoàn toàn sắt thép địa cầu về độ cứng độ dẽo dai, chữ viết cũng ngoằn nghòe khó nhận biết, chỉ khi người đọc lên nghe như tita. Tita được luyện khí sư chế luyện thành các loại vũ khí khác nhau sau đó khảm nạm huyết hạch vào rèn. Chưa những thế còn phải trải qua tay Tửu sư luyện mất tàn hồn, từ đây người cầm vũ khí có thể nắm tăng phúc nguyên tố sức mạnh. -“Hắc hắc, tên gà như ngươi thì chừng nào mới vào Tạo hình cảnh mà đòi xài vũ khí cơ chứ, lão tứ sao rồi, thấy thanh kim nguyên tố kiếm đó ra sau”. Vũ khí cũng chia làm: vũ khí, nguyên tố vũ khí, thậm chí còn có Hoàng cấp vũ khí trấn áp thời đại. Vấn Thiên cười cười lắc đầu: “Không cần, ta đã có của riêng mình”. Cứ thế từng loại vật thẩm qua đi [mười bình say mê rượu, chia làm từng đôi bán, giá khổi điểm 100 thanh văn]. -200 -250 Ách, một bình rượu muốn ngang cả trăm ngày cao cấp dinh dưỡng dịch luôn, chưa dừng lại ở đó đấu giá còn đang dần kéo lên. Tới giờ đây Vân Phàm mới hiểu tại sao thế giới này lại có thể miễn phí cho thức ăn mà không sợ xã hội thối hóa rồi, cấp bậc về độ hưởng thụ quá rõ ràng, mục tiêu của họ cũng luôn là trường sinh mà bất kì ai cũng không thể cưỡng chế lại được. -“Còn chờ gì nữa Vân Phàm, ra tay đi anh em trông chờ vào chú đấy”. Lão đại híp mắt cười cười đốc xúc, Vân Phàm khổ sở: -“Ta nào biết đấu giá đâu, các người giúp đi”. Lão tam gian xảo hô: -“1000 thanh văn, ai dám cùng ka tranh phong”. [Vâng, 1000 thanh văn từ phòng 115, có ai ra giá cao hơn không” “Hắc hắc, thấy uy phong của đại gia ta làm khiếp sợ toàn trường chưa”. Khiếp cái búa! Mọi người xung quanh chửi thầm tên phá của nào tăng liền giá gấp đôi từ 500 lên 1000 mua hai bình rượu, tiền này gần như là cực hạn giá trị rồi, ai thèm tranh tiếp chứ. Cứ thế 3000 thanh văn lại ra đi, với Vân Phàm cũng không đáng giá bao nhiêu nhưng hắn cứ cảm giác như bị chặc đẹp vậy. [Sau đây không để mọi người chờ lâu, áp trục vật phẩm: “Mộc tâm Tửu”, tác dụng của nó là phục hồi hoàn toàn sinh cơ khi bị tổn thương đồng thời tăng gần như 100% bảo vệ lúc đột phá Tao hình cảnh cũng như đảm bảo khung tâm hạch, giúp tăng tốc độ tu luyện ở mọi cấp bậc, mộc hệ tu luyện giả càng nhiều khả năng đột phá cảnh giới”.] Âm thanh vang vọng làm không khí hầu như trở nên trầm trọng hơn. -“Đừng thấy kỳ lạ, đây là âm ba võ kĩ đấy, không cần nhạc đâu”. Tiền Đa Đa tự hào giải thích. -100 đại dương văn. -150 -200 Cuộc đấu giá chiến ngày càng điên cuồng, bâ giờ Vân Phàm mới biết số tài sản trong tay của mình lớn đến cỡ nào, hắn quay đầu nói với lão tam: -“ Giúp ta đấu giá”. Mọi người trợn tròn mắt nhìn hắn: -“Lão nhị đại cường hào ak, nhưng giá cả này chĩ mới bắt đầu thôi đấy”. Vân Phàm gật đầu: “Không sao cứ thoải mái”. -500 đại dương văn. [Wow, người ra giá tiếp theo lại từ phòng 115, mời mọi người tiếp tục nào]. -“Nghịch tử ak, còn dám tranh giá với ta nữa 550”. Một giọng nói trung khí mời phần, lúc này trong phòng thân hình lão tam run nhẹ cả người, còn lão đại như cố nén cười ra thành tiếng làm mặt điều nghẹn đỏ. Vân Phàm như hiểu ra nhưng cũng không đâu quan tâm, chả phải khi nãy ngươi dành uy phong giúp ta mua rượu sao, giờ trả giá đi. Giá cả nhanh chóng leo thang, như muốn trả thù Vân Phàm lão tam hô to: -1 tử tinh văn, ai còn dám cùng ka tranh phong- Bài cũ soạn lại Cao Khoa ra ác chủ bài -“ Ngươi là ka của ai, nếu nhiều tiền thế thì tiền lương không cần về gia tộc lấy nữa”. Mặt lão tam lập tức từ vẻ tiểu nhân đắc ý chuyển sang tím đen, rồi quay sang Vân Phàm nói: -“Chút nữa khoan đi vội, lão cha ta truyền âm muốn gặp ngươi”. Đúng như lời hắn nói, Đấu giá rất nhanh kết thúc sau cái giá trên trời 1 tử tinh văn vừa ra, rời phòng cả đám đang phân vân nên đi đâu thác loạn một đêm thì giọng nói trung khí ấy lại vang lên: -“Haha, tuổi trẻ tài ca ak, nghe con trai bảo cậu là người bỏ tiền mua Tửu sao”. Một người đàn ông cao gầy với đôi mắt nhỏ sắc bén đánh giá Vân Phàm. Lão tam bước lên giới thiệu: -“Đây là lão cha nhà ta, còn đây là bạn học của con Trần Vân Phàm.” Vân Phàm lễ phép cuối đầu chào: “ Rất vui được gặp Cao tiên sinh ak.” Cao gia chủ cũng gật đầu cười: “ Tốt, sau này rảnh rỗi kêu thèn Khoa dẫn con về nha ta chơi”. Vân Phàm vui vẻ đáp ứng: “ nhất định rồi ạ”. Tiễn xong người đi Vân Phàm mới quay người hỏi lão tam: -“Nhà ngươi ở đâu vậy”. -“Nghĩ nhiều, chỉ có lão cha ta mới bày biện đủ thứ, ka không có hơi đâu đưa ngươi đi”. Vân Phàm nhún vai cũng không quan tâm lắm cùng bước đi đến đồi Trăng sáng, suy nghĩ một hồi lâu cả đám đã quyết định địa phương này uống rượu. ----đừng ghét ka câu đi 7 chữ-------- Ở một nơi xa hai bóng người đang đi trên đường phố, dưới ánh sáng lập lòe thì dễ dàng nhận ra một người trong đó vừa rời đi chỗ Vân Phàm khi nãy Cao gia chủ, còn một người đang khom lưng bẩm báo: -“Thưa gia chủ, tình báo đúng như những gì thiếu gia đưa đến, mọi thứ liên quan tới thiếu niên kia điều là giấy trắng, chỉ có từ lúc gia nhập học viện và thành cháu nuôi Viện trưởng thôi.” Cao gia chủ bắt đầu rơi vào trầm ngâm suy nghĩ, mà tình trạng này không chỉ một, khắp mọi thế lực đến đây hôm nay điều đang chú ý tới một cái tên lần đầu xuất hiện: Vân Phàm.