Chiến Vô Tận

Chương 21 : Tu luyện.

Chạy mãi càng lúc càng không biết được đã bao lâu. Bùm… Vân Phàm rơi mạnh xuống nước, hắn trồi đầu lên, là một chiếc hồ rộng lớn, bên cạnh còn cả một thác nước dài. Wow, cảm giác im diệu lại trở lại, hóa ra hắn vẫn không mất đi năng lực thở trong nước, từng làn sóng như xoa dịu các cơn đau Vân Phàm phải chịu khi tu luyện. Vun một quyền xoạt… xoạt… xoạt… Cảm nhận năng lượng như đốt cháy da thịt dù đang đứng trong đáy hồ, máu huyết sôi sục lên. Chút hết tức giận oan ức trong lòng Vân Phàm điên cuồng, thật vi diệu hắn cảm nhận rõ ràng mỗi cú đánh mạnh mẽ rõ rệt dần, có lúc còn xuất hiện xoáy nước xung quanh cánh tay. Mệt mõi tới không thể đấm được nữa, Vân Phàm mới lòm còm bò ra khỏi ao nước, thở dóc một hồi dài hắn mới phát hiện một người như từ lâu đang đứng mỉm cười nhìn. Là viện trưởng! Vân Phàm cố gắng thốt nên lời: -“Chào… viện trưởng, sao người lại ở đây”. Trần viện trưởng vun nhẹ tay, Vân Phàm như cảm giác cơ thể phục hồi một chút sức mạnh: -“Nhà ta ở đây mà, thấy cháu tập luyện rất chăm chỉ đấy.” Nhìn theo hướng tay Vân Phàm thấy một căn nhà gỗ, sau đó hắn đứng dậy cúi người một cái mới dựa vào góc cây gần đó: -“Cháu phải cố gắng thôi, cảm ơn người đã giúp điều trị”. Tự nhiên một dòng cảm xúc dâng trào: -“Viện trưởng có thể trả lời một câu hỏi không?”. Thấy được ngài gật đầu, hắn sâu kín nói: -“Có thể cho cháu biết, tại sau viện trưởng lại cứu giúp con, một người ngoại lai”. Trần viện trưởng hiếp lại đôi mắt trăng lưỡi liềm đưa tay xoa đầu hắn: -“Gì chứ, sau lại nghĩ thế, trong người con cũng đang chảy huyết thống mà thiên đạo ban tặng, còn ta là một lão sư”. Nhưng… Vân Phàm định nói gì thêm thì chứng kiến nụ cười hiền hòa, đúng rồi đây là người đã từng giúp đỡ mình lúc khó khăn nhất, rồi mình có cái gì, thật thiếu suy nghĩ khi nghi ngờ viện trưởng. -“Không có gì cả đâu, ta cũng rất đồng tình với những người như cháu, bị tà giáo tấn công, cứ yên tâm mà tu luyện”. Vân Phàm đôi mắt tỏ sáng như nhận ra điều gì, hắn đứng dậy dập đầu mạnh về phía lão viện trưởng: -“Xin người nhận con làm đệ tử, con muốn mạnh mẽ hơn”. Suy nghĩ một lúc lâu, Trần viện trưởng mới lắc đầu: -“Phải nói là ta đã không thể nhận ai làm đệ tử từ rất lâu rồi.” Vân Phàm gục mặt thất vọng, hắn lại như bỏ lỡ một cơ hội nữa.Từ lúc đến đây từ thất bại này đến cái khác, bị thương nặng mất đi con đường tu luyện, bị hãm hại tại thượng cổ di tích. Lúc này một thanh âm uy nghiêm xuất hiện: -“Sư phụ, người truyền âm cho con có chuyện gì không”. Viện trưởng quay đầu lại từ tốn nói: -“ Vương Ngôn, con đến rồi ak, đây là cháu nuôi của ta ngươi hãy giúp huấn luyện nó được không.” Người đàn ông trung niên khí chất bất phàm đưa mắt nhìn sang Vân Phàm đánh giá , rồi bổng lướt tới chộp tay hắn. -“Cơ thể rất suy yếu, tại sao dưới