Chiến Và Hòa
Chương 67
Vòng đấu loại mười sáu đội, đối thủ của đội Wales là đội đứng thứ hai bảng D, đội Ecuador. So với bảng G có đội Ái Nhĩ Lan, đội Argentina và đội Liên bang Đức được coi là ‘bảng đấu Tử thần’, bảng D cũng được coi là một ‘bảng đấu Tử thần khác’ – không tính đến đội Bungary, trình độ của ba đội còn lại cũng không chênh lệch nhiều lắm, nhưng nếu đứng ở khía cạnh một người khác, phỏng chừng nghe được lời này lúc nửa đêm sẽ cười đến tỉnh ngủ mất – Ecuador, Lithuania, Nigeria là ba đội đứng chót trong vòng đấu bảng [Harry thật không muốn nhớ đến thành tích của đội tuyển Anh]. Cho nên đội Wales tiến vào vòng tám đội mạnh là chuyện ván đã đóng thuyền, không có gì phải lo lắng cả.
Trận đấu giữa đội Wales và đội Ecuador được sắp xếp ở trận thứ hai, cho nên Harry có thừa thời gian đi quan sát những trận đấu quan trọng. Thi đấu ngay sau đội Wales là trận đấu giữa Bungary và Uganda, Krum bắt được Snitch vàng ở bảy phút hai mươi mốt giây, khiến khán giả hoan hô nhiệt liệt. Harry và các thành viên khác của đội Wales ngồi ở hàng ghế đầu tiên, qua kính viễn vọng có thể thấy được Krum đang quét mắt nhìn quanh khán đài.
“Chắc chắn là đang tìm em đấy, Harry!” Có đội viên nhắc nhở Harry.
Ánh mắt của Krum rất nhanh sau đó liền dừng lại chỗ bọn họ, đồng phục màu trắng xanh của đội Wales thực sự rất bắt mắt. Harry hạ kính viễn vọng, không nói gì.
Nó được Krum coi là một đối thủ ngang hàng… Không phải trên vấn đề bạn gái, mà là trên lĩnh vực anh ta thông thạo nhất, là lời khiêu chiến của một Tầm thủ Quidditch nổi tiếng thế giới… Trong lòng Harry tràn ngập một cảm giác mà trước kia chỉ có trong mơ, lúc này nó chỉ muốn được lập tức tham gia thi đấu, cảm nhận cảm giác căng thẳng, vượt gió đuổi theo trái Snitch vàng, giành lấy thắng lợi… Nó tự nói với chính mình, nhất định nó sẽ so tài với Krum một trận, mặc cho trận đấu ấy sẽ rất khó khăn…
Trong mấy ngày kế tiếp, trừ tập luyện, Harry đều đến xem trận đấu của các đội bóng khác. Đội Ái Nhĩ Lan với lợi thế Truy thủ xuất sắc đã giành chiến thắng trước đội Mĩ; Mà đội Brazil giành được chiến thắng sát nút, bắt được trái Snitch trước, lội ngược dòng thắng đội Luxemburg.
“Harry, em đúng là Cậu Bé Vàng của bọn anh!” Đến sau khi vào được vòng tứ kết, toàn thể đội Wales, từ huấn luyện viên đến cầu thủ, đều xông tới ôm Harry. “Từ sau khi em gia nhập, đội bóng của chúng ta không ngừng ca khúc khải hoàn!”
Harry thiếu chút nữa tắc thở, bọn họ ôm thực sự quá chặt. Sau nghĩ lại, đối thủ là đội Transylvania. Khó trách mọi người lại trở nên kích động như vậy, thực lực của đội Transylvania ở bậc trung, không tính là đội mạnh; điểm quan trọng chính là, trước đó bọn họ đã đánh bại đội Quốc gia Anh, hơn nữa còn thắng với tỷ số vô cùng cách biệt. Harry đoán chừng, dù thế nào đội Wales cũng không được bại bởi bọn họ, không thì rất có khả năng toàn đội sẽ bị nước miếng của fan hâm mộ Quidditch trên toàn nước Anh dìm chết đuối mất.
Một ngày sau khi đội Argentina đại thắng Ai-xơ-len, vòng tứ kết bắt đầu. Trận thi đấu giữa Slovenia và Ái Nhĩ Lan được tổ chức ở ngoại ô thành Manchester. Không thể không nói Truy thủ của đội Ái Nhĩ Lan chính là Truy thủ xuất sắc nhất thế giới trong nửa thế kỷ trở lại đây, kỹ thuật nhuần nhuyễn, phối hợp ăn ý, cộng thêm với cây chổi Tia Chớp đệ nhất thế giới, chỉ có thể dùng từ ‘máy ghi bàn’ để hình dung.
Trận thứ hai, đội Wales thi đấu, diễn ra ở Brecon Beacons trong một thung lũng bí mật dưới chân núi. Khi Harry và cầu thủ toàn đội tiến vào, tiếng hoan hô vang trời. Nó không khỏi giật mình khi thấy trên khán đài đông nghịt người, quả thực có thể so sánh với trận chung kết Cúp Thế giới. Đương nhiên, phần lớn trong đó là fan hâm mộ Quidditch của Anh, dù sao thì ai ai cũng hi vọng đội Wales có thể đánh bại được đội Transylvania, giải tỏa nỗi ấm ức trong lòng.
Harry nheo mắt nhìn lên trên khán đài, thấy Tom đang mỉm cười nhìn nó, trái tim đập loạn vì hồi hộp của nó lập tức bình tĩnh trở lại. Hermione bên cạnh Tom vẫy tay rối rít. Mỗi lần Harry thi đấu Voldemort đều đến xem, dù sao hắn cũng mang danh ‘bạn thân’ của Harry trong trường Hogwarts, cho nên việc lấy cớ để đi theo bảo vệ Harry cũng không cần. Mà Hermione xưa nay luôn không có hứng thú với Quidditch (???), cũng không kiềm chế được trước sự thi đấu xuất sắc của Harry, đã đến trang viên Roald ở cùng với Harry trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc.(??? Bạn nhớ là Mione cũng rất thích Quidditch mà, chỉ là cô nàng không biết chơi thôi, nhưng biết đâu được, tác giả viết thế 😛)
Nhất định phải thắng! Khi tung người lên chổi, Harry đã tự nói với mình như vậy.
Vừa mới bắt đầu, Tấn thủ đội Transylvania đã theo sát Harry. Đây cũng được coi là một chiến thuật có hiệu quả, theo dõi đội Wales thi đấu những trận trước, ai cũng đều coi Harry là một Tầm thủ nguy hiểm cần phải phòng ngự chặt chẽ. Nếu thực lực của Tầm thủ hai đội có sự chênh lệch rõ rệt, biện pháp tốt nhất để giành được thắng lợi không phải là để Tầm thủ đội mình theo sát Tầm thủ đối thủ, mà là giải quyết Tầm thủ của đối thủ sớm nhất có thể.
Vì thế cho nên, trận đấu mới bắt đầu chưa được mười phút, Harry đã phải né tránh trái Bludge không dưới năm lần. Không thể không nói kỹ thuật của đội Transylvania cao hơn đội Uganda, ít nhất không có hai Tấn thủ tham gia tấn công, bọn họ vẫn giữ được tỷ số ngang ngửa với đội Wales. Về phần Harry, nó không ngại khiến cho cầu thủ đội Transylvania luôn muốn làm khó nó bị đâm vào cột cầu môn hay rơi xuống đất. Hiện tại, năng lực thực chiến của nó tăng lên không ít, đối với tốc độ nhanh và những khúc quẹo khó nó đều xử lý được dễ dàng, tăng tốc, sau đó không chút do dự quẹo sang. Chiêu này lần nào cũng rất hiệu quả, đồng thời cũng làm tăng thêm lượng công việc của Lương y trên sân bóng.