tình trạng này có thể sống được chứ, ở độ tuổi này bước vào Tâm cảnh quả thực vượt sức tưởng tượng của ta.” Viện trưởng gật gù nói: -“Uhm, nó từng một lần thí luyện bị huyết thú tấn công mà tự bạo tâm hạch rồi mất trí nhớ, ta đã tìm được hắn trong lúc đó”. Đúng vậy đó là cách giải thích sự có mặt kỳ lạ của hắn mà viện trưởng nghĩ ra, nhưng còn Tâm cảnh là chuyện gì xảy ra. Im lặng trầm tư một lúc trung niên mới tiếp tục nói: “Được rồi, con sẽ cố gắng giúp hắn tu luyện trở lại, một viên ngọc quý như vầy bỏ đi cũng thật uổng phí, từ đấy ta sẽ là đặc cấp lão sư của ngươi”. Vân Phàm như nắm được chiếc phao, cúi đầu liên tục: -“đa tạ sư phụ, đa tạ ak”. Vương Ngôn lão sư hừ lạnh: -“Đừng hiểu lầm, ta chỉ là ngoài giờ lão sư, đồ đệ không thu, ngươi hôm nay tình trạng đã đạt giới hạn rồi, đưa thời khóa biểu đây rồi trở về nghĩ, khi nào trống khóa cứ đến đây tập luyện, rãnh ta sẽ tới.” Vừa mừng vừa mệt mỏi, Vân Phàm lê lết trở về, hắn giờ mới hối hận khi điên cuồng tu luyện, quá đau nhức đi… --đừng ghét ka nhe---------- [ Sơ cấp tửu sư khóa ]. “Lão nhị, khai thực đi hôm qua ngươi đi đâu mà cả người yểu xiều thế”. Lão tam lúc này đang gian xảo nháy mắt với Vân Phàm, tên này đúng là cái gì cũng dám nghĩ mà. Bỗng hắn ta huýt tay mạnh vào vai Vân Phàm chỉ: -“Tiểu công chúa kìa”. Ngước nhìn theo thì hai ánh mắt cùng chạm vào nhau, rồi tiểu loli trừng to đôi mắt lóng lánh quay đầu bước đi. Ách, Vân Phàm tự nhiên thấy đau lòng, hắn phải chăng đã làm sai gì đó. Lão đại cũng như nhận ra: “Ngươi đã làm gì con gái người ta thế”. -“Còn chuyện nào vô đây nữa” Cao Khoa lại bộ mặt tiện tiện cười. Bụp… bụp… Không đánh tên này không biết sợ là cái gì mà, cuồng loạn tên biến thái xong Vân Phàm thở hắc ra nghiềm ngẫm. Vèo… Một bóng đen dần hiện rõ trên đài cao, cả lớp học như nhận ra bắt đầu im lặng. Là một vị lão sư trẻ với đôi kính dày, một tay xoa xoa sửa lại chiếc kính rồi nói: -“ Đứng đây thì chắc ai cũng biết thân phận ta, khóa học này thực ra cũng không phải quan trọng lắm với tất cả.” Cầm lên danh sách : “Giờ tất cả thủy hệ học viên đứng dậy bước lên hàng trước”. Nhìn lướt qua một hồi lão sư lại bổ sung: “ak Trần Vân Phàm cũng đứng dậy ngồi hàng đầu luôn, từ sau này bố trí phải giữ nguyên mỗi khi tới tiết tôi”. Lòm còm đi lên Vân Phàm ngồi xuống mới nhận ra cạnh bên mình là tiểu loli: “Hỏa hệ sau cũng còn ngồi đây thế”. Đơn thuần là thắc mắc nhưng đáp trả lại là sự tức giận: “mặt kệ ta, ngươi quản nổi”. Ách, ngồi xuống ghế hắn cũng không biết nói gì hơn, bài giảng hôm nay của lão sư cũng khá thú vị là về phân bậc của sinh vật trên đại lục này. Ở nơi đây, tất cả Vân Phàm đã thấy thú vật không hề đáng yêu một chút nào như trên địa cầu, bất cứ lúc nào chúng cũng sẵn sàng tấn công bạn. Cấp bậc: Hung thú: là tất cả loài vật vẫn chưa thức tỉnh