“Harry, bồ thực sự quá giỏi!” Sau khi trận đấu kết thúc, Hermione hưng phấn nói với nó, “Đã vài lần mình tưởng bồ sẽ bị đụng rồi… Nhưng mà kết quả đều là người khác bị đâm vào!”
Harry được khen ngợi, vui vẻ nhếch môi cười. Lúc này bọn họ đã về tới trang viên Roald, đang ngồi quanh chiếc bàn tròn màu trắng khắc hoa uống nước trái cây. Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống, xung quanh là biển hoa Tulip thơm ngào ngạt.
Đội Wales thắng đội Transylvania với tỷ số 240-110, thành công thẳng tiến vào vòng bán kết. Kết quả hai trận tứ kết còn lại ở Manchester là, đội Bungary thắng đậm Hà Lan, mà trận đấu giữa đội Brazil và đội Argentina vẫn chưa bắt được trái Snitch, điểm số không ngừng giằng co. Vòng bán kết được tổ chức một ngày sau khi hai đội kia phân được thắng bại, vì thế Harry ngoài thời gian tập luyện cũng khó có được thời gian rảnh rỗi nói chuyện phiếm với Hermione.
Tom cau mày lại. “Như vậy không được,” Hắn nói, “Nếu cứ sử dụng chiến thuật này, không chừng sẽ bị bọn họ gài bẫy… Tất cả mọi người đều chú ý từng hành động của bồ, muốn đánh bồ ngã từ chổi xuống.”
“Mình có thể ứng phó được.” Harry vội vàng cam đoan.
Tom nhìn nó chằm chằm, mày nhíu lại càng sâu. “Đừng tưởng rằng mình không nhìn ra được! Trận đấu hôm nay bồ phải gắng sức hơn khi đấu với đội Uganda, vậy những trận đấu sau thì thế nào? Nếu đối thủ là đội Ái Nhĩ Lan, bồ còn có thể cam đoan được như thế không?”
Harry nghẹn lời. Được rồi, đúng thực là đội Ái Nhĩ Lan mạnh hơn đội Transylvania rất nhiều, mà rất có khả năng đối thủ tiếp theo của nó chính là đội Ái Nhĩ Lan.
“Với khả năng tấn công của bọn họ, trừ phi ngay khi trận đấu bắt đầu bồ có thể bắt được trái Snitch giành thắng lợi…” Tom tiếp tục phân tích, “Chỉ có thể dùng tốc độ kỷ lục thế giới để bắt được Snitch vàng mới có thể thắng được bọn họ, Harry à.”
“Chưa tới một giây ư? Không phải là không thể sao?” Hermione sợ hãi thốt lên. Cô nàng nghĩ nghĩ, “Có lẽ không đến mức ấy đâu, nhưng đội Ái Nhĩ Lan có khả năng trong vòng hai phút rưỡi có thể ghi được 150 điểm, đây là chuyện đã được dự đoán trước. Hơn nữa còn có các tình huống ngoài ý muốn khác như bị kèm chặt, bị đánh trúng…” Cô nàng đột nhiên im bặt, bởi vì Tom đang trừng mắt, khiến cô có cảm giác thời tiết giữa mùa hè mà lại lạnh lẽo như mùa đông vậy.
Harry thấy tình huống này liền vội vàng chuyển đề tài. Voldemort lo lắng cho sự an toàn của người yêu, nhưng hắn như vậy thực sự là quá căng thẳng rồi. “Được rồi, tuy rằng mình rất muốn thắng, nhưng mình nhất định sẽ tự lượng sức, tuyệt đối không làm cho bản thân bị thương!”