huyết mạch lần một, sức mạnh chúng còn đơn giản khống chế được, đây cũng là nguyên liệu chính cho dịch dinh dưỡng huyết tộc. Huyết thú: Một chữ huyết nói lên tất cả, sức mạnh mỗi một cấp độ dù nhỏ nhất cũng có thể ngang tầm người tu luyện, ở cùng cảnh giới chúng có lợi hoàn toàn về thân thể cứng cỏi, tất nhiên yêu cầu thời gian trưởng thành cũng rất lâu, để tăng tốc lộc xác huyết thú rất hay có những đợt thú triều tấn công thành trì nhầm chiếm đoạt tâm hạch của người tu luyện, và ngược lại huyết tộc lấy máu chúng rèn luyện thành tửu: -Thanh đồng huyết thú = Thông mạch cảnh. -Hạt dẻ đồng huyết thú = Tạo hình cảnh. -Bạch kim đồng huyết thú = Vân cảnh. -Lam đồng huyết thú = Hải cảnh. -Tử đồng huyết thú = Tâm cảnh. Cách thức phân biệt huyết thú thì cực kì đơn giản, cũng tương tự huyết tộc mỗi một lần lộc xác đôi mắt của chúng sẽ biến đổi, lấy đó cũng trở thành đặc điểm đặc tên luôn. Cuối cùng dù không liên quan tới Tửu sư chính là Linh thú: Đây là loài vật được “Thiên” giam giữ tại một phần không gian kỳ lạ, nhầm giúp đỡ huyết tộc thu phục linh sủng. Kết thúc buổi học, Vân Phàm nhanh chóng trở lại hồ nước trong rừng rậm, tập luyện một lúc thì Vương Ngôn lão sư cũng tới, mừng gỡ lên bờ chào hỏi. -“ Bí pháp vốn dĩ là tôi luyện thông qua hô hấp làm cơ thể trở nên mạnh mẽ, nhưng ngươi nằm ở một chiều hướng khác biệt, có muốn mạnh mẽ hơn không”. Vân Phàm kiên định gậc đầu: -“Tốt, thấy thác nước kia chứ, chừng nào ngươi có thể luyện tập lien tục dưới đó một giờ lại tìm ta.” Vân Phàm ngỡ ngàng nhìn dòng nước cuồn cuộn rồi hắn chợt nhớ: -“Thế đệ tử phải nên từ bỏ tất cả môn học trong trưởng học không ạ”. Vương Ngôn trong mắt lóe sáng hết sạch gằn giọng: -“Nếu ngươi muốn bị đuổi học sớm thì cứ tự nhiên, không phải ngươi đã học xong lớp Tửu sư sao, nó chính là con đường cường giả đấy”. Vân Phàm khó hiểu, trong truyện hắn thường đọc Cảnh giới mới là căn cơ, còn đan đạo, luyện khộ chỉ là danh vọng ảo tưởng, không có sức mạnh rất dễ mất mạng. Thấy vẽ mặt hắn, Vương Ngôn lão sư lắc đầu: -“Đúng là có phúc không biết hưởng thụ, thể chất của ngươi sinh ra là để làm tửu sư đấy, ngươi tưởng ở thế giới này có tiền là mua được Tửu sao, nếu thế đây không phải là bậc nhất nghề nghiệp rồi, muốn chế tạo Tửu cần hao phí cực nhiều, trường hợp bán đi rất ít thấy.” Im lặng mốt lúc lão sư nói tiếp: “Còn tác dụng của Tửu cũng theo đó cực kì kinh người, một hớp có thể khởi tử hoàn sinh, có thế đột phá bình cảnh, có thể thực lực tăng vọt.” Nghe say mê, Vân Phàm giờ mới hiểu tại sao một môn phụ trợ lại được xếp vào chính khóa của đặc cấp ban. Hàn quyên thêm vài câu thì Vương Ngôn rời đi, chỉ còn hắn ở lại tập luyện. Ầm ầm ầm… Không tới một phút, cả người Vấn Phàm bị đánh bậc ra ngoài trong dòng nước xoáy cực mạnh. Cứ thế hắn như con thiêu thân đâm đầu vào.