Tom hừ một tiếng, hiển nhiên không tin. “Một Gryffindor mà cũng biết cái gọi là tự lượng sức sao?” Hắn thừa hiểu cái tính bốc đồng của Kẻ Được Chọn là như thế nào, muốn làm là nhất định sẽ làm cho bằng được, mặc cho chuyện đó có khó khăn nguy hiểm đến đâu. Hơn nữa, so với sự an nguy của bất kỳ người nào, cậu bé lại không coi trọng an nguy của chính mình nhất.
Bị nói thẳng ra như vậy Harry có chút xấu hổ. “Mình biết mình có chút xúc động…” Cuối cùng nó nói, Hermione đang định nói gì đó liền kinh ngạc nhìn nó, “Nhưng mà, nếu tình huống đó thực sự xảy ra, mình sẽ không muốn khiến người bên cạnh thất vọng.”
Đôi mắt đen như mực cùng đôi mắt xanh lục nhìn nhau vài giây. Vẻ mặt lạnh lùng của Tom cuối cùng cũng dịu đi một chút, “Nhớ những lời bồ vừa nói đấy, Harry.”
Trận đấu giữa đội Brazil và đội Argentina sau một ngày một đêm giằng co cuối cùng cũng kết thúc, đội Brazil thắng sát nút. Lịch thi đấu vòng bán kết lập tức được công bố, đội Ái Nhĩ Lan đấu với đội Wales, mà đội Bungary đối đầu với Brazil, cả hai trận đấu này diễn ra đồng thời ở ngoại ô Manchester và Rhonda.
Lúc này chỉ còn hai tuần nữa là đến lễ khai giảng Hogwarts, Harry càng ngày càng nhận được nhiều thư. Phần lớn học sinh Hogwarts đều chúc nó may mắn, phát huy phong độ cao nhất, vì dù sao Ái Nhĩ Lan cũng là đội bóng mạnh. Huấn luyện viên Terry cũng nói với Harry, cố gắng hết sức là được, đội bọn họ có thể đi vào vòng bốn đội mạnh đã là kết quả vượt xa tưởng tượng rồi. Nhưng Harry không vừa lòng, chẳng lẽ thật sự không có cách nào sao? Mọi người đều nói với nó như vậy, còn nó lại luôn muốn phải làm được gì đó.
“…trừ phi ngay khi trận đấu bắt đầu bồ có thể bắt được trái Snitch giành thắng lợi…” Đột nhiên trong đầu Harry vang lên câu nói này. Từ trước đến nay rất ít người có thể bắt được trái Snitch vàng ngay khi trận đấu mới bắt đầu, bởi vì nếu có thể thành công như vậy thì đã không cần những cầu thủ khác làm gì, chỉ cần một giây là có thể kết thúc trận đấu. Kỷ lục thế giới thậm chí còn vượt qua một giây, mà tất cả mọi người đều tin rằng chuyện đó xảy ra hoàn toàn là nhờ vận may chứ không phải thực lực… Nhưng thứ nó cần cũng không phải là lập kỷ lục mới, nó chỉ cần có thể bắt được trái Snitch vàng trước khi đội Ái Nhĩ Lan kéo giãn tỷ số quá chênh lệch. Có điều đúng như Hermione nói, trong khi thi đấu luôn phát sinh đủ loại chuyện ngoài ý muốn, đội Ái Nhĩ Lan lại có khả năng ghi được 150 điểm trong vòng hai phút rưỡi đầu tiên, cách tốt nhất là nó phải bắt được trái Snitch ngay trong phút đầu tiên, trước khi chiến thuật của bọn họ mang lại hiệu quả.
Nếu chỉ có hai người thi đấu với nhau, nó có thể làm được chuyện này, nhưng trong khi thi đấu phải chịu rất nhiều ảnh hưởng từ những yếu tố khác. Huấn luyện viên Terry sắp xếp rất nhiều người tập luyện cùng nó, nhưng trình độ của những người này hiển nhiên kém cầu thủ đội Ái Nhĩ Lan rất xa. Harry nhớ đến mô hình Quidditch chú Sirius tặng nó, nó có thể thông qua mô hình lập thể này mà tái hiện một trận đấu thực sự. Nếu nó có thể biến nhỏ lại… Chỉ cần bỏ mô hình của các cầu thủ của đội Ái Nhĩ Lan vào…
Nghĩ ra biện pháp, Harry kích động đi tìm Voldemort để học thần chú biến hình mới.
Vì thế sau vòng bán kết Cúp Thế giới xuất hiện cảnh tượng khiến nhà nhà người người sôi nổi bàn tán. Trận đấu giữa đội Ái Nhĩ Lan và đội Wales mới bắt đầu chưa được nửa phút liền kết thúc, kết quả 30-150. Khi trọng tài thổi còi kết thúc trận đấu, đến cả cầu thủ hai đội cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Ba Truy thủ của đội Ái Nhĩ Lan là Moran, Troy, và Mallett đang triển khai đội hình tấn công đầu chim ưng, chợt thấy một cầu thủ thứ tư xông tới, động tác liền khựng lại; Tấn thủ của bọn họ vẫn đang tìm đủ mọi cách đánh trái Bludge tới chỗ Harry, vì Truy thủ của bọn họ ghi điểm không có chút khó khăn nào; Tầm thủ đội Ái Nhĩ Lan có thể thề với Merlin, vừa rồi hắn còn nghĩ rằng mới đầu trận đấu đã làm động tác giả như vậy là một việc làm rất ngu ngốc… Kết quả, đấy hoàn toàn không phải là động tác giả. Mọi người quay mặt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự khiếp sợ trên mặt đối phương: Bọn họ đã nghĩ tới rất nhiều tình huống, thế nhưng lại không hề nghĩ đến việc Harry có thể kết thúc trận đấu ngay phút đầu tiên.
Đội Wales cũng không có người nào dự đoán được kết quả này. Thế tấn công của đội Ái Nhĩ Lan rất dũng mãnh, bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ có thể hy vọng Harry có thể khéo léo tránh được trái Bludge như những trận đấu trước. Kỹ thuật của cậu bé rất tốt, nhưng dù sao cũng còn nhỏ, bị đánh trúng hay không là chuyện không thể nói trước được. Nếu như xảy ra chuyện, gãy xương chỉ là chuyện cơm bữa, nếu chẳng may… bọn họ thật không dám tưởng tượng.
Harry giơ cao bàn tay phải cầm trái Snitch vàng đang giãy dụa không ngừng chậm rãi bay lên, nụ cười thắng lợi tươi rói. Nó thành công rồi, bắt được trái Snitch ngay khi trận đấu mới bắt đầu! Không một ai ngờ được nó lại dùng cách mạo hiểm nhất, dùng cách không có khả năng nhất này. Sân bóng như nổ tung, tất cả mọi người đều đứng lên hô to tên Harry, thậm chí những fan hâm mộ đầu đội mũ có in hình bốn con linh vật cũng hoan hô nó. Trận đấu này sẽ là một kỳ tích lấy yếu địch mạnh đi vào lịch sử Cúp Quidditch Thế giới, mà bọn họ lại được tận mắt chứng kiến kỳ tích này.
Trên khán đài, Voldemort nở nụ cười ‘thật hết cách’. Quả đúng như hắn nghĩ… Lúc Harry tới tìm hắn nói muốn học thần chú Thu nhỏ, hắn đã đoán được cậu bé muốn làm gì. Cậu bé thực sự đã làm được… Hắn không hề ngạc nhiên trước kết quả này, thậm chí còn cảm thấy kiêu ngạo. Cậu bé của hắn đang từng bước mở rộng đôi cánh, rất nhanh thôi cậu bé sẽ có thể tự do bay lượn trên bầu trời.
Truyện khác cùng thể loại
167 chương
3 chương
82 chương
17 chương
136 chương